Trên đường về xe ngựa đều chọn đi đường nhỏ, được một đoạn liền đổi hướng đến cổng thành, chờ người trên phố cùng cửa tiệm dần trở nên đông đúc mới trở về.

Xe này là do Vinh Xương phủ cố ý an bài, đặc biệt làm từ khối gỗ đàn hương, mang theo dấu ấn độc nhất của Vinh Xương phủ, từng chuỗi ngọc lưu ly trên rèm xe lấp lánh động lòng người, xe ngựa tứ phía đều là đẹp đẽ quý giá, cửa sổ nạm vàng khảm ngọc, khắp nơi mang theo làn gió thơm.

Người bên ngoài kinh ngạc cảm thán, Cố Hoài Du lãnh đạm nhắm mắt lại, che đậy tâm tình dậy sóng.

Xe này, là của Lâm Tương.

Vương phủ việc đầu tiên chính là để nàng ngây người cùng thi thể cả đêm, ngày hôm sau chỉ phái quản gia đến đón, cũng chưa từng trấn an nói nguyên do, đủ để thấy không coi trọng nàng, lại không biết tại sao dùng xe của quận chúa tới đón nàng.

Hết thảy tất cả, bất quá cũng chỉ là đòn phủ đầu của Lâm Tương, muốn nàng ít nhiều kinh sợ thôi.

Ngẫm lại, nàng từ nhỏ đến lớn sống nơi hoang dã bình dân, cũng không đến là nghèo khổ, thế nhưng vật tinh xảo như này chưa từng dùng qua.

Một mặt muốn ra oai phủ đầu, một mặt ở vương phủ thể hiện ngoan ngoãn, một công đôi việc, cớ gì mà không làm.

Nhớ lại năm đó, lần đầu nàng thấy xe ngựa này, liền chấn động đến ngây người, Lâm Lương Tài chỉ nói qua loa thỉnh nàng đi vương phủ một chuyến. Lúc lên xe nàng vẫn thật cẩn thận, chỉ dám ngồi giữa tấm gỗ, cả người cứng đờ sợ chạm phải làm dơ bẩn đồ vật tiểu xảo bên trong.

Trong đầu không ngừng suy đoán, có phải cha mẹ mình phạm tội tày trời, vương phủ hiện giờ muốn tìm nàng tính sổ!

Mang tâm tình lo lắng thấp thỏm, sợ hãi rụt rè vào vương phủ, Vương phi Trương thị xưa nay cao quý đánh giá nàng trên dưới, liếc mắt một cái, Cố Hoài Du cúi đầu, không phát hiện đáy mắt ghét bỏ nàng ta hiện lên tia ghét bỏ.

"Diệu Ngôn, mang nàng đi đổi y phục." Trương thị che mũi, tựa như không khí rất tốt đều đã bị mùi máu tươi trên người Cố Hoài Du làm cho vẩn đục.

Đi theo người được gọi là Diệu Ngôn nha đầu ra cửa, Cố Hoài Du nhìn gót sen nhẹ nhàng đằng trước, thầm nghĩ thật sự là nha hoàn nơi nhà cao cửa rộng, đồ may mặc thủ công sắp làm bằng với tiểu thư bên ngoài.

"Nha, Diệu Ngôn tỷ tỷ, đây là nha đầu mới tới phủ sao?"

Cố Hoài Du nghe một tiếng nói ngây thơ như thế liền giương mắt giật mình đứng tại chỗ, trước mặt xuất hiện người mặc váy vàng nhạt nhẹ như làn nước, thêu điểm bằng tơ vàng chỉ bạc, cổ tay áo điểm xuyết màu tím nhạt của diên vĩ, kiều diễm như một đóa hoa mới nở, tỏa ra quý khí đến bức người.

Diệu Ngôn quy quy củ củ hành lễ: "Bẩm tiểu thư, đây là muội muội của ngài, mới vừa rồi từ Tĩnh Từ Am trở về."

"Ồ ~~~" thanh âm thiếu nữ kéo dài "Khó trách.."

Nàng nhíu nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt cùng khóe miệng lóe lên một ý cười, đôi trân châu bên tai cũng theo đó rung lên vài cái.

