Nhậm Thiên Chân mơ màng mở nửa mắt ra, đập vào mắt là bóng lưng dài rộng của Phó Đông Bình, anh ở trần, bắp thịt trên lưng cuồn cuộn, nhìn là biết đây là kết quả của việc tập thể dục lâu dài, cầm đuốc không biết đang nhìn gì, nhưng cô không còn hơi sức đâu mà nói, mệt mỏi kéo đến để cô khép mắt lại lần nữa.

Dùng đèn pin soi xuống hồ nước nóng, Phó Đông Bình phát hiện hình như bên trong có thứ gì đó tròn đen thui, tiếc là do hơi nóng ảnh hưởng đến tầm nhìn, nên không thấy rõ cụ thể là gì.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh đến bên cạnh Nhậm Thiên Chân nhặt gậy leo núi lên, thò vào nước suối dùng sức khơi lên, ngược lại lúc này đã thấy rõ hơn một chút, đồng thời cũng khiến anh giật mình.

Đó là một cái đầu người máu thịt lẫn lộn, vô cùng đáng sợ, Phó Đông Bình lập tức đoán ra, đây chính là đầu của Phong Tam, không biết kẻ giết gã ta có thâm thù đại hận thế nào, mà sau khi giết gã còn chém đứt đầu ném vào trong hồ suối nước nóng toàn lưu huỳnh thế này.

Cũng có lẽ, đây là cách thức trừng phạt người phạm tội mà thôn Song Dong bọn họ mấy đời truyện lại? Nói thế, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào hang động này. Suy tính một chút, Phó Đông Bình quyết định không nói việc anh vừa phát hiện cho Nhậm Thiên Chân biết, tránh khiến cô sợ hãi.

Thăm dò xong xuôi, Phó Đông Bình bấm nhân trung của Nhậm Thiên Chân, đánh thức cô dậy, rồi lại đưa chai nước cho cô uống, bảo cô mặc quần áo vào cho tử tế, bọn họ phải nhanh chóng ra khỏi động này.

”Tôi không cử động được, mệt quá.” Ngay đến sức mở mắt ra Nhậm Thiên Chân cũng không có.

”Vậy thì cứ ngủ một giấc đi, chúng ta không đem theo thảm, cũng may ở đây không lạnh.” Phó Đông Bình đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn mười hai giờ trưa, cách trời tối còn lâu, ngủ một giấc nạp năng lượng rồi đi cũng không muộn.

Lấy thức ăn trong ba lô ra, hai người chia nhau ăn.

Nhậm Thiên Chân thấy anh cứ lắc lư trước mặt mình, không nhịn được lại nói: “Này, anh không thể mặc quần áo vào sao.”

Hóa ra cô nhóc này còn là con nít sao, Phó Đông Bình thầm cười một tiếng, giương mắt nhìn cô, “Anh nóng, được chưa? Ở đây chí ít cũng phải ba mươi bốn mươi độ, anh bị hun nóng đến sắp bất tỉnh rồi, em đừng nhìn là được.”

Nhậm Thiên Chân biết không nói lại được nên cũng chẳng nói gì thêm.

”Cái người Ôn Gia Minh khoa lịch sử đó, là bạn học của em à? Em cứ vậy mà hận cậu ta, chết cũng không buông tha?” Phó Đông Bình nhớ đến di ngôn trước đó của cô, hơi buồn cười hỏi.

”Đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi buồn ngủ.” Nhậm Thiên Chân không muốn trả lời câu hỏi này, ngoảnh đầu đi nói chuyện khác.

”Ngủ với ai?” Phó Đông Bình hỏi ngược lại.

”Anh...” Nhậm Thiên Chân vốn định nói anh đúng là vớ vẩn, tôi không nói lại được anh, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì nhất thời ý thức được không đúng, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói qua loa: “Không nói với anh nữa, anh đừng có tìm tôi nói chuyện.”

”Em dọa anh giật mình đấy.” Phó Đông Bình cười to, “Anh còn tưởng em nói muốn ngủ với anh chứ, làm anh sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, anh còn chưa ngủ với cô gái nào cup A đâu, bạn gái trước kia của anh toàn là C trở lên cả.”

”Tôi không phải cup A.” Nhậm Thiên Chân tức tối nhỏ giọng thì thầm.

