Ban ngày, “Vân Đoan Hào” phóng hết tốc lực trên mặt biển, nhanh chóng rời khỏi khu vực được kiểm soát bởi tàu chiến của cảnh sát trong nước, tiến vào vùng biển quốc tế, chìm trong nắng vàng lấp lánh và thiên hạ thái bình.

Chỉ có điều, bên dưới lớp vỏ bọc đoan trang kín kẽ của mỹ nhân, lại là những xa hoa lãng phí được che đậy gọn gàng, chỉ cần rời khỏi lãnh thổ bị cai quản, bộ mặt thật lẳng lơ giảo hoạt sẽ từng bước lộ ra.

Pháo hoa rực rỡ hôn lên mặt biển, gió vàng sương ngọc gặp nhau, biển trời đỏ rực sắc mây, pháo hoa màu tím nở rộ trên đỉnh du thuyền.

Một nữ ngôi sao bất cẩn bị giẫm phải tà váy đuôi cá màu đen ánh vàng, y phục tuột đi giữa tiếng la hét xung quanh, nàng xoay người ba trăm sáu mươi độ, nhảy xuống hồ bơi ngoài trời trên boong tàu bằng một tư thế cực kỳ khó, yến tiệc “Bích Hải Vân Đoan” chính thức mở màn.

Tức khắc, nhan sắc và phong cách của boong tàu dường như lột xác.

Những nàng thơ má hồng yểu điệu rong chơi trên sàn tàu khổng lồ màu trắng bạc, cũng lập tức trút bỏ chiếc mặt nạ muốn đậy càng khoe, lột bỏ áo quần nặng trĩu che đậy thân mình, nơi nơi tràn ngập những cơ thể run rẩy chìm đắm vào cuồng hoan…

Nghiêm Tiểu Đao tương đối không may, phòng của hắn nằm ở tầng thứ nhất rẻ mạt và thực dụng, bây giờ mới nhận ra tầng này “thực dụng” thế nào.

Dù đã kéo rèm lên, những bóng người dây dưa cuồng loạn vặn xoắn vào nhau vẫn không thể che đậy nổi.

Ra ngoài cũng chẳng khá hơn, phòng ăn và vũ trường chắc cũng bắt đầu rồi.

Hắn nghe tiếng người “nã pháo” ngay trước hành lang ngoài cửa phòng hắn, đập lên đập xuống vào cửa phòng hắn theo động tác đung đưa.

Nghiêm Tiểu Đao suy nghĩ một lát, nếu nhân vật kia có mặt trên tàu lúc này, bất kể là tự nguyện hay bị giam lỏng, thì chắc cũng không chọn mấy buồng hạng bét thế này như hắn đâu, mất mặt lắm.

Hắn vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Lương đại thiếu gia Lương Hữu Huy đứng cạnh bể bơi, lúc này đang bị người phía sau tụt quần, lùa xuống bể bơi như lùa con cá trắng bự.

“Cá trắng bự” còn nhảy lên khỏi mặt nước, đấu tranh vài lượt, điện thoại cũng rớt theo cái “tùm”.

“Đ*t…” Nghiêm Tiểu Đao liếc mắt nhìn ra từ khe hở sau tấm rèm, thật sự hết nói.

Nghiêm Tiểu Đao nhàm chán đọc hết một nửa cuốn “Chiến dịch Moscow”, hồng quân Siberia đấu tranh chủng tộc cố thủ trận địa, ngăn chặn quân Đức tại tám cây số bên ngoài Moscow.

Hắn đọc say sưa tới sắp vỗ tay nhảy nhót, Lương thiếu gia “giao hữu” một hiệp với nam yêu tinh phẫu thuật thẩm mỹ nào đó trong hồ bơi xong xuôi, cuối cùng mới nhặt điện thoại dưới đáy hồ, trèo lên bờ.

Cũng may chiếc điện thoại hợp kim titan đời mới không thấm nước, “rẹt rẹt xòe” vang lên ba tiếng nhắc nhở Lương Hữu Huy, tin nhắn hiện ra chính giữa màn hình.

