Giờ này nhà bếp đã nghỉ từ lâu, chỉ còn rải rác vài công nhân trực đêm quét dọn, lười nhác gục đầu ngáp ngủ, vì vậy không ai phát hiện một cái bóng nhẹ nhàng im ắng lẻn vào phòng trà nước, lấy mất một bình nước chanh dưa leo* thật to.Nghiêm Tiểu Đao cẩn thận chu đáo, tiện tay với mấy lọ gia vị bên cạnh, vê ít muối, lại vê nắm đường hòa với nước chanh.

Thích gia nói phải giữ người ta sống, phải bắt sống mang về.

Hắn chỉ e người nọ không chống chọi được bao lâu nữa.

Bị ngâm quá lâu trong nước biển, không ăn không uống, ngoài đói, chắc chắn người nọ còn vô cùng khát.

Sóng cả cuộn trào trên mặt biển, bọt nước bắn lên nhanh chóng thấm ướt bộ đồ đen chuyên mặc đi đêm.

Càng tới gần mặt biển càng cảm nhận rõ thân tàu tròng trành, cả chiếc du thuyền như đang tiến về phía trước theo nhịp lên xuống đều đặn, khiến người bước dọc mép tàu không thể giữ vững thăng bằng.

Nghiêm Tiểu Đao mượn một sợi dây thừng móc bên hông tàu, thả xuống biển giữa sóng gió, khoảng cách của hắn với lồng sắt lúc này chỉ khoảng hai mét.

Hắn nhấc chân đón sóng, tập kích sợi thừng to bằng cổ tay, dùng bàn chân làm điểm tựa, với tay bám vào dây kéo trên lồng sắt.

Giả như lúc này có ai từ xa nhìn lại, sẽ trông thấy một bóng người treo lủng lẳng trên mép tàu, cực kỳ mạo hiểm.

Nghiêm Tiểu Đao nheo mắt nhìn xuống, quá chói chang, nhưng nhờ góc độ tuyệt hảo của hai cột sáng nọ, hắn liếc thấy con cá lớn bị treo trong lồng.

Giờ hắn đã biết tối nay không cứu được người, hoàn cảnh này quá khó khăn!

Hắn phỏng đoán, người trong lồng sắt bị ảnh hưởng của ánh sáng, từ chỗ sáng nhìn ra chỗ tối sẽ không trông thấy hắn.

Cơ thể hắn trùng hợp khuất sau bóng tối dưới cột đèn.

Hắn có dây an toàn trên hông, nắm chắc đồ đạc trong hai tay, nhìn xuống chút nữa, lần thứ hai đối diện thẳng với đôi mắt trong lồng.

Người nọ cũng nhìn lại hắn không chớp mắt, dù đang phải vẫy vùng giữa sóng to gió lớn, y vẫn ngẩng cao đầu, mái tóc đen xõa tung trong nước như ảo ảnh ma mị được gột rửa giữa dòng xoáy.

Đôi mắt sắc lạnh tựa hồ có thể chẻ đôi ngọn sóng, xuyên thủng sương mù và nước biển, theo dõi nhất cử nhất động của Nghiêm Tiểu Đao.

Nghiêm Tiểu Đao giẫm lên dây kéo làm điểm tựa.

Hắn vừa giẫm, người bên dưới đã cảm nhận rung động khe khẽ, nhận ra sự tồn tại nặng nề trong bóng đêm của hắn.

Lần này không có vách kính dày ngăn cách tầm mắt của hai người.

Hai cột sáng giao thoa, tạo nên hình ảnh vừa tuyệt diễm vừa kỳ dị, Nghiêm Tiểu Đao lần đầu tiên thấy rõ khuôn mặt người này.

Nhìn theo góc từ trên xuống, khuôn mặt người nọ nổi bật giữa sóng biển đen ngòm, ùa vào đôi mắt hắn… Khuôn mặt tinh xảo như lớp sứ mỏng manh, đường nét rõ ràng, mắt mi như họa, xương quai xanh ẩn hiện giữa hai vạt áo, lồng ngực mịn màng thấp thoáng ngọt ngào.

