Đã lâu lắm rồi, em trở lại nơi này.......

Em vẫn nhớ,...

Ngày ấy, khung trời của em khép lại bằng màu đen xám xịt...

Em có lệnh gặp “sếp” lúc 8h. “Còn 15 phút nữa, đừng để sếp phải chờ lâu!”- Em thầm nhủ. Từng bước chân nặng nề,...

Em đi vào văn phòng của Arrow.

- Cộc cộc!- Theo phép lịch sự, em gõ cửa dù để mở.

- Vào đi!- Arrow bỏ kính, hắn cũng gập máy tính lại, dừng công việc.

- Moon, nhân viên của Devils.4 đợi lệnh ngài!- Moon cúi đầu, em khẽ cảm nhận thấy nhịp tim mình đập loạn.

- Được rồi!- Arrow muốn em ngẩng mặt lên để nhìn hắn.

Nhưng bầy tôi tớ, sao có thể!?!

- Nhiệm vụ của cô, sẽ là lấy thông tin từ GREEN.

“Green???”- Moon thậm chí còn chưa nghe tới cái tên này.

- Green là một tổ chức con tách ra từ Devils, chúng phản bội lại Devils, và giành giật những mối làm ăn của chúng ta. Bọn nhãi ranh đó, chỉ mình cô đi là đủ- Arrow vẫn đang nhìn em.

- Dạ vâng, ...thưa ngài!- Moon nói lí nhí, dẫu chúng có bé tí tẹo thì em cũng chẳng thể hoàn thành được nhiệm vụ đợt này, vì sao ư, vì em chưa từng làm bao giờ. Nhưng em dám chống lại à!?

- Tốt!- Arrow không thích cái không gian xa lạ này- Còn vũ khí! Cô chưa đủ 18 phải không?

- Vâng, chưa ạ!- Moon đã từng được học cách cầm súng khi đi tập huấn, chắc lần này em sẽ chỉ được sử dụng súng lục.

- Rất tiếc! Như vậy là chưa đủ tuổi rồi- Arrow không định ban cho em một thứ vũ khí nào cả.

- ?!- Moon không dám nhìn vào gương mặt ấy, nhưng em nhìn thấy ánh mắt hắn từ chiếc bàn kính phản chiếu lên. Trông đáng sợ vô cùng.

- Được rồi cho cô đi- Arrow tiếp tục công việc.

- Chào sếp!- Moon cúi đầu rồi ra về.

Hình như, hắn quên mất chưa nói cho em điều gì đó rất quan trọng!

Moon ra khỏi cửa phòng. Em thật sự choáng váng!

Em phải thi hành nhiệm vụ trong khi em chưa biết phải làm gì!

Em phải đơn độc trong khi em chỉ là một cô gái yếu ớt.

Em không được cầm súng trong khi em biết dùng.

Moon đi chầm chậm, em đang nhớ về cái tuổi thơ ấy, ở lứa tuổi mà bao đứa trẻ được ăn no ngủ ấm, em phải nhốt mình trong cái nhà kho ẩm thấp, là ngôi nhà này đây, em bước vào.

Hồi ấy sao em thấy nó đâu có bé tẹo như giờ nhỉ, thậm chí, giờ em còn sắp chạm tới trần rồi. Đồ đạc trong đây vẫn thế, y nguyên, không hề bị thay đổi và dịch chuyển, đây rồi, em đã lấy cái máy tính từ cũ từ cái thùng đặt ở góc trái để học lập trình...

Căn phòng không hề có bụi, chắc là do cửa đóng kín. Em ngồi xuống một khe trống, thu lu lại, tay em đan vào nhau. Ngày ấy, chỗ em nằm ngủ chỉ bằng chỗ em đang ngồi đây thôi. Nếu là bây giờ, em đủ khả năng để thu dọn số đồ đạc này, nhưng hồi ấy, em bé quá...

Em ngủ thiếp lúc nào không hay, em đang mơ về một mái ấm,...

Bất giác em tỉnh giấc, em quên mất, phải đi gặp tử thần chứ, không “sếp” sẽ đánh em đấy. Hì, em chết rồi mà “sếp” còn hành được em sao?

Em bước ra cửa,... một phản xạ, mà dẫu thoát khỏi đây lâu lắm rồi, em vẫn luôn thực hiện, là đứng sau cánh cửa rồi mới mở. Cái thứ dung dịch ấy, nhỡ đâu, lại rơi vào đầu em...

Em đi, từng bước, em muốn níu kéo thời gian, em muốn thăm người bạn nhỏ, mèo Mun của em, nhưng,... em làm gì còn thời gian nữa,... có khi, giờ chỗ đất ấy, cỏ dại đã mọc cao ngang người,...

Đây rồi, chính là cái hành lang ngày trước em chơi, sếp Arrow đã nhìn thấy, nếu không có lần ấy, chắc em đã không thế này,...

Ước gì lần ấy em không ở đây,...

Nhưng giờ, thật trùng hợp,...cũng tại nơi đây, em gặp anh!

- ANH!- Moon thốt lên. Một người đàn ông vừa đi ngang qua em.

Cái cảm giác rất đỗi quen thuộc, ấm áp, gần gũi.

Moon quay người lại, là giác quan thứ sáu...

Người đó không hề quay lại.

Chưa bao giờ em có cảm giác này, mãnh liệt, một thứ tình cảm mà lâu nay em tìm kiếm, chính là anh trai!

Người đó vẫn bước đi, vô tình,...