Lương Hữu Huy vừa nghe tiếng, hai mắt đã sáng trưng như nắng chiều đầy khói lửa, bởi vì đó là nhạc chuông đặc biệt mà anh chàng đặt cho “bạn thân”.

Tin nhắn thấp thoáng giọng điệu đùa cợt của Nghiêm Tiểu Đao: Huy cưng, tôi kê thuốc cho cậu, mười hai phút nữa không ra, sức bền của cậu còn chẳng bằng con gấu trúc.

Lương Hữu Huy vội vàng gọi lại.

Anh chàng dùng khăn bông bừa bãi lau người, mặc quần bơi, thẳng đường đi vào khoang tàu theo tiếng chuông reo, xuyên qua hành lang, dáo dác nhìn trái nhìn phải.

Nghiêm Tiểu Đao bận giày da Tây trang, nghiêng người tựa vào cửa một gian phòng, bộ dạng ung dung giễu cợt đứng chờ hắn.

“Vờ này! Vờ nữa đi tôi xem!” Lương Hữu Huy chỉ vào mũi Nghiêm Tiểu Đao, niềm vui tận tâm can le lói tràn ra ngoài.

Nghiêm Tiểu Đao một tay chống lên khung cửa, mời hắn vào phòng, “Tôi mà lại không kiếm được vé tàu á?”

Lương Hữu Huy vào phòng quan sát, chợt cảm thấy không gian mấy chục mét vuông nhỏ hẹp chật chội này thực sự không thể ở được mà, “Sao anh không đặt tầng trên giống em ấy?”

Nghiêm Tiểu Đao chán nản đáp, “Khụ, ba nuôi mắng tôi, không làm việc đàng hoàng còn đi đàng điếm, tiêu tiền của ba nên tôi không dám đặt tầng cao.”

Lương Hữu Huy phóng khoáng ôm chầm lấy bạn hiền, vỗ vỗ ngực Tiểu Đao, “Anh đó, thiếu tiền xài phải nói với anh em chứ.”

Nghiêm Tiểu Đao tiếp tục bán thảm, tự giễu mà rằng, “Cái mặt mo của tôi chẳng còn thể diện gì trước cậu mà.”

Lương Hữu Huy nhìn trời, “Ai bảo hồi còn trẻ anh khước từ em kim ốc tàng Kiều?!”

Hai người đùa cợt rất vui vẻ, luôn luôn là vậy, nhưng thật sự cũng chẳng có gì.

Lương Hữu Huy rất đẹp trai, là thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, con trai độc nhất trong nhà, thường gặp gỡ tai to mặt lớn, nhưng chưa từng thấy giang hồ hiểm ác thế nào, không trải qua cuộc sống lênh đênh, những đứa bé trai giàu từ trong trứng như vậy thường rất thẳng tính, không mưu mô, phóng khoáng với bạn bè, tiền tiêu còn chẳng hết, cần gì phải hãm hại ai.

Bởi vậy Nghiêm Tiểu Đao kết bạn với anh chàng ngốc bạch ngọt này, thỉnh thoảng cũng khá có ích, lại không cần kín đáo đề phòng.

Nghiêm Tiểu Đao tiện thể tán gẫu vài câu, hỏi thăm tình hình trên tàu.

Lương Hữu Huy thật thà có gì nói đó, gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, phía tay trái trên lầu là quý nhân đỏ ba đời trong thành chúng ta, còn bên phải là Du Hạo Đông á, thái tử gia khu khai phá các anh đó, dưới lầu đối diện em là Giản Minh Tước mang theo mấy em liền… Ơ? Anh quen hết mà nhỉ?”

Nghiêm Tiểu Đao quay sang nhìn Lương thiếu gia, nốt ruồi trên chóp mũi bổ trợ cho vẻ mặt nghiền ngẫm, “Cậu đến đây chơi hả? Câu được cá lớn chưa?”

Lương Hữu Huy nhún vai, “Em câu cá làm gì? Đến cho vui thôi, ở nhà bực bội, anh lại không đi cùng em!”

Nghiêm Tiểu Đao ám chỉ, xem ra Lương Hữu Huy thật sự là người ngoài cuộc, không biết gì hết.