Chàng trai này có đôi mắt phượng mảnh mai, đuôi mắt hơi xếch và hai hàng lông mày thẳng tắp tới tóc mai, bờ môi khẽ nhếch, không phải vì muốn nói gì đó, mà chỉ để hít vào vài ngụm không khí quý giá giữa từng cơn sóng cả ùa về.

Người nọ không hề có vẻ sợ hãi, chỉ lạnh lùng quan sát xem hắn chuẩn bị làm gì.

Đột nhiên, Nghiêm Tiểu Đao chợt nhớ lại câu nói của cha nuôi khi giao cho hắn trọng trách này.

Chỉ cần gặp, con sẽ nhận ra ngay, chắc chắn không thể nhầm.

Nghiêm Tiểu Đao dùng dây thừng buộc chặt túi nước chanh.

Tạm thời hắn chỉ nghĩ ra được biện pháp xoàng xĩnh này.

Sợi thừng nhỏ chậm rãi hạ xuống, xuyên qua song sắt, trên đường còn suýt bị sóng vỗ nát tan.

Người nọ cũng không ngốc, liếc mắt đã biết Nghiêm Tiểu Đao định làm gì, đợi túi nước chanh hạ gần xuống tới đỉnh đầu, y ngước mặt lên, há miệng cắn.

Túi đựng nước là loại nylon trong suốt dùng trong nhà bếp, cắn một cái là rách.

Túi rách, nước trút xuống, người nọ quay mặt đi, chẳng biết có bao nhiêu vào miệng, bao nhiêu vào phổi.

Cơn sóng ập về, khuôn mặt ngạo nghễ lại một lần nữa bất lực chìm trong nước biển, Nghiêm Tiểu Đao phát hiện nửa thân dưới của người nọ không có sức lực, đôi chân dài cực kỳ nổi bật cứ bập bềnh trong nước như hai khúc gỗ, chỉ dùng hai tay bám xích sắt thì sao trèo lên nổi?

Nghiêm Tiểu Đao lại thả xuống một miếng bánh ngọt và túi nước chanh, ăn được bao nhiêu thì ăn, hắn cũng cố hết sức rồi.

Lần này nước văng ra càng mạnh, còn làm người nọ sặc nước biển, ho sù sụ suýt long cả phổi.

Gân xanh trên cổ trên trán nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Nghiêm Tiểu Đao tiện tay ra dấu xin lỗi vì quá bất lực, người bên dưới lườm hắn, ánh mắt thấp thoáng vài phần oán trách và ấm ức, như thể đang nhiếc móc hắn, “Đần thế thà đừng đến còn hơn!”

Cái lườm này khí thế không nhỏ, chân trụ của Nghiêm Tiểu Đao vô thức trượt khỏi điểm tựa, dây thừng theo lực ly tâm khổng lồ ném hắn văng ra, lưng hắn đập vào mép thuyền bằng thép phía sau, trong bóng đêm mịt mù, mắt hắn nổ đom đóm nhấp nha nhấp nháy…

Bây giờ đổi thành người phía dưới ngắm nghía người phía trên hổn hển thở.

Chàng trai tuấn tú khẽ lắc đầu, tặng cho Nghiêm tổng một cái liếc mắt.

Trèo lên trèo xuống kiểu này thật sự không phải thế mạnh của Nghiêm tổng nhà ta.

Thuật nghiệp hữu chuyên công*, ai cũng có sở trường sở đoản.

Giả như bảo hắn chém đứt mấy sợi dây bên dưới, để chiếc lồng sắt rơi xuống đáy biển làm mồi cho cá, hắn sẽ làm rất dễ dàng, giơ tay chém xuống là xong.

Nhưng bảo cứu người trong lồng lên thì hắn chịu, hắn làm gì có ba đầu sáu tay.

