Sắc trời muộn dần, ở chính sảnh Mộc Dương vương phủ tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, có chút u ám. Mộc dương Vương gia vẻ mặt âm trầm đi qua đi lại, nặng nề thở dốc.

Ta cùng với hai vị tỷ tỷ yên lặng đứng một bên, thấy bầu không khí nghiêm trọng cũng không dám lớn tiếng thở mạnh.

Vẻ mặt Lăng ca ca vẫn bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì có thể quấy nhiễu hắn.

Quan khách tham gia lễ cập kê của ta trưa nay đều đã lui về phân nửa, chỉ còn lại một số nhân vật quan trọng trong triều ở lại để nghênh đón khách quý sắp đến. Nhưng thời gian dùng bữa tối đã qua một canh giờ, cũng không thấy bóng dáng của vị khách quý kia, khó trách Vương gia lại bày ra bộ dạng như thế này.

Yến Tây Ca và Tể tướng đứng cùng một chỗ, tầm mắt hắn thường xuyên nhìn về chỗ của ta, ánh mắt nóng bỏng đến kỳ lạ.

Ta nhếch khóe môi, nở nụ cười trào phúng. Chẳng lẽ không nói ra được giá trị sử dụng của ta là hòa thân ư? Vì sao lại dùng biểu cảm ấy để nhìn ta?!

Nhìn về phía Lăng ca ca, lòng ta có chút đau đớn. Từ lúc ta xuất hiện ở chính sảnh, hắn chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, cứ như thể ta không tồn tại vậy. Ngực đau nhói, ta chợt muốn khóc. Bị người mình để ý nhất bỏ mặc, đúng là rất khổ sở...

Trong lúc đang lo lắng chờ đợi, thị vệ được phái đi tìm kiếm đã trở về: "Khởi bẩm Vương gia, ty chức đã tìm được sứ giả của Thánh Viêm Hướng ở khách điếm Long Vận, nghe nói hôm nay sứ thần bị phục kích ám sát tại hồ Phượng Minh, đã có người bị thương!"

Mọi người không khỏi hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt tái nhợt. Sứ thần của Thánh Viêm Hướng bị ám sát ngay trong phạm vi Thiên Thục Quốc, nếu không xử lý cẩn thận, hai nước sẽ có cớ để trở mặt, Thánh Viêm Hướng nếu lấy việc này ra, phát động chiến tranh, thì mọi việc đều không thể kiểm soát được nữa!

Lòng ta như bị kiềm hãm, ngay lập tức nghĩ tới chuyện ngày hôm nay ở ven hồ Phượng Minh. Ám sát ư? Chẳng lẽ...

"Vậy, người bị thương là ai?!"

Cơn tức giận của Mộc Dương Vương gia tiêu biến hơn phân nửa, ông hỏi mà trong lòng run sợ, sắc mặt trầm trọng.

"Là thị vệ bên người sứ thần. Nhưng sứ thần đã bị kinh hách, lệnh cho ty chức truyền lời tới Vương gia, yến tiệc tẩy trần này sẽ đổi thành ngày mai."

Vương gia nghe xong sắc mặt hơi thả lỏng, đôi mắt sắc bén nhìn các tân khách, cuối cùng dừng trên người ta, mi tâm hơi nhíu lại. Sau một lúc lâu, thở dài một tiếng, hướng mọi người phất phất tay, kết thúc yến tiệc hôm nay.

Ta muốn tìm Lăng ca ca để giải thích, muốn hắn thả Đông Nhi ra. Nhưng không đợi ta bước tới, hắn đã tới chỗ Vương gia, thấp giọng nói vài câu, rồi cùng Vương gia rời khỏi.

Ta kinh ngạc đứng ở tại chỗ, có chút bất lực, trước kia, Lăng ca ca chưa bao giờ đối với ta như thế......

"Quận chúa, nàng......"

Ta ngẩng đầu, Yến Tây Ca không biết từ khi nào đã đến trước mặt. Thấy trong mắt ta lóe lên lệ quang, hắn như muốn an ủi, lại bị Tể tướng đại nhân thấp giọng "Xùy" một tiếng, chỉ có thể im bặt, có chút nổi giận, liếc nhìn ta một cái, rồi xoay người rời đi.

"Thương Nhi...... Muội cùng Yến Tây Ca kia thật sự chưa từng gặp nhau sao? Ta vẫn cảm thấy tâm tư của hắn đối với muội thật không tầm thường chút nào!"

Phỉ Cách tỷ tỷ đến bên cạnh ta, nhíu mi nói, tò mò lo lắng nhìn ta.

