Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Quyển 2 - Chương 2: Em là thuốc chữa của anh

Phó Đông Bình gọi điện lại, “Cảnh sát triệu, chú có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Lão Triệu vừa nghe là giọng của Phó Đông Bình thì cũng đoán được quan hệ giữa anh và Nhậm Thiên Chân không đơn giản chỉ là bạn, nên cũng không giấu diếm gì nữa, “Chúng tôi tìm được một bó đuốc ở hiện trường cậu bị tấn công, dấu vân tay trên bó đuốc đã bị mưa to gột rửa nên không thể nào nhận dạng được, nhưng trên đầu bó đuốc có vết máu, sau khi được pháp y thành phố phân chất thì kết quả ăn khớp với mẫu máu của anh ở bệnh viện huyện.”

Phó Đông Bình sợ đến ngây người, lời này của lão Triệu có ý thế nào, anh không dám nghĩ đến.

Lão Triệu nói: “Càng kỳ lạ hơn chính là, chúng tôi không cách nào tìm được dấu chân đàn ông phù hợp với miêu tả của Nhậm Thiên Chân... Dĩ nhiên cũng có thể vì trời mưa đường núi lầy lội, dấu chân để lại đã bị nước mưa xối sạch.”

Đối với lời tự thuật này, Phó Đông Bình á khẩu không trả lời được, cả một lúc lâu cũng chẳng nói được gì. Lão Triệu biết anh lúc này hẳn rất kích động, điềm đạ khuyên giải: “Chúng ta tạm thời đừng kết luận gì với chuyện này cả, có lẽ có ẩn tình khác.”

Tắc nghẹn một hồi, Phó Đông Bình khó khăn lên tiếng, “Cảnh sát Triệu, anh nhất định phải điều tra rõ chuyện này, Thiên Chân cô ấy... cô ấy là một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ không chủ động tấn công tôi, nhất định là có nguyên nhân khác.”

Anh sẽ không thể nào quên, lúc anh bị thương, là Nhậm Thiên Chân bất chấp mạo hiểm lái xe đưa anh đến bệnh viện huyện, lái xe trên quốc lộ đường núi trong mưa to, nguy hiểm đến đâu không nói cũng biết; sau đó bác sĩ nói với anh, cô như người điên xông vào đại sảnh bệnh viện, dù mệt lả vẫn nắm chặt áo bác sĩ không buông, bảo bác sĩ nhất định phải cứu anh.

Vì anh, cô có thể mặc kệ an nguy của mình, làm sao có thể cố ý hại anh đây? Dù thế nào Phó Đông Bình cũng không tin nổi.

”Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận, hy vọng tạm thời anh giữ bí mật với bên Nhậm Thiên Chân, tránh cô ấy mất ổn định không cần thiết.” Lão Triệu cẩn thận dặn dò.

Phó Đông Bình vô cùng cảm kích, nói cám ơn với ông ta.

***

Ở tầng hai ký túc xá nữ, Liêu Thanh đứng bên cửa sổ chải tóc, thấy Nhậm Thiên Chân xách hộp đàn bước xuống từ chiếc Hummer màu đen, ngọn lửa nhiều chuyện nhất thời cháy rực trong lòng, đợi Nhậm Thiên Chân vừa về đến ký túc xá thì liền bắt đầu thẩm vấn cô.

”Người đưa mày về là ai đấy, con xe trông oách quá, dáng người cũng không tệ đâu nhỉ?”

”Bạn.” Nhậm Thiên Chân không muốn giải thích thêm về thân phận Phó Đông Bình, nếu nghiêm túc nhắc đến thì không phải đôi ba câu là có thể giải thích rõ.

”Đẹp trai không, làm nghề gì?” Liêu Thanh không chịu buông tha.

”Không đẹp trai lắm, vừa lùn lại mập, mặt mũi bặm trợn.”

”Ha, con nhóc mày lại dám gạt tao à, trước đây đâu thấy có xe đưa đón mày bao giờ, không phải lên núi Phượng Hoàng dụ dỗ ai đấy chứ, chẳng lẽ là Phương Trượng đại sư?”