Nghiêm Tiểu Đao làm việc thiện không cần báo đáp, hắn chỉ cần giữ chút hơi tàn cho người này là được, không nhất thiết phải rủ lòng từ bi trách trời thương dân.

Mà người kia hẳn cũng không phải dạng hiền lành nhu mì có ơn tất báo, hiện giờ chắc chỉ khó chịu vì bị nhốt, nên cũng chẳng thí cho hắn chút thiện cảm nào.

Ánh mắt người nọ tối tăm lạnh lẽo như nước biển, hai cánh môi mỏng thấp thoáng chút khinh bỉ và cay nghiệt, làn hơi nước quẩn quanh không thể che khuất sự cao ngạo trong đó.

Đẹp mà ác liệt.

Chẳng rõ tại sao, Nghiêm Tiểu Đao khẽ chấn động.

Đôi mắt lấp lánh sắc xanh như ngọc thạch dưới ánh sáng, hắn nghĩ mình quáng gà, nước biển chập chùng dưới ánh đèn bắt cá mới có màu xanh sẫm.

Ngày tiếp theo, boong tàu lại trở về náo nhiệt phồn hoa, kính rượu ca múa, tiếng nhạc hòa cùng lời ca du dương thánh thót, tới gần trưa mới bắt đầu chậm rãi truyền lên các gian phòng gác mái trên tầng mười, luồn vào quán cà phê ngoài trời, hòa cùng tiếng đàn violin trầm bổng êm ái.

Nghiêm Tiểu Đao ngoác miệng ngáp một cái, quẳng đồng hồ vàng đeo tay, giũ giũ ống quần Âu, phàn nàn với Lương Hữu Huy rằng đêm qua rạp hát trên tầng ồn ào quá, làm hắn ngủ mất cả ngon, “Chả khác gì cả đám người ‘nã pháo’ tập thể!”

“Thì đúng là ‘nã pháo’ tập thể mà!” Lương Hữu Huy lời ít ý nhiều.

Nghiêm Tiểu Đao cười nhạt, ánh mắt mập mờ, “Cả đêm qua cậu rong ruổi với vũ đoàn núi Phú Sĩ kia à? Có phải cậu cũng rầm rầm xẻng xẻng múa hát trên đầu tôi không?”

“Hả? À thì… Ừ…” Lương Hữu Huy muối mặt thú nhận, đêm qua anh chàng bị gã yêu tinh Cánh Chim Đơn Côi quấn chặt ngay trong phòng.

Hắn cảm giác Nghiêm Tiểu Đao không thích quân đoàn yêu tinh của Watanabe Yozan, Nghiêm Tiểu Đao thực sự khiến hắn vừa kính trọng, vừa thương yêu, lại vừa sợ hãi, rõ ràng gần ngay trước mắt, rất muốn thân thiết hơn, nhưng chẳng tìm thấy con đường nào.

Nhân viên phục vụ bưng khay từ boong tàu điệu nghệ lướt qua, Nghiêm Tiểu Đao tiện tay nhấc một ly nước chanh dưa leo mới pha.

Hắn cầm lên rồi mới phát hiện… Không khỏi giật mình, vội nếm thử một ngụm, nhạt thếch, thật sự chẳng có gì ngon lành.

Xa xa phía sau, hai công nhân quốc tịch Đông Nam Á đen đúa kéo ống nước dùng để cọ rửa boong tàu tới mép tàu, hướng thẳng vòi ống xuống dưới xịt gì đó, rồi suồng sã phá lên cười.

Khách khứa không biết chuyện sẽ không chú tới món đồ ngâm trong nước ở đuôi tàu.

Nghiêm Tiểu Đao biết những người kia lấy vòi nước xịt thứ gì, đó là hành vi cười nhạo hả hê khi thấy người khác gặp nạn.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng hắn không thể ra mặt làm gì.