Ta thản nhiên cười, giờ đây bên cạnh ta, còn có ai thật lòng chứ? Đến người mà ta nghĩ là thật lòng nhất, nay cũng giấu diếm ta, muốn đưa ta đi hòa thân.

"Lúc trước khi hồi phủ đã từng gặp. Hai vị tỷ tỷ, Thương Nhi hơi mệt mỏi, xin được lui trước."

Thân thể mệt mỏi, mà trái tim cũng rất mệt mỏi.

Bỏ qua ánh mắt lo lắng của các nàng, ta cứng ngắc rời cước bộ.

Trở lại Lưu Yên Các, vẫn không thấy bóng dáng của Đông Nhi đâu, ta đứng ngồi không yên, trong lòng áy náy không thôi. Nếu không phải ta cố ý trốn phủ, thì sẽ không xảy ra tình cảnh này. Đông Nhi, thật không biết nàng đang phải chịu khổ nơi nào.

Từ sáu năm trước Đông Nhi đã theo hầu bên ta, rất được lòng ta, có nhiều chuyện ta chỉ có thể nói cho nàng nghe, chúng ta tình như tỷ muội. Có nàng ở bên cạnh, tuy rằng đôi khi làm những hành động ngốc nghếch, nhưng luôn khiến ta vui vẻ, mang tới cho ta rất nhiều hạnh phúc.

Ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quyết định đi tìm Lăng ca ca, hôm nay cho dù thế nào đi chăng nữa ta cũng phải giải thích với hắn, rồi tìm Đông Nhi trở về!

Vào ban đêm Lưu Yên Các cực kỳ yên tĩnh, chỉ có bóng dáng đơn độc của ta đi lại quanh quẩn một chỗ, lộ ra vẻ thê lương cùng cô độc.

Phủ thêm áo choàng lên người, cầm lấy một chiếc đèn cung đình, ta đi tới Hoa Phong Các, bình thường giờ này Lăng ca ca đều đang ở đó.

Bóng đêm thâm trầm, đêm nay không trăng, những ngôi sao nhiều như minh châu, lóng lánh nhẵn nhụi phát sáng, lại còn có vô vàn những đóa tường vi làm bạn, suốt quãng đường này ta không hề cảm thấy cô tịch.

Xuyên qua Du Hương Viên, đi tới chính giữa, chợt thấy một bóng đen lóe lên trước mắt, ta kinh hách lui lại, ôm ngực thở dốc. Giơ đèn lên cao, khẩn trương nhìn khắp chung quanh, cũng không thấy gì bất ổn.

Tưởng mình hoa mắt, ta không để ý nữa, lấy lại bình tĩnh. Đang muốn bước tiếp, thì bị một bàn tay từ phía sau giữ chặt, chưa kịp hét lên thì miệng đã bị chặn lại.

Ta kinh hoảng giãy dụa, phát hiện mình đã bị người phía sau ôm lấy, bay lên không trung.

Vào giây phút ấy, ta nghĩ mình đã gặp phải bọn cướp hay hái hoa tặc gì đó, trong lòng như vụn vỡ.

Nỗi sợ hãi chiếm cứ cõi lòng ta!

Tám năm nay, lần đầu tiên gặp tình huống này, ta không biết nên phản ứng như thế nào. Đến khi ta thoát khỏi nỗi sợ hãi mà tỉnh táo trở lại, mới phát hiện mình đã rời khỏi Mộc Dương vương phủ.

Rừng cây rậm rạp, màn đêm tối đen giơ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy, cành lá sum xuê che khuất tầm nhìn, tấm màn đen như một chiếc bao kín, từ đỉnh đầu chụp xuống.

Người phía sau vừa buông lỏng tay, ta liền vội vàng chạy đi, trong rừng tối đen, ta căn bản không xác định được phương hướng, nước mắt che phủ dung nhan.

Khi đang chạy, dưới chân vấp phải nhành cây khô, cả người ta lao về phía trước. Đúng lúc đó có một vòng ôm ấm áp đỡ được ta, giúp ta thoát khỏi cảnh bị thương đau đớn.

"Ban ngày gặp nàng, vốn là một tiểu nữ tử rất có khí thế, tại sao buổi tối lại biến thành chuột nhắt vậy?"

Thanh âm trêu tức từ đỉnh đầu vang lên, ta ngẩn ra, ngừng giãy dụa, cả người bởi vì phẫn nộ mà run run!

Là hắn! Lại là tên quỷ chết tiệt, xui xẻo này!

Ta muốn dùng sức đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm càng chặt, trong đêm tối, ta không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong lòng càng thêm phẫn nộ, bối rối.

"Ngươi, tên đăng đồ tử này, mau buông ta ra! Rốt cuộc ngươi có mục đích gì ? Vì sao lôi ta đến tận đây?!"