Lương Hữu Huy cũng đánh giá Nghiêm Tiểu Đao từ trên xuống dưới, Tiểu Đao huynh đệ vẫn là hay nhất, dáng dấp ngoại hình vừa thích mắt vừa cuốn hút, thằng quỷ phẫu thuật thẩm mỹ trong hồ bơi lúc nãy rõ ràng là nam yêu tinh hạng ba bốn bò ra từ động Bàn Tơ mà, cho đứng trước mặt Nghiêm Tiểu Đao ấy hả, xách dép còn chả xứng!

Lương Hữu Huy sực nhớ ra, “Vừa nãy gặp lúc lên tàu, Du Hạo Đông và Giản lão nhị đều hỏi em là anh có đi cùng không, dạo này anh làm gì thế, khai thật ra em xem? Anh tằng tịu với hai tên đó từ bao giờ?”

Lông mày Nghiêm Tiểu Đao giật một cái, “Vậy cậu trả lời sao?”

Lương Hữu Huy, “Em bảo anh vừa ngốc vừa đứng đắn, chắc chắn chẳng đến đâu, giờ anh làm em chẳng khác gì đi lừa bọn họ!”

Nghiêm Tiểu Đao, “… Thế hai người đó tìm tôi làm gì?”

Lương Hữu Huy, “Du Hạo Đông bảo định trả anh cái gậy đánh golf mượn lần trước? Giản Minh Tước bảo có bộ bài poker mới hay lắm, hỏi anh hôm nào có hứng ‘làm’ ván không?”

Nghiêm Tiểu Đao giữ vững nụ cười gió xuân hóa mưa phùn, lý do què cụt này quá phi lý.

Du Hạo Đông và Giản Minh Tước tám phần đã biết chuyện, cùng lên tàu vì con cá lớn vừa sa lưới nọ mà thôi.

Thích gia dặn đi dặn lại hắn phải bảo vệ người này, đừng để cậu ta vừa xuất hiện đã bị giết chết, như vậy nghĩa là cũng sẽ có người tới vì mục đích này, thậm chí còn có thể ra tay.

Nghiêm Tiểu Đao đã quá quen với tình cảnh này, dù hiện tại hắn vẫn chưa gặp mặt chính chủ, còn chưa tìm thấy cậu ta, nhưng trên tàu có vài vị khả năng sẽ trở thành chướng ngại vật, hắn âm thầm toan tính trong lòng.

Nếu đã ra mặt với Lương thiếu gia thì từ đêm nay Nghiêm Tiểu Đao cũng công khai xuất hiện tại “Vân Đoan Hào”, không cần trốn tránh nữa.

Hắn cố ý đuổi kịp Lương thiếu đến từ Yên đô, thứ nhất vì anh chàng này đúng là vừa có tiền vừa có thế; thứ hai vì hai người cùng xuất hiện, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ như kết bạn đi tìm của lạ mà thôi.

Đêm đó Lương Hữu Huy đưa Nghiêm Tiểu Đao lên nhà hàng Diễm Hỏa ngoài trời trên tầng cao nhất, ăn bữa cơm Pháp thượng hạng.

Nghiêm Tiểu Đao nhức đầu vì gió biển, hiếm khi Lương thiếu gia tinh ý vẫy tay gọi cho hắn một tách cà phê.

Nghiêm Tiểu Đao nhấp nửa tách, vị cà phê nồng nàn phảng phất hương trái cây, rất đặc biệt, quả nhiên là cà phê thượng hạng.

“Món này gọi là cà phê phân voi Nam Dương.” Lương Hữu Huy dùng khăn ăn trắng như tuyết lau miệng, bừng bừng phấn khởi mở mắt cho Nghiêm Tiểu Đao, “Loại cà phê cao cấp xa xỉ nhất đấy, quy trình là phải sản xuất ở một trang viên tại Panama, trộn hạt cà phê, chuối, xoài và mía đường đút cho voi ăn, loại voi cái Myanmar từ ba đến sáu tuổi ấy, chờ bọn nó thải ra phân thì lọc phân lấy hạt cà phê, đãi vỏ, nướng và xay ngay lúc đó, cuối cùng chính là tách cà phê anh đang uống đây này.”