Ít nhất nước lạnh cũng giúp người kia tỉnh táo, có khi còn uống được mấy ngụm, không đến nỗi chết khát giữa cái nắng ban trưa…

Chẳng mấy chốc, ngay giữa trưa hôm đó, cuối cùng họ đã tới trạm cuối của hành trình, hòn đảo Irufushi, thắng cảnh Thiên Đường, kiều diễm hào hoa dưới lụa là che đậy.

Các hòn đảo gần đó hầu hết đã được khai phá, bị các đoàn du lịch trong nước chiếm giữ, náo nhiệt như Cửu Trại Câu vào mùa du lịch Quốc khánh, rất giống một phiên chợ phù hoa giữa cảnh sắc yêu kiều, khiến người ta cực kỳ vui thích.

Duy chỉ có hòn đảo Irufushi này, một mình một không gian, nỗ lực duy trì vẻ ngoài tĩnh lặng yên bình từ thuở hoang sơ, tình cờ lại vô vàn cao quý và xa hoa giữa náo nhiệt suồng sã vây quanh.

Hòn đảo này được tư nhân khai phá đặc biệt cho khách quý, khách du lịch bình thường bị gạt ra ngoài, như vậy mới chứng tỏ đẳng cấp của hòn đảo, mới thu hút được du khách từ xã hội thượng lưu.

Nghiêm Tiểu Đao chú ý tới một việc, tất nhiên phát hiện đầu tiên, công nhân bến tàu được sự chỉ huy của ai đó, hiện đã bắt đầu dỡ hàng, vận chuyển chiếc lồng sắt bọc vải đen nọ lên bờ.

Nghiêm tổng cất bước phóng khoáng, thoăn thoắt nhảy qua bàn đạp, rút một cuốn sổ tay quảng bá du lịch từ tay anh chàng phụ trách đón khách mặc áo trắng cổ tròn, ve áo thêu hình.

Lật qua mấy trang quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ vô giá trị, hắn tìm thấy tin tức mấu chốt tại trang cuối, chính là tên của công ty khai phá đầu tư hòn đảo này.

Tiếng Anh hắn không rành, mà tiểu đệ Dương Hỉ Phong còn tệ hơn cả hắn, nhưng hắn không vắt óc nhiều, chỉ gõ vài từ khóa vào điện thoại tìm thử, chẳng mấy chốc đã tìm được công ty vận tải tàu biển của Watanabe Yozan.

Ông chủ của hòn đảo này chính là gã quỷ Nhật Bản nọ.

Tin tức tình báo ban đầu của Nghiêm Tiểu Đao không lường trước tình huống này, bây giờ xem ra, đảo Iru cũng là tấm lưới cứ điểm của gã ta.

Chỉ trong chốc lát, “Vân Đoan Hào” đã trống trải, khách khứa nam nữ tay trong tay, cuống quýt chạy xuống bờ biển cát trắng nắng vàng trải dài bất tận.

Khung cảnh trời biển một màu quyến rũ mê người như có ma lực, khiến cho ai đắm chìm trong nó đều toát lên chút dáng dấp thuần khiết và sạch sẽ, khác hẳn với lũ yêu ma quỷ quái hoành hành trên tàu hai đêm trước.

Đám tài tử giai nhân ngồi thuyền máy, lướt sóng chơi đùa trên mặt biển.

Nhóm già đời sành sỏi ngồi tại sòng bạc trong khách sạn, phất tay ném ngàn vàng trong bữa tiệc linh đình.

Nghiêm Tiểu Đao thay quần áo xong, đi ngang sảnh khách sạn, vô tình gặp người hắn đang muốn gặp là Giản Minh Tước.

Giản Minh Tước ra chiều mời gọi, tươi cười hất chiếc cằm vồ, “Lão Nghiêm, ra trường bắn luyện với bọn anh không?”

“Đi.” Nghiêm Tiểu Đao rất thoải mái, dù sao bây giờ hắn cũng chưa biết con cá lớn bị giấu ở đâu, ở trong địa bàn của người khác cứ như bị bịt mắt.

