Tiếng binh khí từ phía xa truyền đến hết sức rõ ràng, không biết tên thích khách nào to gan lớn mật, ngay cả Duệ Khâm Vương phủ - nơi được canh phòng nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung của Thánh Viêm Hướng cũng dám xông vào!

Nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc cũng khôi phục được chút khí lực, ta cử động cơ thể yếu ớt, vừa định đi vào trong phòng, thì bỗng có một tia sáng sắc bén lạnh lẽo phóng tới, khiến hai mắt của ta nheo cả lại.

Giây tiếp theo, ta liền cảm thấy có vật cứng để ở trên cổ, lạnh buốt làm cho ta rùng mình.

"Không được kêu! Nếu không......"

Vật cứng ở trên cổ càng dí sát vào da hơn, làm ta kinh hãi hơi ngửa đầu ra sau, nhưng trường kiếm lạnh lẽo này lại kề sát như hình với bóng, không một kẽ hở!

Ta không dám nhúc nhích, chỉ sợ rằng giây tiếp theo mũi kiếm sắc bén kia sẽ thật sự cắt vào chiếc cổ mảnh khảnh của ta!

Tim ta đập mạnh hơn, lần đầu tiên bị người khác dùng kiếm kề cổ, cảm giác lông tơ dựng thẳng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khiến ta không biết nên làm thế nào.

Ta vừa mới khôi phục được một chút khí lực, vậy mà lúc này hai chân lại nhũn ra, suýt té ngã mấy lần!

Cánh tay mạnh mẽ như thép nhanh chóng đỡ lấy thân thể xụi lơ của ta, trường kiếm hơi buông lỏng, nhưng ngay lập tức lại giữ chặt, đem ta vây ở trong lòng.

Tiếng đánh nhau phía xa vẫn không ngừng truyền tới, lúc này tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ tới thích khách lại xông vào phòng ta, căn bản ta không thể cầu cứu, chỉ sợ vừa mới phát ra âm thanh thì đã đi đời nhà ma rồi.

Thích khách này nghĩ rằng nếu uy hiếp được ta thì liền có thể khống chế Liên Thành Chích, nhưng sợ là uổng phí tâm cơ của hắn rồi.

Ta chua xót thở dài trong lòng, nếu thích khách thật sự giết chết ta, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt, có lẽ còn cảm tạ thích khách đã thay mình giải quyết phiền toái, giúp hắn không cần phải tự mình động thủ!

Cứ nghĩ đến tình cảnh thê lương của mình lúc này, trái tim ta lại băng giá.

"Yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không động đến tính mạng của ngươi!"

Giọng nói của thích khách từ phía sau truyền đến, rất dễ nghe, kỳ lạ là sau khi nghe thấy giọng nói ôn hòa dễ chịu của hắn, nỗi sợ hãi của ta lại từ từ biến mất.

Ta lén thở hắt ra, không biết vì sao mình lại tin tưởng lời nói của hắn, một người có giọng nói dễ nghe như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là kẻ khát máu tàn nhẫn!

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?!"

Yết hầu hơi khô, ta buộc mình phải trấn định lại, run run hỏi.

Mặc dù không nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng đôi tay nắm trường kiếm này lại vô cùng hoàn mỹ, thon dài mà mạnh mẽ, hẳn là một nam tử tuấn mĩ?!

"A......"

Ta giật mình, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, mũi kiếm cắt qua làn da, vừa đau vừa xót.

"Ta chỉ hỏi một câu, tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời, nếu không, kiếm của ta không có mắt, cho dù ngươi là một nữ tử, thì nó cũng không hạ thủ lưu tình đâu!"

Hắn cố ý đè thấp giọng nói, nghe có thêm vài phần âm trầm, như đang cảnh cáo ta, nhưng ngữ khí lại ẩn chứa sự lo lắng.

Lòng ta lạnh lẽo, không thể tin được, mình lại có thể thất thần ngay trong thời khắc nguy cấp nhất, nếu thật sự gặp phải một tên thích khách hung tàn, chỉ sợ lúc này đầu ta đã lìa khỏi cổ rồi.

Ta không dám chậm trễ, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người, vội vàng gật đầu, dù có phải chết, ta cũng không muốn chết một cách thiếu minh bạch như thế này!

"Được, ngươi, ngươi hỏi đi......"

"Nói cho ta biết, Cầm Hương Các ở chỗ nào?!"

Ta ngẩn ra, có chút khó hiểu, Cầm Hương Các? Có phải tên một lầu các ở trong Vương phủ không nhỉ?

Từ ngày đại hôn đến nay, ta luôn bị bệnh tật tra tấn, cho nên chưa từng đi thăm hết các nơi trong vương phủ.

Ta chỉ nghe Tiểu Y nói, Duệ Khâm Vương Phủ có diện tích khổng lồ, rộng bằng một phần tư hoàng cung, các đình đài lầu các trong phủ nhiều đến đếm không xuể, ta làm sao biết được có nơi gọi là Cầm Hương Các hay không?!