Nghiêm Tiểu Đao suýt thì phun ra bằng sạch.

Lương Hữu Huy cười ha hả, không thèm để ý, tự thưởng thức hương cà phê nồng nàn, rướn người lên thủ thỉ như thật, “Nghe nói nhất định phải là voi cái còn nhỏ, còn nguyên tem nha – hạt cà phê chúng nó tiêu hóa ra cực kỳ thơm ngọt.”

Nghiêm Tiểu Đao không còn lời nào để nói, liếc mắt nhìn menu rượu toàn tiếng Pháp, mày khinh ông không biết ngoại ngữ đây mà.

“Mẹ kiếp, khó uống hơn cả nước đậu xanh Lão Từ Khí Khẩu* lần trước cậu lừa tôi thử!” Nghiêm Tiểu Đao méo xệch miệng, “Sao người thành phố các cậu uống được nước đậu xanh nhỉ, tôi vừa rót vào mồm đã buồn nôn; cái cà phê phân voi này mới uống chưa thấy gì, uống xong nhớ lại mới tởm chứ, rõ ràng là nước súc ruột voi mà!”

Lương Hữu Huy cười sặc sụa.

Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ ra vẻ, nên đám công tử nhà giàu ưa làm bộ làm tịch rất quý hắn.

Trùng hợp, đêm đó Giản Minh Tước và Du Hạo Đông không hẹn mà cùng đến nhà hàng này dùng bữa, ngồi cách vài cái bàn là trông thấy, mỗi người mang theo một cô bạn gái khác với hôm qua.

Hai người kia nọ ngầm hiểu ý, đều không tiến lại bắt chuyện hàn huyên với Nghiêm Tiểu Đao, chỉ gật đầu từ xa, không lên tiếng, vờ như không có chuyện gì, mọi người chỉ đến đây tiêu khiển.

Nhà hàng Tây lãng mạn thế này, người khác đưa bạn gái xinh đẹp cùng đi, chỉ mình Lương Hữu Huy đưa bạn tốt đến.

Lương Hữu Huy cảm thấy bữa này rất đáng tiền, Nghiêm Tiểu Đao hơn hẳn lũ yêu tinh nam thô tục hắn quen, không được ngủ cùng thì ít nhất vẫn được ngắm thỏa thích.

Nghiêm Tiểu Đao thẳng tắp, không quyến rũ được.

Đêm hôm sau, tất nhiên “Vân Đoan Hào” lại biến thành xứ sở sương mờ mây phủ, quỷ khóc sói tru.

Lúc này du thuyền đã đi vào hải phận tiếp giáp của nhiều quốc gia, rời khỏi biên giới lãnh thổ từ lâu, pháp luật không can thiệp được.

Lương Hữu Huy định kéo Nghiêm Tiểu Đao cùng vào nhà tắm mát xa Hoan Hỉ Phật kiểu Tây Tạng hưởng thụ, tất nhiên nhân viên phục vụ là nam, trang bị đầy đủ, có thể bày tư thế yoga, mát xa tất tần tật các huyệt vị từ trong ra ngoài cho bạn.

Nghiêm Tiểu Đao cười lạnh, đẩy mặt Lương đại thiếu gia ra chỗ khác, “Hai ta không vào cùng phòng, tôi biết cậu muốn vào phòng bên phải, nhưng tôi vào phòng bên trái vui hơn, mạnh ai nấy chơi thôi, tôi đi trước đây!”

Nghiêm Tiểu Đao dùng ngón tay chỉ phòng mát xa vẽ ký hiệu nữ nhân viên bên tay trái.

Hai người đi hai ngả ngay trước lối vào chốn gió trăng.

Nhưng Nghiêm Tiểu Đao không vào phòng mát xa nữ nhân viên tìm vui, nước súc ruột voi vẫn óc ách trong dạ dày hắn, hứng thú gì cũng mất sạch.

Đêm đó, mặt biển và trên tàu đều gió êm sóng lặng, không có một gợn sóng, im ắng tới bất thường.