Giản Minh Tước không hề khách sáo, khoác vai Nghiêm Tiểu Đao, “Watanabe cũng có mặt đấy, trường bắn nhà lão mở mà.”

Nghiêm Tiểu Đao cảm giác cái gì Giản Minh Tước cũng biết, nhưng câu nào gã nói ra cũng chỉ như vô tình.

Hắn khẽ cười, gật đầu, “Anh Giản dẫn đường đi.”

Buổi chiều trời trong nắng ấm, hải âu chao liệng trong mây phía chân trời.

Nghiêm Tiểu Đao chỉ mặc áo sơ-mi cổ tròn màu trắng, phía dưới là quần bò xám, đi ủng cao, sải bước trên bờ cát trắng.

Vóc người hắn rất đẹp, nhìn từ phía sau, sống lưng thẳng tắp, vai rộng, eo nhỏ, chân dài.

Mấy cô gái đẹp diện váy ngắn thướt tha trên bờ cát, không hẹn mà cùng nhìn theo.

Hiếm khi thấy anh chàng đẹp trai nào lên đảo một mình mà không có bạn.

Giản Minh Tước bên cạnh có bạn rồi, hơn nữa hễ ra khỏi cửa là có tận ba bạn đi theo, cũng chẳng biết từ đâu tìm được ba chiến hữu lâm thời, mặt mũi lại khác với đám trước.

Giản Minh Tước liếc Nghiêm Tiểu Đao đi phía trước, cười khì khì hô một câu, “Nghiêm tổng, dáng anh đúng là tuyệt phẩm!”

Nghiêm Tiểu Đao híp mắt quay lại, trùng hợp đứng ngược sáng, nắng vàng rót xuống mặt và cổ hắn.

Ba cô gái bên cạnh Giản Minh Tước sáng trưng cả mắt.

“Tôi không nên đi cùng anh mới phải!” Giản Minh Tước co được duỗi được, nịnh nọt cũng được, vẫy tay ra hiệu cho ba cô gái, “Đừng giả bộ đừng giả bộ, cứ lên đi! Anh cho các em hay, Nghiêm tổng nhà chúng ta dũng mãnh lắm, một mình chiến đấu với ba em ngon ơ!”

Giản Minh Tước là lái buôn chuyên nghiệp, làm nghề này, gặp qua nhiều loại hàng, đã đạt đến trình độ xem ngoại hình biết nội tình, bởi vậy lúc nãy sâu sắc khen Nghiêm Tiểu Đao “Tuyệt phẩm”, chính là thật lòng tán dương hắn.

Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng ngoái lại, chẳng hề khách sáo đáp lễ, nói với ba cô gái, “Tôi kể cho các cô chuyện cười vậy.

Hồi trước tôi đến câu lạc bộ đêm ‘Quảng trường Đỏ’ ở Lâm Loan chơi, ở đó có một ông tổng biệt danh là ‘Xúc xích Nga’, nghe đồn chưng không bốc hơi, ninh không nhừ, bỏ vào lò nướng ba tiếng không mềm, cuối cùng đến cái lò còn nóng chảy, các cô đoán ‘Xúc xích Nga’ này là ai?”

Ba cô gái vỗ tay cười lớn, chỉ vào Giản Minh Tước, lần đầu tiên Giản Minh Tước nghe Nghiêm Tiểu Đao kể chuyện tục tĩu, gã sửng sốt, tiện đà cũng phá lên cười ha hả.

Quang cảnh trường bắn cực kỳ tráng lệ, các nhân vật nổi tiếng tại Lâm Loan tề tựu, tổng cộng có bảy tám vị tai to mặt lớn của các tập đoàn công ty.

Ông chủ Watanabe Yozan tất nhiên phải là nhân vật chính, ân cần tiếp đón khách quý.

Dáng dấp lão ngắn tủn, tóc lưa thưa, cố chấp cài khuy áo vest qua cái bụng phát tướng, khiến cho vẻ mặt lúc cúi đầu khom lưng càng thêm buồn cười.

