Hồ Hán Thương biến sắc luống cuống không biết làm gì, Hồ Nguyên Trừng thì quỳ xuống nước mắt chảy dài gào thét không can tâm.:

- Vương gia Trừng tôi có thể chết, nhưng thủ hỏi vương gia có hoàng tộc nào mà không vơ vet quyên lợi co mình, nhìn từ cả ngàn năm nay có triều đại nào trong lịch sử khác đâu sao có thể quy kết cho đại Ngu như vậy.... Trực tôi xem như đã chết há mồm hỏi vương gia một câu. NGÀI KHÔNG VƠ VÉT QUYỀN LỢI CHO MÍNH SAO? Nguyên Trực đúng la bất bình gào lớn, có vương triều nào không vơ vét cho mình, nếu không thì tranh nhau cái ngôi báu làm gì, thà ở nhà làm một anh thổ tài chủ còn sướng hơn.

Nguyên Hãn cũng bất đắc dĩ, cái tư tưởng của hắn vượt xa quá nhiều so với những người theo chế độ quân chủ tuyệt đối thời phong kiến này rồi. Hắn rút trên bàn ra một quyển sách, đây la một quyển bằng song ngữ Nôm- Việt hắn viết trong những ngày qua và đã cho in ra làm rất nhiều bản, nội dung gần như dập khuôn chế độ quân chủ của Tây Ban Nha vẫn đang tông tại thế kỉ 21, đấy là một dị loại tên là Hispanic quân chủ chế độ. Ném quyển sách trước mặt Hồ Nguyên Trừng.

- Không phải nói ta không cho ngươi cơ hội, một tiếng đồng hồ...à tức là nửa canh giờ... ngươi cho ta câu trả lời hài lòng, vì nửa canh giờ sau quân ta đã tiến vào Cửa Eo... khi đó là tử ký của đại Ngu, cứu được hay không tự xem vào mình.

Hồ Nguyên Trừng vội vàng bò lăn trên đất vớ lấy quyển sách lật vội vàng, xem thật nhanh nội dung, nhưng hắn càng xem càng chậm, cả người run rẩy như động kinh, mặt lúc cười roi rói như bắt được bảo bối, nhưng lúc thì chau mày lại nhăn nhó như (...ị không ra ha ha ha) gặp một câu đố không thể giải.... hắn như thần kinh mà ngồi đó. Hồ Hán Thương vội vàng muốn đề tỉnh thì NGuyên Hãn giữ vai hắn lắc lắc đầu.

Lúc này thì trên sông Kim Trà đoạn cách cửa Eo tầm 5km chiến tranh đã nổi ra, quân nhà Hồ là phe chủ động họ đang bắt đầu cố gắng vượt đoạn sông rộng 1,5km để đánh sâu vào phòng tuyến phía bên kia của quân Tam Trần, về vũ khí thì quân nhà Hồ chiếm ưu thế tuyệt đối những khẩu pháo đồng có thể bắn đạn đặc lắp trên thuyền tầm xa tầm 1000m. Đây là thành quả của việc Hồ Nguyên Trừng cải tiến và nghiên cứu. Quân nhà Hồ với sự yểm hộ của chiến hạm mạnh mẽ như vậy thì việc họ chọc thủng phòng tuyến của tam Trần là chuyện tính băng thời gian nhanh hay chậm mà thôi. Đúng lúc này bên bờ phía bắc thuộc phe nhà Hồ tiếng tù và báo động nổi lên từng chập, ngoài cửa biển bốc lên từng đám khói báo hiệu đen kịt như những con rồng đen đang nhe nanh múa vuốt bay lên trời vậy.

Xa xa cách ngoài cửa biển hàng loạt chấm đen xuất hiện rồi rõ dần là những chiến hạm cờ đỏ vàng hai màu. Đại Lâu hạm tiến đầu tiên về phía trước giờ đây nó đúng là một con quái vật bọc thép trên biển thực sự. Vì 20 khẩu pháo 250mm của Nguyên Hãn còn nhẹ hơn nhiều 10 khẩu pháo 280mm cửa Dương Lăng, thêm vào đó từng tấm thép thiết giáp của Nguyên Hãn mỏng và chất lượng tốt nên trọng lượng tính ra còn ít hơn,và phủ kín hơn so với thời Dương Lăng. Đại Lâu Hạm đã được trang bị buồm mới, mái trèo gắn vào ổ trục vòng bi, bỏ đi phần lớn thiết kế vô dụng của các lâu phòng, tốc độ cuả đại Lâu thuyền đã miễn cưỡng tăng đến gần bằng Lâu thuyền bé của phương Đông. Giờ đây con quái vật biển cả với 20 khẩu pháo đang nhả một lượng đạn về phía chiến trường Trần – Ngu. Khoảng cách 6km mà đạn pháo của đối phương đã nổi ầm ầm trên mặt sông các họ chỉ chưa đầy 200m rõ ràng là tầm bắn hai bên rất chênh lệnh. Tất cả hạm đội của đại Ngu đều được rút về phòng thủ chiến lũy bên bờ bắc, họ không thể nào cự được với hơn trăm chiến thuyền có trang bị như vậy, mặc dù cộng cả phúc hạm, Lâu Hạm và thuyền nhỏ họ có tận gần 400.

Hơn trăm chiến hạm bọc thép tiến vào giữa hai chiến tuyến nghênh ngang không coi hai phe binh sĩ cộng lại hơn bốn mươi lăm vạn nhân vào đâu. Đừng nói pháo bắn đạn đặc kia của quân Ngu triều có thể bắn tới hay không, bắn tới rồi liệu đủ gãi ngứa cho lớp thép chất lượng dày 4mm này hay không vẫn còn là vấn đề cần xuy xét. Trên phía bờ nam của quân Tam trần thì hoan hô ngập trời, đối diện họ bên bờ bắc chiến tuyến là một mảng trầm mặc và lo lắng. Như bỗng nhiên những binh sĩ đại Ngu bỗng nhìn thấy tả tướng quốc của họ xuất hiện trên đầu chiến hạm to lớn nhất như một con quái thú đang bò lừ đừ trên mặt sông.

Đến đây thì hạm đội của Nam Việt bắt buộc phải dừng lại, đại Lâu Hạm không thể tiến sâu hơn vào lưu vực sông nữa vì mực nước của sông không cho phép, một chiếc thuyền nhỏ được thả xuống mang theo Hồ Nguyên Trừng và Hồ Hán Thương về bên bờ bắc... sau đó, không có sau đó rồi vì cả ba bên cùng rơi vào trầm mặc, chỉ có một vài thuyền bé đi qua lại giữa ba bên thực hiện nhiệm vụ truyền tính mà thôi.....