”Ừ, là một hòa thượng chốc đầu.”

Liêu Thanh thấy cô không chịu thành thật khai báo, liền cho cô liều thuốc mạnh, “Nè, mày nghe nói gì chưa, vợ cũ của Ôn Gia Minh về rồi, hai hôm trước còn đến trường tìm lão ta.”

Nhậm Thiên Chân mới ngồi xuống, vừa nghe được tin này thì kinh ngạc đứng bật dậy. Liêu Thanh đè vai cô lại, để cô bình tĩnh lại, “Tao nghe Lý Lập nói vậy, nghe nói cái cô đó muốn tái hôn với lão, hai người đang bàn bạc, tao khuyên mày lúc này đừng có lội nước đục, tránh xấu hổ mặt mũi.”

Lý Lập là bạn trai Liêu Thanh, tiến sĩ ngành sinh vật, không chỉ là cán bộ hội sinh viên đại học Đảo Cò mà còn là chủ tịch câu lạc bộ tin tức của trường, có quan hệ thân thiết với các giáo viên, rất thạo tin tức.

Nhậm Thiên Chân chán nản ngồi xuống, trong lòng rối ren mơ hồ, nhìn dấu hiệu này, hình như có khả năng Ôn Gia Minh sẽ tái hợp với vợ cũ, khó trách khí đó anh ta nói không có cách nào chấp nhận cô được, thì ra trong lòng vẫn còn vương vấn vợ cũ.

Nhịn cả một đêm, vừa rạng sáng ngày hôm sau, cuối cùng Nhậm Thiên Chân không nhịn nổi nữa, đi tìm Ôn Gia Minh, kỳ lạ chính là anh ta không có ở phòng làm việc, cũng không hoạt động ở tổ nghiên cứu, vậy là cô bèn đến tiểu khu anh ta ở.

Phần lớn công chức dạy học ở đại học Đảo Cò đều ở khu thân nhân, khu này cách trường học khoảng một con đường, Ôn Gia Minh ở tầng giáo sư có điều kiện tốt nhất, Nhậm Thiên Chân chỉ mới ghé qua một lần, dựa vào ấn tượng tìm đến căn nhà anh ta ở, vừa đúng lúc nhìn thấy anh ta đi ra.

Từ xa thấy một cô gái đứng bên cạnh luống hoa, Ôn Gia Minh không lập tức lên xe mà đứng yên nhìn sang, “Thiên Chân?” Lúc này Nhậm Thiên Chân mới đi đến, ngước gương mặt đầy tủi thân lên nhìn anh ta.

Đã nói là không gặp anh nữa, ai biết chưa đến mấy ngày đã lại muốn gặp anh rồi, Nhậm Thiên Chân lấy hết dũng khí, hỏi anh: “Nghe nói vợ cũ của anh về rồi, muốn tái hôn với anh, có phải là thật không?”

Ôn Gia Minh ngẩn người, không ngờ cô vừa đến lại hỏi trúng vấn đề sắc bén như thế, chân mày thoáng nhíu lại, rồi vẫn quyết định hỏi thẳng với cô, “Là thật, cô ấy quay về tìm tôi.”

”Anh có đồng ý không?”

”Vẫn chưa.”

”Vậy là anh sẽ đồng ý?”

Thấy Nhậm Thiên Chân nước mắt lưng tròng, trong lòng Ôn Gia Minh không hề dễ chịu tí nào, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói với cô: “Khó nói lắm, tôi đang suy nghĩ.”

Nước mắt lăn dài trên gò má trắng ngoãn, cô nhịn rồi nhịn, nghẹn ngào nói: “Em biết rồi, cám ơn anh đã nói với em.” Rồi không đợi anh ta nói gì, cô liền chạy đi.

Ôn Gia Minh đưa mắt dõi theo bóng lưng cô, tim đau như bị dao cắt, dù điện thoại reo một hồi lâu nhưng anh ta vẫn không để ý.