Thật vất vả mới thoát ra khỏi cái ôm của hắn, ta lui về phía sau , giống như con thú bị dồn vào đường cùng.

"Xem ra ta đã lưu lại cho nàng ấn tượng rất sâu đậm, nên mới nhớ rõ ta như thế. Thương Nhi, ta nói rồi mà, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau!"

Lại một lần nữa, hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, tựa như một trận gió không để lại dấu vết, ta sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.

Hắn kéo lấy tay ta, dù trong màn đêm tối đen, vẫn chuẩn xác không nhầm lẫn, đem ta ôm vào trong lòng.

"Thương Nhi cẩn thận, nhìn thấy ta thì vui đến thế sao? Không phải lúc ban ngày, Thương Nhi đã trao trọn trái tim trên người ta rồi chứ?"

Hắn nhẹ nhàng thổi thổi bên tai ta, làm cả người ta lông tơ dựng thẳng.

Ta vừa tức vừa vội, càng khóc dữ hơn, ban ngày thấy hắn không hành động nhẹ nhàng như vậy, mà vô cùng lạnh lùng dứt khoát, tại sao ban đêm lại hóa thành lang sói chứ?

Nếu hắn có mưu đồ quấy rối, ta biết làm sao bây giờ?

Rút khăn tay, ta lau nước mắt sau lớp khăn che mặt, không ngờ ta lại lộ ra vẻ yếu đuối sợ hãi trước mặt hắn!

Đẩy hắn ra, trong đêm tối, ta lạnh giọng hét lên, thanh âm vẫn có chút run run, nhưng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi:

"Đăng đồ tử, ngươi vì sao xuất hiện ở Mộc Dương vương phủ?! Không phải là đi theo ta chứ? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?! Ta là người của Mộc Dương vương phủ, ngươi nếu dám làm ta mảy may thương tích, Mộc Dương vương phủ tuyệt đối sẽ không sẽ bỏ qua cho ngươi đâu! Ta sẽ nói với Lăng ca ca, để huynh ấy bắt ngươi lại!"

Có lẽ lời nói của ta quá mức ngây thơ, cũng có lẽ nhận ra ta đang tỏ vẻ kiên cường, hắn bỗng cười lớn, có chút trào phúng.

"Mộc Dương vương phủ? Thì sao chứ?! Mộc Dương vương phủ còn muốn ta quay lại thì có. Thương Nhi, nàng quá ngây thơ rồi!"

"Ngươi......!"

Nam nhân này quả thật rất ngạo mạn, mặc dù hắn bắt cóc ta, nhưng lại rất dễ dàng ra khỏi Vương phủ, võ công thật sự thâm sâu không lường được.

Ta nheo mắt, đã dần tỉnh táo lại, nghĩ đến chuyện ám sát ban ngày và chuyện của Thánh Viêm Hướng sứ giả, thử hỏi: "Ngươi, chính là vị khách quý không đến đó sao?!"

Tiếng cười gián đoạn, hắn lặng im, thở dài cười: "Thương Nhi, đúng là một cô nương thông minh! Nếu vậy, nàng hẳn là biết mục đích của ta ?!"

Hắn nhấc cằm ta lên, lực đạo vừa phải, nhưng lại khiến ta không thể né tránh.

Ta mím chặt môi, trong lòng đau đớn, tuy đã đoán được, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, xem ra, muốn chạy trốn cũng không được nữa rồi.

"Ta không muốn làm một quân cờ! Cho nên, ta sẽ không đồng ý! Hãy nói cho người mà ta sắp phải gả, ta đã có người trong lòng, cuộc đời này sẽ không lấy chồng, nếu như có người dám bức ta, thà chết cũng không theo! Khuyên hắn tốt nhất là bỏ ý định thành hôn đó đi !"

Ta đang đánh cược một phen, có lẽ, nghe xong lời nói của ta, người kia sẽ hủy bỏ kế hoạch gặp mặt, mà Mộc Dương Vương gia cũng không cách nào bắt buộc ta!

Bên hông đau đớn. Hắn hung hăng giữ chặt ta, kề sát khuôn mặt ta, ngữ khí âm trầm: "Đã có người trong lòng? Cả đời không lấy chồng? Hay cho câu thà chết không theo!"

Trầm mặc một lát, bỗng nhiên hắn cười khẽ ra tiếng.

"Nàng đã khăng khăng như thế, mà ta và nàng cũng có chút duyên phận, ta sẽ giúp nàng một chút vậy!"

Hắn cười đến quỷ dị, tuy hắn đồng ý giúp thì ta nên vui mới phải, nhưng chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác rợn tóc gáy.

Nam nhân này, thật sự đáp ứng ta dễ dàng như vậy ư?!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!