Đây không phải trường bắn súng, tại hòn đảo nhỏ gió biển dịu dàng, cảnh sắc thơ mộng ở Nam Hải này, bình thường không ai chơi súng, đây chỉ là một trường bắn tên xa hoa tráng lệ, mấy năm nay, trong giới tự nhiên thịnh hành trò chơi nhàm chán này.

Du Hạo Đông vẻ mặt gay gắt, tính tình cũng trầm lặng kiệm lời, cổ tay đeo băng bảo hộ chuyên nghiệp, luyện bắn từng mũi tên, kỹ thuật tương đối khá.

Watanabe Yozan đứng bên cạnh cười tới chảy nhớt, khẽ gật đầu, “Trường bắn này rõ là xây riêng cho Du tổng mà!”

Trình độ nịnh hót này của lão, thiếu điều chạy ra khiêng bia ngắm đi, lấy thân mình ra thế chỗ, mời Du tổng giương cung nhắm thẳng cái đầu hói bóng loáng của mình.

Kính râm của Du Hạo Đông ngước lên trời, không giấu vẻ ngạo mạn.

Ngón giữa bàn tay phải của gã luôn đeo một chiếc nhẫn lớn bằng ngọc phỉ thúy, liếc mắt đã biết là phỉ thúy cao cấp gần như vô giá.

Dùng chiếc nhẫn phỉ thúy trang điểm cho cây cung, tư thế bắn tên của gã trông cũng khá ung dung phóng khoáng.

Giản Minh Tước cũng lên bắn, kỹ thuật bình thường, nhìn đã biết mới chỉ tập vài lần, chưa phải là cao thủ.

Mười mũi bắn ra chỉ trúng vòng 7 điểm.

Mắt Giản Minh Tước lóe sáng, “Nghiêm tổng lại thử xem!”

Nghiêm Tiểu Đao nhún vai, “Tôi chưa bắn bao giờ, không biết chơi!”

Giản Minh Tước đầy mưu mô, “Đàn ông đàn ang như anh mà bảo chưa bắn bao giờ? Anh nói lại xem đã bắn bao giờ chưa?”

Nghiêm Tiểu Đao, “Đ*t!”

Nghiêm Tiểu Đao bước tới, vào vị trí, kéo cung lắp tên, tư thế cực kỳ đẹp trai phong độ, sống lưng thẳng tắp.

Dây cung phát ra tiếng rít như xé vải, hải âu cuống quýt bay lên, bởi vì mũi tên này hướng thẳng lên bầy chim trên ngọn cây.

Mũi tên thứ hai bắn vào tấm bia hàng xóm.

Mũi tên thứ ba dọa mấy cô gái rảnh rỗi ăn trái cây dưới mái hiên che nắng chạy mất dép, không dám ngồi gần nữa.

Những người vây xem cười ầm ĩ, Watanabe Yozan cười rung cả thịt trên mặt.

Nghiêm Tiểu Đao lắc lắc cây cung, “Dùng khó quá nhỉ? Ôi cha, tay tôi đau quá, toác rồi!”

“Ngốc thế, quên đeo bảo hộ kìa!” Giản Minh Tước kêu.

Nghiêm Tiểu Đao bĩu môi, nhíu mày giơ ngón tay lên ngậm, hít hà rất khoa trương.

Sau khi bắn trượt rất nhiều lần, Nghiêm Tiểu Đao không ngại phiền toái học hỏi Watanabe và mấy vị giáo viên trên trường bắn, tới lúc mặt trời xuống núi, rốt cuộc mới bắn trúng vòng 8 điểm.

Watanabe Yozan cười nhích lại gần, “Nghiêm tổng thú vị thật đấy, thú vị vô cùng!”

Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Khác nghề như cách núi, xin chỉ bảo.”