Chỉ trong chớp mắt, Nhậm Thiên Chân đã thực tập ở núi Phượng Hoàng được nửa tháng, mỗi ngày cô đều làm theo yêu cầu của lão Từ, cứ cách hai tiếng một lần là ra ngoài chòi khí tượng kiểm tra thay đổi nhiệt độ và độ ẩm trong không khí, kiểm tra áp suất khí quyển và sự thay đổi của sức gió, từ sáng đến tối, không ngại mưa gió.

Mặc dù cô cũng không biết vì sao lão Từ lại sắp xếp cô làm công việc cơ bản như thế, nhưng cô cũng không hỏi, không phải là lần đầu tiên lão Từ dẫn dắt người mới, sắp xếp như vậy, tự nhiên có cái lý của riêng.

Mùa mưa ở đảo Cò đến không sớm không muộn, ngày mưa dầm dề dai dẳng khiến tâm trạng người ta cũng nổi cả mốc, sắc trời âm u, Nhậm Thiên Chân mặc áo mưa, đứng trước chòi khí tượng, nghiêm túc ghi chép mỗi một chỉ tiêu trên dụng cụ.

Bỗng ánh sáng chợt tắt, một bóng râm phủ lên đầu cô, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy gương mặt tuấn tú vui vẻ của Phó Đông Bình, dù trong tay ngăn mưa che gió giúp cô.

”Sao anh lại đến đây?” Đột nhiên trông thấy anh, Nhậm Thiên Chân không phải là không ngạc nhiên mừng rỡ, cô ở trên núi lâu như thế, đây là người đầu tiên đến thăm cô.

”Tới thăm em thôi.” Phó Đông Bình nhìn áo mưa trong suốt màu xanh lá cô mặc trên người, lại gạt sợi tóc ướt nhẹp dính trên mắt giúp cô, cô gái này, trong mắt có cả một đại dương xanh thẳm, khiến anh rong chơi đến mê muội, môi bất giác cong lên, “Em biết không, lúc em mặc áo mưa này khiến anh nghĩ đến một câu nói.”

”Nói gì?” Nhậm Thiên Chân cất bảng ghi chép đi, đoán được anh cười như vậy, chắc chắn sẽ không phải là lời khen gì. Phó Đông Bình tiến lại gần cô, “Trong “Chuyện Tình Giai Nhân”, Phạm Liễu Nguyên thấy Bạch Lưu Tô mặc áo mưa màu xanh lá cây, nói cô ấy giống một chai thuốc.”

Nhậm Thiên Chân nhìn nét mặt tươi cười giãn ra của anh, nhìn ánh mắt sâu hoắm của anh, dường như đang ẩn chứa bí mật vô hạn, ánh mắt ấy vừa an ủi lại thêm phần thành khẩn, bỗng trong lòng chấn động một cái, cô vội che giấu tâm tình, tức giận chế nhạo anh: “Không ngờ anh cũng đọc truyện của Trương Ái Linh.”

”Hồi đại học có đọc, một cô bạn gái của anh thích Trương Ái Linh.”

Nhậm Thiên Chân không lên tiếng, nhẹ nhàng gạt đi nước mưa trên mặt, cô nhớ trong sách còn một câu của Phạm Liễu Nguyên như thế này: em chính là thuốc chữa của anh.

Phó Đông Bình đi theo sau lưng cô, che dù cho cô, “Từ hôm nghe em nói thực tập ở núi Phượng Hoàng, mấy ngày nay anh luôn nghĩ, một mình Thiên Chân ở trên núi không biết sẽ như thế nào, nghĩ rất nhiều, cuối cùng anh quyết định tới xem xem sao, hơn nữa còn thực hiện lời hứa của anh.”

”Hứa gì?” Nhậm Thiên Chân không nhớ.

”Dẫn em đến chùa Vân Lâm ăn chay, mấy ngày nay đều mưa, chúng ta vào chùa hai ngày, chắc cũng sẽ không làm chậm trễ chương trình thực tập của em đâu.”