”Ừ thì không phải A đi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là A+, dù sao cũng không phải B.” Phó Đông Bình cố ý nhìn độ cong lên xuống trước ngực Nhậm Thiên Chân, nhớ lại xúc giác mềm mại vừa vuốt ve ban nãy, “Sau này gọi em là A+ được chưa?”

Nhậm Thiên Chân tức đến mức muốn cào nát anh ta, nhưng lại không có sức, tay vừa giơ ra nửa đường đã uể oải hạ xuống. Phó Đông Bình ngồi dựa vào chỗ bên cạnh cô, uống nước sôi nguội ăn sandwich.

Trong hang yên ắng, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ chứ nói gì là tiếng nhai nhồm nhoàm, Nhậm Thiên Chân ngủ cả buổi, cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, anh vẫn còn đang ăn.

Như đoán được cô định nói gì, Phó Đông Bình mở miệng rào trước, “Em có ăn hay không không liên quan gì đến anh, nhưng em không thể cấm anh ăn được, anh nhịn đói đến tận trưa, bây giờ bị vây ở cái nơi khỉ gió này, muốn ra ngoài thì phải bổ sung đầy năng lượng.”

Nhậm Thiên Chân thở dài, nghiêng đầu sang một bên.

Bất tri bất giác, cô nhớ đến Ôn Gia Minh, nhớ đến sự tao nhã thong dong lẫn tác phong dạy học của anh ta, hoàn toàn khác biệt với người đang ngồi đây, Phó Đông Bình vừa mở miệng là đã khiến người ta chán ghét.

Rất lâu rất lâu, bóng dáng của Ôn Gia Minh như ẩn như hiện trong đầu cô, quanh người như có một đám mây mù bao phủ, không để cô lại gần anh ta.

”Anh không biết đấy thôi, chứ em buồn lắm, tim em cũng đau lắm...” Cô lẩm bẩm nói mê.

Anh biết, cô gái nhỏ à, nhưng người đó lại không biết... Phó Đông Bình nghe thấy lời cô, cầm khăn giấy thấm mồ hôi trên trán giúp cô, nhẹ nhàng chuyển đầu cô qua tựa vào vai mình.

Không biết ngủ đã bao lâu, Nhậm Thiên Chân tỉnh lại từ giấc mơ, phát hiện Phó Đông Bình ở bên cạnh cũng đã ngủ, không định đánh thức anh, nhưng lại lo trời quá tối sẽ làm chậm hành trình, đành đẩy anh một cái.

Phó Đông Bình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, thấy đã đủ thời gian thì liền đứng lên tiếp tục lên đường.

”Em đi được không? Nếu không cử động được thì anh cõng em.”

”Không cần, tôi có thể đi được.”

Dù cho hai chân mềm nhũn không có sức, Nhậm Thiên Chân cũng không muốn bản thân trở thành gánh nặng của Phó Đông Bình, khăng khăng tự mình đi. Phó Đông Bình thấy cô còn có thể chống đỡ được nên cũng không để ý nhiều.

Có lẽ do thấy khó xử, nên suốt dọc được Nhậm Thiên Chân luôn im lặng. Càng đến gần ánh sáng, hơi nóng càng yếu, mồ hôi trên người cũng khô đi, gió thổi dần dần mát mẻ.

”Không biết em biết không, chứ hình như từng có người ở trong suối nước nóng đấy.” Chợt Phó Đông Bình nói. Nhậm Thiên Chân kinh ngạc vô cùng,“Cái gì? Sao tôi không nhìn thấy?”

Phó Đông Bình nói vẻ thần bí: “Em chỉ biết ngủ, dĩ nhiên không phát hiện rồi. Theo anh quan sát được, con đường thông với suối nước nóng kia có rất nhiều dấu vết do người khắc đục lên, vách đá bên suối nước nóng còn có mấy chỗ lõm do gậy chống tạo nên.”

”Hay nói cách khác, suy luận của bố tôi là đúng, nơi này chính là nơi giấu kho báu của Vĩnh Lịch hoàng đế.” Lúc này Nhậm Thiên Chân không hề có chút hứng thú nào với bảo tàng, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được cửa ra.