Hai mắt Watanabe Yozan nhíu lại, trông như chỉ còn hai cái bọng, “Tay ngài không chảy máu chứ?”

“Khụ, chảy một ít, tôi tự mút rồi.” Nghiêm Tiểu Đao vuốt ve ngón tay.

Cách đó không xa, ánh mắt Du Hạo Đông lóe sáng, lạnh lùng nhìn hai người trò chuyện.

Nghiêm Tiểu Đao mỉm cười nói, “Watanabe lão tổng ạ, chúng ta coi như cũng thường xuyên qua lại trên bến tàu, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp gỡ, mong ngài chiếu cố và chỉ bảo nhiều hơn.”

Watanabe Yozan chớp mắt, vội vàng khách sáo đáp lời, “Chúng tôi làm ăn nhỏ, đường sá lại xa xôi, sau này mong được Nghiêm tổng săn sóc nhiều hơn trước mặt chủ tịch, loanh quanh người nhà cả mà… À, mời Nghiêm tổng nán lại sau bữa tối nay nhé.”

Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi, “Sao vậy?”

Watanabe Yozan gật đầu đầy ẩn ý, “Tôi bố trí một tiết mục ở sòng bạc khách sạn Thủy Cung, chiêu đãi vài vị khách quý ngắm cá cảnh, nếu Nghiêm tổng quan tâm thì kẻ hèn tôi rất lấy làm vinh hạnh.”

Ngắm cá cảnh.

“Được thôi, tôi cũng rất vinh hạnh, chắc chắn sẽ nán lại.” Nghiêm Tiểu Đao mỉm cười.

Ngón tay Nghiêm Tiểu Đao tất nhiên không hề đau.

Sao hắn có thể chảy máu?

Lòng bàn tay hắn còn cứng hơn sắt thép.

Nếu giơ tay chùi lên khuôn mặt chảy xệ của Watanabe Yozan, hắn còn có thể khiến lão ta ứa máu.

Một số người về khách sạn, Giản lão nhị vẫn tiếp tục tào lao chuyện trò tục tĩu với Nghiêm Tiểu Đao.

Chỉ có Du Hạo Đông vẻ mặt u ám, bất mãn lồ lộ, nấn ná ở lại cuối cùng, đứng từ xa chăm chú nhìn bóng lưng Nghiêm Tiểu Đao dưới ánh nắng chiều.

Ba vệ sĩ áo đen phía sau gã xách một đống quà xa xỉ mà ông chủ Watanabe tặng cho Du công tử ở trường bắn, nhưng gã vẫn thấy bực.

Trường bắn trống trải, bốn phía chim bay.

Du Hạo Đông nấn ná, “Xem chừng không sai, Nghiêm Tiêu cũng tới để bắt con cá này.”

Gã chợt quay lại nhìn ba vệ sĩ, “Lần này Bùi Dật có đến không? Nếu cả hai chúng nó cùng đến thì mẹ kiếp, tao đếch cần tranh giành nữa, về thẳng nhà cho lành.”

Vệ sĩ khẽ bẩm báo, “Chắc chắn không đến, đã kiểm tra tàu rất nhiều lần, chỉ có một mình hắn.”

Du Hạo Đông lắc đầu, “Nghiêm Tiêu đến một mình? Đơn thương độc mã, lá gan không nhỏ nhỉ.

Ý đồ cứng chọi cứng với chúng ta chắc? Hắn dám cướp khơi khơi sao? Lão già Watanabe còn dám liếc trái liếc phải, đã thỏa thuận từ đầu rồi mà, đ*t mẹ nó, định trèo hai máng hả, một con hàng bán hai nơi?!”

Du Hạo Đông cùng ba vệ sĩ mấy mặt nhìn nhau, bắt đầu tính toán, ba đánh một được không?

Chưa nghĩ nửa phút đã lắc đầu, ba đánh một chưa chắc hạ được Nghiêm Tiểu Đao, sợ tới lúc ấy lại muối cả mặt, thật sự không dám cứng chọi cứng.