Nghiêm Tiểu Đao nằm trên giường, chăm chú nhìn trần nhà, im lặng tính toán lộ trình tàu đi, ngày mai ước chừng sẽ phải dừng lại nghỉ chân ở bến cảng nước nào đó, sau đó qua một ngày nữa sẽ tới đảo Irufushi.

Gần trưa hôm sau, Lương đại thiếu gia mới gọi điện tới, xem ra đêm qua suýt tinh tẫn nhân vong, đến giờ mới hồi máu đứng dậy được.

Nghiêm Tiểu Đao giọng điệu xụi lơ, “Tôi cũng vừa dậy, giường cứng quá, khó chịu.”

Lương Hữu Huy giương mắt, “Thế anh lên đây ngủ với em, nệm giường em xốp, mềm cực kỳ!”

Nghiêm Tiểu Đao cười khẩy, “Chưa đủ bạn giường à? Hai ta đổi giường hay đổi phòng luôn?”

“Hừ.” Lương đại thiếu gia bẽ mặt, nhưng vẫn không đủ can đảm nói thêm câu nào dâm ô.

Hắn cảm nhận rõ, Nghiêm Tiểu Đao luôn mang khí thế không giận mà uy, tuyệt đối không hiền lành như vẻ bề ngoài.

Hình như từ xưa đến nay Nghiêm Tiểu Đao chưa lớn tiếng quát nạt ai, nhưng không ai dám cợt nhả hoặc xúc phạm người này.

Huống hồ, Tiểu Đao thoát y trông như thế nào hắn còn chẳng biết, chỉ có mình hắn tràn trề hứng thú tự dâm người ta mà thôi.

Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ tùy tiện cởi quần áo trước mặt người ngoài.

Dưới áo vest là áo sơ mi, dưới sơ mi là vòng eo khỏe khoắn, hai hàng đao nhọn quấn quanh eo.

Sáu rưỡi mỗi sáng, hắn rời giường, dùng nước lạnh lau người, tĩnh tọa tĩnh tâm, vung tay múa đao, ăn uống thoải mái hào sảng, sinh hoạt đơn giản, thói quen này bao năm vẫn vậy.

Du thuyền thong thả tới gần bến cảng, đi xuyên qua lớp lớp cần cẩu tháp khổng lồ san sát như rừng rậm.

Giữa ánh nắng ban ngày, mặt nước lấp lánh sáng, rất nhiều người rời khỏi phòng, đứng trên mép tàu chiêm ngưỡng khung cảnh tráng lệ này.

Vài khách khứa nam nữ đã thay quần short và váy ngắn, xếp hàng xuống cảng, tận dụng bốn tiếng đi dạo tự do.

Lương Hữu Huy sống động miêu tả cảm nhận thể xác và tinh thần được phục vụ bằng đủ loại kỹ năng trong nhà tắm mát xa đêm qua.

“Cứ như diễn xiếc ấy, đa dạng kinh khủng luôn, tài xế lão luyện như em còn phải căng thẳng run rẩy cơ mà! Ôi mẹ ơi em cứ như diễn viên gạo cội, phối hợp cùng đám nhân viên, cả lũ mát xa đấm bóp trên giường cứ như diễn phim gay!”

“Lộn đầu dạng chân hả, giãn hết gân ngài rồi hả?” Nghiêm Tiểu Đao khinh bỉ cười.

“Ủa anh cũng thử rồi à? Chơi nhào lộn trên không chưa?” Lương Hữu Huy lập tức hứng khởi.

“Lớn tuổi rồi, tôi không nhào lộn được, lâu lắm không chơi.” Nghiêm Tiểu Đao cười nhạt.

Nghiêm Tiểu Đao rảnh rỗi tán chuyện trời đất với Lương Hữu Huy, đôi mắt lại theo dõi Giản Minh Tước, Du Hạo Đông giữa đám đông trên boong tàu, để ý quan sát hai người nọ đi đâu, có xuống cảng hay không.

Giản Minh Tước vẫn bị đám yêu tinh quấn lấy, bị trái ôm phải ấp lôi xuống tàu đi shopping.

Du Hạo Đông yên vị trên chiếc bàn trong quán cà phê ngoài trời trên tầng thượng, không nhúc nhích, ánh mắt láo liên, bộ dạng có vẻ căng thẳng.

