"Tiểu thư người nhìn xem, phía trước kia chính là hồ Phượng Minh nổi danh nhất Thiên Thục quốc, truyền thuyết kể rằng khi Thánh mẫu hạ xuống thế gian, từng hóa thành phượng hoàng đậu xuống nơi đây, từ đó trở đi liền có truyền thuyết về hồ Phượng Minh. Tháng tư hàng năm sẽ có rất nhiều người từ các nơi tới đây để tế bái, phát triển thành rất nhiều hoạt động thú vị, mỗi năm một lần, lưu truyền tới nay, trở thành hội thi đấu chèo thuyền này."

"Bất kể là tiểu cô nương hay tiểu thư khuê các, trong thời gian này đều đi tới Miếu thánh mẫu ven hồ Phượng Minh để cầu nguyện tình duyên cho mình. Mà không ít công tử bạn hữu cũng sẽ ở đây để thể hiện tài hoa, thật sự tạo nên không ít lương duyên. Hôm nay chúng ta đã tới đây, tiểu thư, vậy tới Miếu thánh mẫu thử xem? Tiểu thư cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự rồi!"

Chen vào trong đám người, ta với Đông Nhi nắm chặt tay nhau để tránh đi lạc.

Nha đầu kia vừa rồi vẫn còn lo lắng, vậy mà giờ đây đã hưng phấn đến cả đỏ mặt, trong miệng còn thao thao bất tuyệt kể cho ta truyền thuyết về hồ Phượng Minh.

Đối với hồ Phượng Minh, trước kia ta cũng từng nghe nói qua, nhưng thật không ngờ, hội thi chèo thuyền lại náo nhiệt đến thế.

Tới miếu Thánh Mẫu bái cầu? Ta cười chua xót, đi cầu khấn làm gì chứ, ta vẫn không thể làm chủ hôn sự của mình.

Ngày qua ngày, ta càng lúc càng không nghĩ ra, tám năm trước, vì sao Lăng ca ca lại đem ta về Vương phủ, cho ta có được địa vị cao như thế.

Có chút hoài nghi, mơ hồ biết được, nhưng ta không dám tìm hiểu đến cùng, vì sợ nơi thánh khiết nhất trong lòng cũng bị vấy bẩn.

"Tiểu thư, mau nhìn kìa! Cuộc thi chèo thuyền hôm nay sắp bắt đầu rồi!"

Đông Nhi kéo tay của ta, hưng phấn mà thét chói tai.

Theo hướng tay nàng chỉ, thấy ở phía hồ Phượng Minh, ước chừng năm chiếc thuyền rồng nổi lên mặt nước, trên mỗi chiếc thuyền là bốn nam tử cường tráng cầm mái chèo trong tay, tạo thành tư thế chuẩn bị.

Cả đám người ồn ào bỗng trở nên yên lặng, bị bầu không khí nghiêm túc cuốn hút, ta với Đông Nhi cũng bất giác thấy khẩn trương.

Lần đầu tiên được xem trận đấu thú vị như thế, ta đặc biệt hưng phấn, cùng Đông Nhi chen lên hàng đầu, cổ vũ cho những người dự thi.

Liền thấy ở bên bờ một nam nhân trung niên phúc hậu cầm trong tay một mảnh vải đỏ, dùng sức vung lên, hô to bắt đầu, năm chiếc thuyền rồng lập tức lướt như bay trên mặt nước, hướng tới vạch đích đằng xa, tiếng trống reo hò đinh tai nhức óc.

"Yến công tử! Yến công tử!......"

Trong đám người thỉnh thoảng truyền ra tiếng hoan hô ấy, ta và Đông Nhi nghi hoặc nhìn thoáng qua, không rõ Yến công tử này sao lại được hoan nghênh như thế, Yến công tử là ai?

Hỏi người bên cạnh, mới biết Yến công tử đó là con trai của tể tướng đại nhân "Công tử tơ lụa" Yến Tây Ca!