”Chưa chắc, hang núi đó rất có thể chẳng qua chỉ là nơi Vĩnh Lịch hoàng đế dùng để ẩn thân, bọn họ rất xảo quyệt, nhà đất ở thôn Quỷ Vương chỉ là nghi trận cố bày ra, còn chỗ ẩn nấp thực sự là ở trong hang núi, còn về phần bảo tàng, anh không có manh mối.” Phó Đông Bình dùng điện thoại chụp rất nhiều tấm hình, định bụng quay về nhìn kỹ hơn.

Khi càng lúc càng đến gần ánh sáng, không gian nương mình trong hang cũng càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng chỉ có thể bò để tiến về phía trước, Phó Đông Bình bò trước dò đường, để Nhậm Thiên Chân đi theo sau mình.

”Đông Bình, tôi... tôi bị kẹt rồi, không nhúc nhích được.” Nhậm Thiên Chân tính tháo ba lô trên lưng ra, nhưng không gian chật hẹp khiến cô không thể vói tay ra sau được.

Phó Đông Bình quỳ xuống đất, nghiêng đầu lại nhìn, Nhậm Thiên Chân bị mắc kẹt ở một cửa hang nhỏ hẹp, lúc nãy khi đi qua đó, anh phải tháo ba lô ra trước mới miễn cưỡng bò qua được, còn cô nhóc này chắc là ỷ mình gầy nên không tháo ba lô ra.

”Em đừng bò lên nữa, thử xem có nhúc nhích được người không, nếu được thì lui ra sau đã, ném ba lô đi đã rồi em mới có thể bò qua dễ dàng được.” Phó Đông Bình đặt đuốc sang một bên, dùng đèn pin soi sáng cho Nhậm Thiên Chân.

Nhậm Thiên Chân nghe theo lời anh nói lui ra sau, hơi nhích một chút, ụ đất đè trên người cô liền có dấu hiệu sạt lở thêm, cô sợ đến mức không dám cử động.

”Đừng sợ, từ từ lui ra sau, như thế tốt hơn là em bị kẹt chỗ này.” Phó Đông Bình khích lệ cô.

Nhậm Thiên Chân khó khăn bò từng tí từng tí về phía sau, cuối cùng cũng lùi ra được một chút, cảm thấy hai tay có thể cử động liền vội vàng tháo ba lô ra, cẩn thận đưa qua lối đi, Phó Đông Bình nhận lấy ba lô ném sang một bên.

”Được rồi, lúc này em có thể bò qua rồi.” Phó Đông Bình nhìn cửa hang.

Lúc này Nhậm Thiên Chân đã không còn tí hơi sức nào, cánh tay và đầu gối đã bị trầy xước, nhếch nhác khó chịu di chuyển về phía trước, Phó Đông Bình thấy cô ló đầu ra, khuyến khích cô tiếp tục đi.

Núi đá sạt lở, đá nơi kẽ hở không ngừng rơi xuống, Nhậm Thiên Chân bất chấp mặt bám đầy bụi, uể oải: “Hình như tôi lại bị kẹt rồi.”

Phó Đông Bình quỳ xuống, nghiêng người về phía trước nhìn, đưa ra tay thăm dò hai bên người cô, “Rõ ràng ngực có mỗi một tí mà sao cứ bị mắc kẹt mãi thế nhỉ?”

Vì để bảo vệ tấm thân mềm mại của cô không bị đá núi cọ sát, anh cố chen tay vào trong, dùng sức kéo mạnh cô từ cửa hang ra ngoài, nói cho cùng lực cánh tay của phái nam cũng lớn hơn nữ, cô được đã được cứu nhưng đồng thời máu mu bàn tay anh bị xước, máu chảy đầm đìa.

Nhậm Thiên Chân ráng bò về phía trước mấy bước, tìm được ba lô của mình, lấy vải xô và thuốc bột Vân Nam ra, giúp Phó Đông Bình sơ cứu băng bó vết thương trên tay lại. Làm xong xuôi, cô mệt mỏi ngã vào ngực anh.

Nếu là lúc bình thường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhất định Phó Đông Bình sẽ chế giễu đôi ba câu, nhưng lúc này anh mệt đến mức không có sức nói chuyện, lấy đèn pin ra soi, áo cô bị vén lên tận ngực, để lộ ra khoảng da thịt trắng nõn mịn màng bên hông, đưa tay ra giúp cô kéo áo xuống, lại nhìn xuống chút nữa, trên đầu gối có hai vết máu tròn tròn, định giúp cô băng bó lại, nhưng làm cách nào cũng không thể xắn quần cô lên được.