Nhậm Thiên Chân ngẩn người, không ngờ anh lại coi câu nói buột miệng là thật, cũng không muốn ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, quay sang hỏi anh: “Trời mưa đường trơn, làm sao anh lên được đây, lái xe đến à?”

Phó Đông Bình dửng dưng đáp, “Cuối cùng em cũng quan tâm đến anh... Ngày mưa dầm, xe buýt sợ gặp đất đá trôi nên chỉ lái đến giữa sườn núi đã về, nửa đường còn lại anh chỉ có thể đi bộ.”

Nhậm Thiên Chân xúc động, buông mi mắt tủm tỉm cười.

Dẫn anh đến nhà trọ, Nhậm Thiên Chân chỉ vào tòa nhà ba tầng đối diện,“Đó là khu làm việc của trạm quan trắcc bình thường em đều đến đó làm, xem bản đồ mây trên màn hình lớn.”

Mở cửa nhà trọ ra, hai người đi vào, Nhậm Thiên Chân cởi áo mưa ra, treo nó lên trong nhà vệ sinh, rồi chống dù của Phó Đông Bình vào góc tường.

Phó Đông Bình quan sát phòng, rồi lại đến nhà vệ sinh nhìn một lúc, cảm khái nói: “Nơi này quá đơn sơ rồi, không có một thiết bị gì, xong việc rồi thì em làm những gì?”

”Viết ghi chép, viết luận văn, thỉnh thoảng lại lên mạng, có lẽ sẽ có người cảm thấy cuộc sống như vậy rất chán, nhưng em thấy khá ổn.” Nhậm Thiên Chân mở hé cửa sổ ra, để không khí trong phòng được lưu thông.

”Vậy mấy ngày qua em ăn uống thế nào?” Phó Đông Bình đứng bên cửa nhà vệ sinh nhìn Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân vặn khăn lông ướt cho anh lau mặt, “Có nhà ăn mà, lo một ngày ba bữa.”

Khăn lông hơi nóng, mang theo hương thơm nhàn nhạt của cô, Phó Đông Bình hít sâu một hơi, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.

”Em đi xin nghỉ đi, lát nữa chúng ta lên núi, ngày mốt sẽ đưa em về.”

Nhậm Thiên Chân đi tìm lão Từ, lão Từ vừa nghe chuyện là liền cho phép nghỉ, còn trêu Nhậm Thiên Chân, “Bạn trai lên núi thăm cô à?”

”Không phải thế, chỉ là bạn thôi... anh trai nhà hàng xóm.” Bất tri bất giác Nhậm Thiên Chân đã gần gũi với Phó Đông Bình hơn không ít.

”Anh trai à... Mấy cô gái như cô xem phim Hàn nhiều rồi toàn thích gọi bạn trai là anh, à không phải, là oppa, toàn thích gọi là oppa.” Lão Từ cười một tràng cởi mở.

Đối với lời trêu đùa của ông ta, Nhậm Thiên Chân chỉ cười không nói, mặc áo mưa đi về nhà trọ, cô không hề để ý, Phó Đông Bình đứng bên cửa sổ luôn nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Đối với anh mà nói, cô không giống những cô gái khác anh từng tiếp xúc trong xã hội, cô là một cô gái đơn giản đơn thuần, sức hút cô mang đến cho anh vô cùng nguyên thủy, không bị bất cứ ảnh hưởng bên ngoài nào quấy rối. Thứ phức tạp duy nhất có lẽ chính là suy nghĩ của cô, những hồi ức không vui ở thời kỳ thiếu nữ có ảnh hưởng đến tiềm thức của cô, cần phải có người chỉ dẫn.

Dọn dẹp đơn giản một ít, hai người lên đường, mưa dần tạnh, sắc trời đã sáng hơn, dọc đường lên núi, đại điện của chùa vân Lâm như ẩn như hiện giữa mây mù, tựa như quỳnh các ngọc vũ ở chốn bồng lai.