"Cô nương, các ngươi không phải là người tới từ nơi khác chứ? Sao ngay cả Yến công tử mà cũng không biết. Yến công tử này không chỉ văn võ song toàn, mà còn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, là người nổi tiếng nhất kinh thành chúng ta. Từ năm năm trước, lễ hội chèo thuyền nào Yến công tử cũng tham gia, vị trí thứ nhất chắc chắn không thoát khỏi tay hắn !

Một người phụ nữ trung niên nhiệt tình nói, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái.

Ta thản nhiên cười, hành lễ với nàng, dẫn Đông Nhi rời khỏi đám người.

"Tiểu thư, sao lại không xem nữa? Đông Nhi cũng nghe nói qua này Yến công tử thập phần lợi hại nha! Ngẫm lại, trong Thiên Thục Quốc trừ tiểu vương gia phủ ta ra, cũng chỉ có hắn mới có thể xứng đôi cùng tiểu thư, nói không chừng vương phủ thật ra có thể cùng Tể tướng phủ kết thông gia, đến lúc đó không phải Yến công tử sẽ là vị hôn phu của tiểu thư?!"

Đông Nhi suy nghĩ kỳ lạ, hưng phấn mà vỗ tay.

Ta cười, tâm tình có chút nặng nề, Đông Nhi không biết rằng, trong lễ cập kê hôm nay, Vương gia đã thay ta cự tuyệt việc cầu thân của Tể tướng đại nhân .

Đúng vậy, người trong Thiên Thục Quốc có thể xứng đôi với thân phận quận chúa của ta, ngoại trừ Lăng ca ca, thì chỉ có Yến Tây ca.

Vương gia cự tuyệt Yến Tây ca, như vậy, trong Thiên Thục Quốc này ta còn có thể gả cho ai đâu?

Ta hạ ống tay xuống, bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu.

Không lấy chồng Thiên Thục Quốc, thì chỉ còn hắn........

Ta giật mình sửng sốt, đám người bỗng nhiên vỗ tay nhiệt liệt, hò hét ầm ĩ.

Ta cười, vị trí thứ nhất vẫn thuộc về hắn giống như trước, Yến Tây ca!

"Tiểu thư, người không hiếu kỳ sao? Người không nhìn thử Yến công tử nổi danh trong truyền thuyết sao!"

Đông Nhi đáng thương nhìn ta, cước bộ cẩn thận, nhìn về phía ven hồ Phượng Minh.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đành đi theo nàng, trong lòng quả thật đối với nam tử này có chút tò mò.

Yến Tây Ca đã lên bờ, những người vây quanh một tầng rồi lại một tầng nữa, ta và Đông Nhi căn bản không thể tới gần.

Chen chúc, hình như vấp phải thứ gì đó, cả người mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Đông Nhi ngạc nhiên, muốn lấy đỡ ta, nhưng không kịp. Ta cắn chặt răng, chấp nhận ngã sấp xuống đau đớn, nhưng không ngờ lúc ta đang ngã bỗng có người từ phía sau tiếp được.

Tim đập loạn nhịp, ta chậm rãi thở phào, thầm nhủ mình thật may mắn.

"Cô nương, tuy ta rất thích nữ tử chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, chung quy vẫn không hợp lễ tiết cho lắm."

Lời trêu chọc từ trên đỉnh đầu truyền đến, làm tai ta đau nhói. Ta có chút bối rối đứng dậy, giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Tuy hắn đã cứu ta, nhưng cái giọng nói càn rỡ kia lại khiến ta thấy rất khó chịu, may là ta đã mang theo khăn che mặt, cho nên không ai có thể nhận ra gương mặt ta đã đỏ bừng.

Đông Nhi ngây ngốc ở một bên giờ mới phản ứng, kinh hách đỡ lấy ta, thanh âm nghẹn ngào.

"Tiểu thư, người không sao chứ? Không bị thương chứ?"

"Không có việc gì!"