Dùng hết sức lực, bọn họ mới bò ra khỏi cửa hang, trời âm u ánh sáng lờ mờ, xung quanh là những nhánh cây cành cây đâm ngang đâm dọc, ra đến ngoài hang, Phó Đông Bình lấy điện thoại ra xem mới phát hiện, Bạch Tố và Hạ Đình Vũ gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại.

”Điện thoại sắp hết pin rồi, Thiên Chân, cho anh mượn điện thoại của em.” Phó Đông Bình tắt điện thoại của mình đi. Nhậm Thiên Chân đưa điện thoại cho anh, hai người đi xuyên vào trong rừng.

Sáng sớm nay Hạ Đình Vũ lái xe đưa Hề Dao Dao và Đồng Hi về lại trường, e lúc này vẫn còn đang trên đường, chỉ có thể liên lạc với Bạch Tố trước. Điện thoại vừa được kết nối, nhưng Phó Đông Bình chưa kịp mở miệng thì cảm nhận được cơn đau nhức sau gáy, lập tức trước mắt tối sầm lại, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Nhậm Thiên Chân thấy có một con diều hâu trắng chao liệng trên trời, đang cảm thấy kỳ lạ, thì bỗng lúc không kịp đề phòng, Phó Đông Bình đã bị đánh lén, kêu lên một tiếng kinh hãi rồi ngã xuống. Đưa mắt nhìn sang, một bóng đen lách mình chui vào trong rừng, Nhậm Thiên Chân phải lo cho Phó Đông Bình, không thể đuổi theo bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chạy mất.

”Đông Bình... Đông Bình...” Nhậm Thiên Chân kêu hai tiếng nhưng Phó Đông Bình không đáp lại, biết anh đã bị đánh ngất xỉu, cô vội vàng lấy vải xô và thuốc men từ trong ba lô ra, đặt đầu anh lên đầu gối mình, vén tóc anh qua một bên, dùng thuốc bột Vân Nam giúp anh cầm máu.

Bôi một lớp thuốc cầm máu, dùng vải xô và băng gạc quấn sơ quanh đầu Phó Đông Bình, Nhậm Thiên Chân cắn môi, nhặt điện thoại ở dưới đất lên, áp vào bên tai, giọng nói lo lắng của Bạch Tố truyền đến.

”Chị là chị Bạch Tố phải không? Tôi là Nhậm Thiên Chân, Đông Bình bị thương, bọn tôi đang ở trong núi.” Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu nhìn bốn phía nhưng cũng không thể nào chắc chắn được vị trí của mình, tầng mây quá dày, không thấy được mặt trời.

Bất chợt trong đầu lóe lên một tia ý nghĩ, cô nhanh trí nói: “Chúng tôi ở gần thôn Quỷ Vương, chị Bạch Tố, phiền chị mau chóng báo cảnh sát đến cứu viện.”

Nói mấy lời đó với Bạch Tố xong, Nhậm Thiên Chân đỡ Phó Đông Bình đứng lên, vắt tay anh qua vai mình, khó khăn đỡ anh đi từng bước một về phía trước.

”Thiên Chân, anh nặng lắm... Em cõng không nổi.” Phó Đông Bình dần dần khôi phục được ý thức, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức ghê gớm.

”Chúng ta phải rời khỏi nơi này, trời sắp mưa rồi, phải nhanh đi thôi.”

Lúc này Nhậm Thiên Chân vô cùng hối hận, nếu không phải do cô cố chấp, nếu không phải đến dốc Đoạn Trường, anh sẽ không bị đánh lén.

Vừa nhắc đến mưa là mưa rơi xuống, từ đầu đến cuối Phó Đông Bình vẫn mê man nặng trĩu, không còn sức đi tiếp nữa, Nhậm Thiên Chân chỉ đành tìm một nơi tương đối rộng để anh ngồi xuống, lấy dù trong ba lô ra, che mưa thay anh.

Mặc dù đầu đau đến nỗi sắp nứt toác ra, tầm mắt cũng mơ hồ, nhưng Phó Đông Bình lại thấy hình như Nhậm Thiên Chân đang khóc, vẫn không nhịn được trêu: “Người bị thương là anh, tại sao em khóc?”

Nhậm Thiên Chân lau đi vệt nước không biết là nước mưa hay nước mắt, bướng bỉnh nói: “Còn lâu tôi mới khóc.”