Cố Hoài Du chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, giống như có cây búa nhỏ gõ trái tim một phen, hai người nói chuyện với nhau nàng có thể nghe hiểu, nhưng bên trong vốn có vài phần ý tứ, làm nàng nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

Nàng vùi đầu càng thấp: "Dân...... Dân nữ, không đảm đương nổi một tiếng quận chúa...... muội muội."

Lâm Tương lặng thinh, ánh mắt hơi liếc đến đỉnh đầu nàng ở dưới, thanh âm vẫn yêu kiểu linh động.

"Này có gì mà không được, nào, ta cùng ngươi đi thỉnh an mẫu thân."

Sau này, Cố Hoài Du biết được, nàng ta chính là chi nữ của Cố thị. Vương gia lấy khí thế sét đánh giết hết Cố phủ, cho người bịt miệng thế gian, miễn đi nỗi lo về sau.

Lâm Tương lại mang danh quân chúa, chỉ cần lộ ra thì đó là tội chết. Mà Lâm Tu Duệ ái mộ Lâm Tương, đó là loạn luân, muốn tìm cái cớ để hết thảy mọi việc chính đại quang minh thì mang nàng trở về chính là bước đầu tiên!

Một thời gian dài ở vương phủ, Cố Hoài Du trước mặt Lâm Tương đều tự biết xấu hổ. Nàng ta được vương phủ bồi dưỡng cầm, kỳ, thi, họa mọi thứ đều hoàn hảo, mà tính tình ôn nhu hòa nhã, mở miệng ra toàn lời đường mật làm Vương gia Vương phi coi nàng như bảo bối.

Lại so sánh, Cố Hoài Du liền giống như bùn lầy trên mặt đất, trầm lặng, nhát gan, làm việc không có bộ dạng một tiểu thư, miệng cũng vụng về, người vương phủ vốn lấy tình cảm làm nhất, bởi vậy, liền coi nàng càng chướng mắt.

Nhưng Cố Hoài Du một chút không ghen ghét, chỉ cảm thấy nàng ta ngây thơ hồn nhiên, thực sự nên được mọi người yêu thích, còn mình âm thầm chịu khổ bình dị, một lòng học tập những gì mấy năm bỏ lỡ.

"Cô nương!" Lâm Lương Tài nhảy xuống xe ngựa, hô một câu lại phát giác không đúng, vội sửa lời nói: "Tiểu thư! Chúng ta đã đến vương phủ."

Cố Hoài Du chậm rãi mở mắt, đôi mắt như hồ nước mùa thu nổi lên vài phần mị hoặc, kéo kéo khóe miệng, đứng dậy vén mành.

Vinh Xương vương phủ vẫn nguy nga giống như trong trí nhớ, phủ đệ lớn nhỏ cùng bài trí, so với Thịnh Kinh quyền quý trung lưu đều hơn vài phần kiệt xuất. Chỉ vì lúc trước lão tổ tông của Lâm gia cùng thái thượng hoàng là anh em, hơn nữa còn có công với vua, thái thượng hoàng liền đem phủ đệ ban cho Lâm gia, hứa cho tước vị không ai sánh bằng.

Sống hai đời sung sướng an ấm, Vinh Xương phủ thực ra bên trong đã sớm mục rữa không còn nhân tài xuất chúng, đời sau càng ngày càng tệ. Nhưng rốt cuộc nhờ dựa vào quan hệ cùng hoàng tộc, thêm một Lâm Tu Duệ có công với hoàng thất vương phủ mới lại trở về cái náo nhiệt cũ.

Cho nên, Lâm Tu Duệ hiện giờ, nửa điểm gièm pha cũng không được dính.

Xa phu lấy cái ghế nhỏ để dưới, Cố Hoài Du thong dong bước xuống xe ngựa.

Quần áo giản dị, thậm chí một nha hoàn hầu hạ cũng không có, thoạt nhìn cùng Vinh Xương phủ thật sự không có nửa điểm thích hợp.

Lâm Lương Tài nhường đường nửa bước, xoay người hướng vào trong, vòng qua tường rào ngoài cổng, xuyên qua hành lang uốn lượn quanh co, trước mắt hiện lên quanh cảnh phi thường rực rỡ tráng lệ, Cố Hoài Du mắt cũng không chớp, thẳng người tiếp tục theo Lâm Lương Tài phía trước.

Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, từng nhóm nha hoàn sai vặt đều dừng việc trong tay, tò mò mà nhìn về phía Lâm quản gia, nín thở không dám lên tiếng. Đợi đám người đi xa, mới dám thấp giọng thì thầm.

"Nàng ta là ai?"

"Ăn mặc keo kiệt như vậy, chắc là nha hoàn mới mua đi, trước hai ngày quận chúa không phải mới nói qua, bảo Lan uyển thiếu người làm hay sao?"

"Ta thấy là không giống a, nếu là nha hoàn mới mua, Lâm quản gia mới không có đãi ngộ như vậy đâu!"

"Hay là, là tiểu thư nhà nào?"

"Tiểu thư có thể mặc như thế sao?"

"Mới vừa rồi ta đánh bạo nhìn lén một cái, người kia khí chất cùng dung mạo, cực kỳ giống Vương phi chúng ta......"

Nghe đám người đó nhỏ giọng nghị luận, Cố Hoài Du tựa hồ không cảm thấy hứng thú, Lâm Lương Tài nghiêng đầu nhìn, càng thêm cảm thấy tâm tính Cố Hoài Du quả thật không giống người thường.

Nếu là hắn, chợt đến một chỗ như vậy, sớm đã khẩn trương đến bó tay bó chân.

Một đường đi tới Định Sơn đường, nha hoàn đứng ở cửa hướng hai người hành lễ, "Vương phi ở bên trong đã đợi sáng sớm, ngài mau vào đi thôi!"

Trong phòng lát đá cẩm thạch, được lau dọn sáng đến độ có thể soi ra bóng, cái bàn con uống trà bên cửa sổ đặt một cái lư hương bằng đồng, tỏa khói quấn quít lơ lửng trong không gian đều lộ ra vẻ xa hoa phung phí.

Tầm mắt Cố Hoài Du dừng lại tại mũi chân, hướng về người ngồi trên mà hành lễ: "Dân nữ Cố Hoài Du gặp qua Vương phi."

Trương thị ngồi ở vị trí chủ vị, mái tóc được búi thập phần hoàn hảo, mang theo trâm Loan Phượng bằng vàng cài lên, người mặc cẩm y màu hồng cùng hoa văn bằng bạc uốn lượn, rũ mắt đánh giá Cố Hoài Du đang quỳ phía dưới, đối với động tác của nàng cũng tình là vừa lòng, không mặn không nhạt "ừ" một tiếng.

"Ngẩng đầu lên ta xem xem."

Cố Hoài Du theo lời ngẩng lên, biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, thần sắc trước sau đều là trấn định. Gương mặt nhỏ nháy mắt lộ rõ, Trương thị bất gác nắm chặt tay, hai mắt nhìn thẳng Cố Hoài Du, hồi lâu, nàng than thở một tiếng.

"Đứng lên đi."

Đối mặt cùng gương mặt vài phần tương tự bản thân hồi trẻ, cảm xúc trong lòng Trương thị bỗng trở nên hỗn loạn: "Ngươi không nên kêu ta là Vương phi, nên gọi một tiếng mẫu thân đi."

Thái độ Trương thị chuyển biến không ngoài dự đoán của Cố Hoài Du, Lâm ma ma bên cạnh nàng nghe vậy, vội tiến lên đem Cố Hoài Du nâng dậy.

"Tiểu thư ngài cuối cùng cũng trở lại! Cố thị kia thật đáng chịu ngàn đao, ngài quả thực đã chịu khổ rồi!"

Cố Hoài Du chỉ làm bộ không biết, mê mang nhìn hai người.

Trương thị thấp giọng cảm khái một tiếng, Lâm ma ma giải thích nói: "Năm đó Vương phi sinh vốn là song thai, lại gặp khó sinh, Cố thị làm vú nuôi của thế tử, thế nhưng nhân lúc hoảng loạn liền lặng lẽ đem ngươi ôm đi. Chờ cứu được Vương phi, mới phát hiện không thấy người."

Trương thị gật đầu, tiếp tục câu chuyện: "Trong phủ lập tức phái người đi tìm ngươi, tìm không được cho rằng ngươi bị kẻ xấu bắt đi, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng là do trước đó vài ngày Cố thị nói lỡ miệng, mới biết được nguyên lai ngươi bị nàng dấu đi."