Núi rừng sau cơn mưa vô cùng thanh vắng, không khí cũng nhuốm vẻ ướt át, đi được mười mấy phút, Nhậm Thiên Chân quay đầu nhìn lại, tòa nhà trạm quan trắc đã bị rừng cây rậm rạp che đi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy thiết bị quan trắc ngoài trời.

Bất chợt, có mấy tiếng kêu thê lương phá vỡ vắng vẻ trong rừng, Nhậm Thiên Chân theo bản năng nắm lấy tay áo Phó Đông Bình, “Anh nghe đi, gần như tối nào tôi cũng nghe thấy tiếng này, rất chói tai, không biết là tiếng kêu gì.”

”Là cú lợn vằn.”

”Là gì kia?”

”Là một loài cú mèo, trong núi phía nam thường có loại chim này, mặt rất giống khỉ nên cũng gọi là cú mặt khỉ.” Phó Đông Bình chỉ về một đoàn bóng trắng xa xa nơi chân trời, “Em nhìn đi, chính là nó đấy.”

Cú trắng sao? Nhất thời trong lòng Nhậm Thiên Chân có cảm giác kỳ quái, hình như đã gặp qua loài cú này ở đâu đó rồi, chợt có tia sáng lóe lên, cô nhớ ra rồi, “Đông Bình, anh còn nhớ không, lúc chúng ta ở núi Vân Mộng, chính là ngày anh bị thương ấy, cũng có một con cú trắng như thế này bay lên trời.”

Đột nhiên Phó Đông Bình nghe thấy Nhậm Thiên Chân nhắc đến ngày anh bị thương, trong lòng thoáng lạnh, nhưng ngoài miệng lại ậm ừ đáp, “Có à? Sao anh không nhớ nhỉ.” Nhậm Thiên Chân nghiêng đầu nghĩ ngợi, mở miệng nói, “Cũng đúng, lúc đó anh bị thương rồi.”

Suy nghĩ một chút, cô không yên tâm hỏi: “Có phải là cùng một con không, người ở thôn Song Dong đã đuổi kịp đến núi Phượng Hoàng rồi ư?”

”Làm sao có thể chứ, đi thôi, đừng suy nghĩ lung tung.” Phó Đông Bình nhẹ ôm eo cô.

Nhậm Thiên Chân mải nghĩ đến mức xuất thần, nên không chú ý đến động tác nhỏ của anh, hay là nói, động tác của anh quá mức tự nhiên, nên cô không phát giác chỗ nào không ổn.

”Em ở trên núi lâu như thế, bố mẹ có đến thăm em không?” Phó Đông Bình cúi đầu nhìn gò má mềm mại của cô. Nhậm Thiên Chân im lặng lắc đầu một cái.

”Vậy em định cứ thế mãi với bọn họ à? Thiên Chân...”

Nhậm Thiên Chân ngắt lời anh, “Gần đây A Bảo còn tìm anh không?”

Rất rõ ràng là cô không muốn tiếp tục đề tài kia nữa, Phó Đông Bình cũng đành chiều theo cô, cười hỏi: “Sao em biết cô ấy tên là A Bảo?”

”Anh đã nói với em rồi.”

”Sao anh không nhớ mình đã nói với em nhỉ?”

”Hừ, anh bị đánh vào đầu, chuyện gì cũng quên hết rồi.” Nhậm Thiên Chân thầm trách mình, sao lại hỏi vấn đề ngu ngốc này thế chứ.

Phó Đông Bình đảo mắt, lóe lên tia nhìn nhạy bén hoạt bát, “Được rồi, có lẽ anh hay quên, hai ngày trước anh có gặp cô ấy một lần, cô ấy vẫn tốt, có thể lên chín tầng trời hái trăng, xuống năm tầng biển bắt con ba ba.”

Nhậm Thiên Chân không nhịn được bật cười.

Không khí trong trẻo lành lạnh, nhưng tay anh lại rất ấm, mái tóc cắt ngắn đen tuyền, là độ dài tóc phái nam mà Nhậm Thiên Chân thích nhất, còn gương mặt trắng bóc gầy gầy này của anh, lại là tướng mạo mà mọi cô gái đều thích.