Mồ hôi lạnh ứu ra, nếu ta nói với hắn là ta không biết, thì hắn sẽ tin tưởng ta sao?!

"Nói mau, kiếm của ta không đợi người đâu!"

Ta cắn môi dưới, trong lòng có chút hốt hoảng, cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, mong hắn là một người hiểu lí lẽ!

"Ta không biết đó là nơi nào...... Đừng, đừng nóng vội, ngươi hãy nghe ta nói hết!"

Không chờ ta nói xong, cảm giác lạnh như băng lại càng dí sát hơn, khiến ta hoảng sợ nhỏ giọng kêu lên.

"Ngươi không biết?! Hừ, ngươi là nữ chủ nhân của vương phủ này, sao lại không biết?! Đừng hòng lừa gạt ta!"

Thân thể cứng đờ, chua xót thở dài, chẳng qua ta cũng chỉ là một nữ chủ nhân trên danh nghĩa, người ngoài làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta.

'Oành' một tiếng, cửa phòng bỗng bị đá văng!

Thích khách phía sau cả kinh, vội vàng kéo ta lui về phía sau, hắn siết lấy ta thật chặt, như đang kìm chế sức lực lại, lúc nào cũng có thể bùng phát!

Không thể tin được, thì ra người đá văng cửa lại là Liên Thành Chích đang mang vẻ mặt lạnh như băng, đi theo sau là Thính Phong và Lạc Vân, trong tay hai người đều đang cầm trường kiếm dính đầy máu, bộ dáng giống như sứ giả của Tu La, khiến người ta sợ hãi!

"Nàng ấy nói thật đấy, muốn biết Cầm Hương Các ở chỗ nào, không bằng trực tiếp hỏi bổn vương đi!"

Liên Thành Chích khẽ nhếch khóe môi, ý cười nham hiểm, ánh mắt lạnh lẽo giống như lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng về phía sau ta, tầm mắt ngẫu nhiên lướt qua gương mặt ta, sau đó dừng lại ở trên cổ, không rõ là cảm xúc gì, rồi hắn lại nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.

Nam tử phía sau gắt gao chế trụ ta lại, cánh tay ta bị hắn giữ đến đau nhức, trên cổ có một dòng máu ấm áp chảy xuống, chậm rãi thấm vào vạt áo.

"Liên Thành Chích! Mau đem Đa Na giao ra đây, nếu không, ta sẽ giết chết Chính phi của ngươi"

Nam tử kích động nhìn Liên Thành Chích, nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói. Nhưng người chịu tai ương lại là ta, bị hắn phẫn nộ giữ chặt lấy cánh tay, kinh hãi khiếp đảm, thanh kiếm kia không biết từ lúc nào lại tiến sâu thêm một chút...

Đa Na, có lẽ là một nữ tử hiện đang ở Cầm Hương Các, cũng là thị thiếp của Liên Thành Chích chăng?!

Nhìn về phía Liên Thành Chích, hắn vẫn cười như chẳng có chuyện gì, khiến trái tim ta lạnh giá...

Cười khổ, không phải ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi sao, căn bản là hắn không hề để ý đến sự sống chết của ta, thì làm sao lại có thể bị người khác uy hiếp!

"Ngươi là trưởng tử của Tả tướng quân ở Bắc Nguyên Quốc, Phong Nguyên Hạo?"

Thấy Liên Thành Chích vẫn vững vàng như núi, nam tử phía sau rốt cục cũng biết mình đã bắt nhầm con tin. Bàn tay đang giữ lấy ta khẽ run lên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cất giọng nói lạnh lùng lên:

"Vậy thì sao?! Chỉ cần giao Đa Na ra đây, ta liền thả nàng ta!"

Phong Nguyên Hạo rất khẩn trương, thế cục trước mắt đang không có lợi cho hắn, sợ là tất cả thủ hạ hắn mang theo đều đã bị giải quyết, lúc này chẳng qua cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà*.

*nỏ mạnh hết đà (cường nỏ chi mạt): sức lực suy kiệt, không còn làm được việc gì.

Đa Na là gì của hắn? Người trong lòng sao? Chỉ có vì người trong lòng, thì một nam tử mới có thể ngay cả sinh mệnh cũng không màng......

"Ngươi cho rằng đi vào đây rồi, còn có thể bước ra ngoài sao?!"

"Ngươi, đừng quên Chính phi của ngươi đang nằm trong tay ta! Nếu không thể mang Đa Na rời khỏi, ta sẽ bắt nữ tử này chôn cùng!"

Hắn còn chưa dứt lời, tiếng cười trào phúng của Liên Thành Chích đã vang lên, ngoan tuyệt lãnh khốc đến vậy, khiến trái tim ta hơi nhói đau.

Nụ cười này đã tỏ rõ thái độ của hắn, hắn sao lại có thể vì ta......

Hắn, rất hận ta mà....

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!