Đây là lý do thoái thác mà lão phu nhân đã chuẩn bị tốt, tuy có chút vụng về, nhưng cũng miễn cưỡng cho qua được.

Cố Hoài Du nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, mà trong lòng lại bình thản đến lạ.

Kiếp trước nàng cũng cho là như thế, rõ ràng trăm ngàn chỗ hở, nàng vẫn nhất mực tin, thẳng đến khi Lâm Tương lỡ miệng nói ra, nàng mới biết được hết thảy nguyên do.

Thấy nàng ngây ngốc tại chỗ, Lâm ma ma cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Trời cao có mắt, không đành lòng để người phải ở cùng những kẻ tầm thường, cuối cùng cũng giúp phu nhân tìm được tiểu thư."

Trương thị gật đầu, "Nữ nhi ngoan, mau tới đây, cho mẫu thân hảo hảo nhìn ngươi một cái."

Cố Hoài Du rũ mắt, đi đến trước mặt Trương thị, cố tình đem lòng bàn xoắn xuýt, Trương thị giữ chặt tay nàng, đưa mắt nhìn liền thoáng thấy vết máu trong lòng bàn tay nàng, cùng dơ bẩn trên người, không hài lòng mà nhíu mày.

"Diệu Ngôn, trước đưa tiểu thư đi đổi thân xiêm y." Nàng ngược lại an an ủi ủi Cố Hoài Du, nói: "Đi nhanh về nhanh, tổ mẫu rất muốn gặp ngươi đó."

Từ lúc Cố Hoài Du vào cửa, Trương thị đã sớm đánh giá nàng hồi lâu. Tuy nói Cố Hoài Du là máu thịt của nàng, nhưng rốt cuộc cũng đã mười mấy năm không nuôi dưỡng, trong lòng thật ra không có được bao nhiêu cảm xúc. Hiện tại lại nhìn bộ dạng của nàng ta bây giờ, trong lòng có chút bực bội nói không nên lời.

Cố Hoài Du gật đầu đáp vâng, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là bộ dạng như thế đối với nàng.

Trương thị xưa nay sống trong nhung lụa, được sủng ái cực độ, nhưng phàm là người bên nàng ta trang điểm tùy ý một chút cũng khiến cho nàng ta bất mãn, bản thân cả người tệ hại như vậy, dù có là thân nữ, nàng ta cũng ghét bỏ.

Kỳ thật Cố Hoài Du cũng không hiểu, tuy rằng mười mấy năm chưa từng dưỡng nàng bên người, nhưng tốt xấu vẫn là huyết mạch thân tình, Trương thị vì sao có thể đối với hành động của Lâm Tương mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí có đôi khi còn sẽ trợ lực một ít.

Bất quá Cố Hoài Du cũng đã chết qua một lần, những điều vốn nghĩ không hiểu, nói không ra, đột nhiên nháy mắt liền sáng tỏ.

Hiện nay tuy bên ngoài cho rằng Vương phi Trương thị làm chủ hậu viện, nhưng kỳ thật vẫn là lão phu nhân định đoạt, Vương gia tầm thường vô dụng chính là không thể hy vọng, địa vị Trương thị thập phần nguy hiểm, nàng muốn ở nơi này làm chủ, chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng lên người nhi tử của mình.

Ngay lúc thân thế Lâm Tương lộ ra, Lâm Tu Duệ liền nói với bà ta, nếu như không phải vì lót đường cho Lâm Tương, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý mang Cố Hoài Du trở về.

Nàng ta biết Lâm Tu Duệ cùng Lâm Tương cuối cùng cũng ở bên nhau, chi bằng giữ nguyên hiện trạng, hảo hảo đối xử với Lâm Tương, chờ tương lai lão phu nhân mất đi, trong phủ này tự nhiên sẽ do nàng ta định đoạt.

Nhưng nếu đối với Cố Hoài Du quá mức nhiệt tình, nhất định sẽ chọc nhi tử bất mãn, đến lúc đó Lâm Tương cũng sẽ không cùng nàng thân mật như hiện tại. Mà Cố Hoài Du, bị Cố thị ngược đãi lớn lên, có khác nào một nha đầu hoang dã lót đường?

So sánh hai cái với nhau, Trương thị trong lòng trăm nghìn suy nghĩ, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm!

Coi như ta có lỗi với đứa con này.