Một chiếc tàu thủy hạng nhẹ nhỏ bằng một nửa “Vân Đoan Hào” chậm rãi tiếp cận bến cảng, thả neo song song với “Vân Đoan Hào”, trông như sắp dỡ hàng.

Tập đoàn Bảo Đỉnh nhà mình cũng theo nghiệp vận chuyển đường biển, Nghiêm Tiểu Đao quan sát thấy chiếc tàu nọ không giống tàu vận chuyển bình thường, phía trước và phía sau đều trang bị tay kéo máy*, đuôi tàu hình như còn có lưới kéo.

Trông giống một chiếc tàu đánh cá khổng lồ.

“Tàu đánh cá voi hả? Hồi đi du thuyền qua Alaska em thấy rồi.” Lương thiếu gia thuận miệng nói một câu, sau đó định lôi Tiểu Đao xuống bờ chơi.

Không sai, chính là một chiếc tàu đánh cá voi, kết cấu vững chắc, tải trọng cao, độ sâu ngậm nước thoạt nhìn phải hơn mười mét.

Nhưng tại sao trong tuyến đường an toàn chật hẹp này, đường biển dày đặc giao thoa quanh hòn đảo nhỏ tại Nam Dương, lại có tàu đánh cá voi tiến vào?

Thấp thoáng trên con tàu nọ, hắn trông thấy một thùng nước chuyên chở cá lớn và tôm biển có vẻ đã đầy, nổi bật hẳn trên boong tàu trống trải, được phủ kín bằng vải dầu màu đen.

Bình thường, cá voi sau khi bị bắt cũng được vây kín trên boong tàu như vậy.

Chính phủ quốc tế nghiêm ngặt hạn chế đánh bắt cá voi, một bên thân tàu có đánh dấu bằng tiếng Nhật, chắc lại là tàu đánh cá voi phi pháp nào đó của Nhật Bản, Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng.

Đúng lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao phát hiện một chiếc cần trục tháp trên bến cảng đã chậm rãi nhấc thùng hàng nặng nề nọ lên, hơn nữa phương hướng vận chuyển chính là về phía du thuyền của bọn hắn!

Có thể tùy tiện nhấc lên và bốc dỡ, hiển nhiên không phải một chú cá voi trơn trượt, thùng hàng được bọc kín bằng vải đen nọ lửng lơ dừng lại ở phía cuối “Vân Đoan Hào”, ngay vị trí dỡ hàng tiếp tế.

Nghiêm Tiểu Đao đang quan sát tình hình, chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn Du Hạo Đông ngồi trên quán cà phê ở tầng thượng.

Lúc này Du Hạo Đông cũng đứng dậy, chăm chú nhìn về phía chiếc thùng hàng phủ vải đen.

Nghiêm Tiểu Đao đã hiểu.

Rất có khả năng “cá lớn” đã lên tàu, thậm chí còn lên tàu bằng phương thức không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ là chiếc tàu này không dám đi vào quốc nội Thiên triều (triều đình của Trung Quốc), giao dịch buôn lậu mờ ám giữa hai bên, tóm lại, một con tàu bỗng dưng xuất hiện tại cảng Đông Nam Á không ai quản lý, đưa cá lớn lên “Vân Đoan Hào” sau đó hướng về đảo Iru.

Nghiêm Tiểu Đao còn mải suy nghĩ, cá lớn là tự mình đến chơi, hay bị người ta áp bức lên chơi.

Hắn tìm được đáp án rất nhanh.

Thùng hàng hoặc lồng sắt cỡ lớn phủ vải đen kia không được cẩn thận nâng niu lên boong tàu như “hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay”, mà bị thả luôn xuống biển! Vài sợi dây thừng chắc chắn và sắc nhọn như móng chim ưng ở đuôi tàu quàng vào đỉnh chiếc lồng sắt khổng lồ nọ, chẳng chút nể nang ngâm nửa chiếc lồng xuống nước biển lạnh cóng như băng.

Nghiêm Tiểu Đao biến sắc, đôi mắt phản chiếu ráng chiều, âm thầm hít một hơi.

Chẳng lẽ trong đó có người sống?