- Anh! Em là Moon đây, em gái anh đây!- Moon nói trong nước mắt và niềm vui khôn xiết. Lâu lắm rồi em không khóc, sao giờ nhìn thấy anh em lại thế, em đã tự nhủ phải cười thật tươi khi gặp anh mình cơ mà.

- Hình như cô nhầm người rồi!- Người đó không quay lại. Giọng anh lạnh lùng.

- Quay lại nhìn em đi anh!- Moon tin nếu đã là anh em ruột, nhất định phải có điểm chung.

Anh tàn nhẫn lắm. Anh thậm chí còn lờ đi câu nói của em.

- Mes à! Anh là Mes phải không? - Tên của anh trai là Mes.

- ...- Người đó không nói gì.

- Nhìn em đi, anh- Moon gào lên, tiếng nấc nghẹn ngào. Em không biết, em tin vào linh cảm, em tin vào anh!

- ...

- Anh không biết sao? Moon là em gái của anh Mes đó!- Giọng Moon lạc hẳn, vì em sợ, đột nhiên, em sợ bị linh cảm đánh lừa...

- Em...em... sắp phải chết rồi! Thật đó anh!- Moon hy vọng anh sẽ quay lại nhìn em.

- Anh...anh là anh của em mà!- Moon cố gắng chạy tới ôm anh, nhưng người đó vẫn bước đi.

Anh dừng lại. Moon đứng ngay sau anh, em muốn,...muốn được cánh tay anh dang ra để ôm trầm lấy...

- EM GÁI TÔI CHẾT RỒI!- Anh cũng đau lắm chứ, anh sao lại không biết em, em là em gái bé bỏng của anh, ngoài em ra còn ai khác chứ, nhưng, anh đâu được phép...

- Em còn sống đây mà! Mẹ đã che chở cho em, tên sát thủ đã để em sống, Arrow đã cho em được sống mà!- Moon vẫn đang cố gào thật to, em muốn ngay cả người bị suy giảm chức năng thính giác cũng phải nghe thấy.

- TÔI KHÔNG QUAN TÂM!- “Em gái à, em to gan lắm, em dám gọi sếp như thế à!”, Mes tránh để em nhìn thấy đôi mắt anh, anh sợ, anh sẽ không đủ độc ác, anh sợ sẽ ôm người em gái này vào lòng mất.

- Nghe này anh, hãy xét nghiệm máu, đúng rồi, chỉ cần một sợi tóc của anh và em là đủ- Moon vẫn đủ tỉnh táo.

- KỂ CẢ TRÙNG THÌ SAO? LOẠI HẠ ĐẲNG NHƯ CÔ MÀ ĐỦ TƯ CÁCH LÀM EM TÔI À!

- Anh nói gì vậy?- Mặt Moon tái nhợt, mỗi câu anh nói, thật vô tình, từng câu chữ như đẩy thêm sức nặng cào cái búa, rồi chính anh, đập thẳng vào tim em, khiến nó tan thành thừng mảnh vụn nhỏ.

- MOON? CÁI TÊN NÀY TÔI CHƯA TỪNG NGHE, VÀ CŨNG KHÔNG MUỐN NGHE LẠI LẦN HAI, CÚT NGAY TRƯỚC KHI TÔI NỔ SÚNG!- Anh đang cố dọa em đấy.

- Anh làm đi, em không tin, anh không thể làm thế với em được. Mà đằng nào em cũng sắp chết rồi, anh cứ làm những gì mà anh muốn!-

- Có lẽ anh biết em sắp chết, anh sẽ rút lại những lời nói đó.

Với bất kì ai, một lần làm em đau đớn là quá đủ, rồi sau này có đối đãi tốt với em thế nào chăng nữa, em cũng mặc. Nhưng anh thì khác, em sống để đợi anh, ngày quay ngày em chịu mọi tủi nhục chỉ để một lần được cất lên tiếng “Anh”, mà nếu anh có bóp nghẹt tim em, thì chỉ cần anh mỉm cười, em sẽ bỏ qua tất. Anh có biết anh quan trọng với em thế nào không?

- LẰNG NHẰNG- Rồi Mes đi, bỏ lại mình em,... anh sao có thể để em gái anh chết được chứ!

- Anh à! ...- Nước măt Moon lã chã, em chưa bao giờ khóc nhiều đến thế, ngay cả khi em nghe thấy tiếng súng của tên sát thủ bắn vào mẹ, em cũng không khóc nhiều đến thế này.

- Vì sao chứ? Sao không nhận em? - Moon gào lên trong vô vọng, chẳng ai còn nghe thấy em đâu,...

“Anh chắc chắn là anh trai của em mà!”

Cuộc đời là thế, ta càng mong chờ một điều gì đó, rồi cứ hy vọng, nhưng thực tế quay trở lại con số 0.

Sự thật chúng ta là anh em.

Nhưng sự thật cũng là, anh không nhận em!

Moon ngượng dậy, em lau khô nước mắt, và bước đi,...

Đơn độc một mình em, sao nước mắt vẫn tuôn rơi...

Bao ngày qua em đã thằm lặng đợi,...

Giờ còn gì khi em đã mất anh!

Moon bước vào thang máy, em sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức.

Thang máy kế bên là Ken, hắn nhìn thấy em, em đang khóc,...

Ngày trước, hắn có làm gì cũng không thể khiến đôi mắt em sưng húp ra thế kia,...

Hắn cũng muốn có một người em!

~~~

Phải rồi! Arrow đã quên không thông báo, em sẽ thực hiện kế hoạch trong tuần tới.