Dời ánh mắt khỏi nam tử đó, ta miễn cưỡng cười, an ủi Đông Nhi.

"Chẳng lẽ đây là thái độ cô nương đối đãi với ân nhân cứu mạng ư?"

Ta nhíu mày, trừng mắt nhìn, trực giác mách bảo nam nhân này là một tên đăng đồ tử!

Mặt mày tà khí, khóe môi mặc dù mang ý cười, ánh mắt lại lạnh như băng, ngũ quan anh tuấn giống như đao khắc, thâm thúy cuồng dã, ẩn ẩn lộ ra khí phách tà tứ, mắt phượng sắc bén lạnh như băng giống như đang đánh giá ta, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu ta qua chiếc khăn che mặt.

Cả người toát lên vẻ tôn quý, trực giác mách bảo ta, hắn hẳn không phải người bình thường, không nên đắc tội, để tránh rước thêm phiền toái. Ta hơi cúi người, hướng hắn hành lễ.

"Đa tạ công tử đã cứu ta!"

Không đợi hắn đáp lại, liền giữ chặt tay Đông Nhi xoay người rời đi.

Một bóng đen chợt chắn trước mắt, ta với Đông Nhi kinh hách lui về sau, thì ra tên nam nhân tà tứ cùng hai gã thị vệ mặc hắc y kia đã chặn đường của chúng ta.

Ta có chút giận dữ, trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: "Công tử, ta đã nói lời cảm tạ, công tử làm thế này là có ý gì?!"

Đoán rằng hắn không dám có ý đồ gây rối giữa ban ngày ban mặt, ta cũng không thấy sợ hãi, thầm nghĩ muốn thoát khỏi hắn nhanh một chút, trong lòng không hề muốn dính líu gì nhiều với người này.

"Cô nương đừng tức giận, ta chỉ là tò mò với thanh kiếm giắt bên hông cô nương một chút thôi!"

Hắn gật gật đầu với hai gã thị vệ mặc hắc y, bảo bọn họ lui ra, tầm mắt dừng lại trên thanh kiếm ở bên hông ta, đồng thời cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá ta.

"Không biết cô nương cùng với tiểu vương gia của Mộc dương vương phủ có quan hệ gì? Nếu không có nhớ lầm, chuôi kim kiếm này hẳn là thuộc sở hữu của Mộc Dương tiểu vương gia."

Ta nâng ống tay áo, che khuất thanh kiếm, trong lòng tự trách mình đã sơ ý.

Thanh kiếm bằng vàng này là do Lăng ca ca tìm thợ rèn tiếng tăm lẫy lừng nhất trên giang hồ chế tạo, thế gian này độc nhất vô nhị, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra nó thuộc sở hữu của Lăng ca ca , nói vậy hắn đã từng nhìn thấy thanh kiếm này.

Thấy ta không nói lời nào, hắn lại tiếp tục nói: "Ngày xưa tiểu vương gia từng nói, chuôi thanh kiếm này làm ra là để tặng cho nữ tử quan trọng nhất trong đời hắn, hay là chính là chỉ cô nương?"

Lòng ta nhảy dựng, vì trong lời nói của hắn, Lăng ca ca đã nói, ta là nữ tử quan trọng nhất trong đời hắn sao?

Khóe môi tràn ra ý cười, vì một câu nói này mà cảm động, Lăng ca ca, đối xử đặc biệt với ta!

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén, nụ cười trông càng tà mị hơn. Ta ngưng cười, không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện nữa.

"Vị công tử này, thứ lỗi cho tiểu nữ không thể trả lời! Nếu ngài còn ngăn cản, thì sẽ trở thành đăng đồ tử đó!"

Nói xong, ta lôi kéo Đông Nhi ngốc nghếch rời khỏi.

Lần này hắn không ngăn cản, nhưng ta lại cảm thấy đứng ngồi không yên, như bị một ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng.

Ta thấy hơi lo lắng, có lẽ, hắn đã đoán được thân phận của ta rồi...

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!