Ngược Ái

Chương 86: Tử mâu? Phong Hồn

‘Ta không phải chạy trốn, ta đang trở về.’ Hàn Ngữ Phong vừa giãy dụa vừa giải thích.

Tư Mã Tuấn Lỗi không phút nào không để ý đến nàng, lập tức ôm nàng đến phòng, một tiếng ‘Bính’ vang lên, hắn đem nàng ném lên giường.

Hàn Ngữ Phong một mặt bước lùi vào trong, mặt khác vẫn mở miệng nói: ‘Ta không đào tẩu, ta bị người khác bắt đi.’

Tư Mã Tuấn Lỗi im lặng một chút, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, mặt lộ vẻ hoài nghi, ‘Bị người khác bắt đi mà sao bộ dạng lại thê thảm như vậy? Chẳng lẽ người ta bắt ngươi  chỉ là vì như vậy sao? Thật buồn cười.’

‘Ngươi không tin sao?’ Hàn Ngữ Phong nhận ra hắn đang hoài nghi.

‘Ngươi nghĩ ta nên tin ngươi không? Bị bắt rồi sao còn có thể thả ngươi trở về?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt châm chọc, lời nói dối đó có trăm ngàn sơ hở.

‘Ta cũng không biết sao lại thế?’ Hàn Ngữ Phong cũng không hiểu được người kia sao lại thả mình, ‘Không biết vì sao hắn lại muốn giết ta? Rồi đột nhiên cả người hắn thống khổ nằm trên mặt đất, ta sợ hắn sẽ chết, mạo hiểm lau mồ hôi cho hắn, sợ hắn lạnh nên còn đốt thêm một số đống lửa xung quanh, nhưng đến khi ta tỉnh lại thì không thấy tăm hơi bóng dáng hắn đâu nữa. Ta đành tự mình quay về.’ Mặc kệ hắn tin hay không, nàng vẫn đem sự tình nói lại một lần.

‘Nếu muốn giết ngươi tại sao còn thả ngươi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hiển nhiên vẫn không tin.

‘Chuyện chỉ có vậy, tin hay không là tùy ngươi. Đúng rồi, người kia có một đôi mắt màu tím.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ ra.

‘Mắt tím.’ Tư Mã Tuấn Lỗi toàn thân cứng đờ, nếu đích thực là mắt tím thì trong thiên hạ chỉ có một người, đó  thiên hạ đệ nhất sát thủ của tổ chức Quỷ môn, môn chủ Phong Hồn.

Đôi mắt bán mị lóe sáng, người giang hồ gọi Phong Hồn là lãnh huyết vô tình, bách chiến bách thắng, có điều muốn hắn tự mình ra tay tối thiểu phải vạn lượng hoàng kim. Ai muốn giết nàng, Phong Hồn này chưa bao giờ thất thủ, như thế nào lại bỏ qua cho nàng?’

‘Tư Mã Tuấn Lỗi trong đầu liên tiếp nghi vấn, đột nhiên nghĩ đến lần trong rừng cây, Hắc y nhân cũng là muốn giết nàng, vậy nàng rốt cục đã đắc tội với ai? Nàng sao lại đắc tội với người đó?’

Trước khi Hàn gia sụp đổ, nàng là một thiên kim tiểu thư, đến đại môn có lẽ cũng chưa từng đặt chân tới, rồi sau đó thì luôn ở trong vương phủ, rốt cuộc ai lại muốn giết nàng bằng mọi cách?’

‘Lời ta nói đều là sự thật.’ Hàn Ngữ Phong nhìn sắc mặt của hắn trầm xuống, thay đổi thất thường, lại lui thêm một bước vào trong.

Tư Mã Tuấn Lỗi mắt lạnh nhìn nàng một cái, đột nhiên nhớ tới tình trạng thân thể lúc này của nàng.

‘Không cần.’ Hàn Ngữ Phong kinh hô một tiếng, hắn lại muốn nhục nhã mình sao? Rồi nàng ngây ngẩn cả người khi trên tường xuất hiện  một cái cửa ngầm.

‘Đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng đang ngây ngốc liền kéo nàng đi vào sau cánh cửa.

‘Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?’ Hàn Ngữ Phong bị hắn lôi kéo, bất an không yên, hắn muốn dẫn mình vào trong đó? Nàng có chút sợ hãi.

‘Sợ thì câm miệng lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên xoay người, nổi giận quát một tiếng.

Hàn Ngữ Phong bị dọa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn bốn phía, thầm nghĩ đây là đâu? Chung quanh đều đốt đuốc, đột nhiên nghĩ: không phải hắn đưa mình đến đây để giết người diệt khẩu chứ.

Nhưng lập tức, nàng bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc. Đây là một thắng địa ôn tuyền (suối nước nóng). Nơi này không khí ấm nóng, khói bốc lên như mây bay bay, hoa cỏ bên cạnh ôn tuyền giống như sương mù như ẩn như, làm cho cả một vùng thoạt nhìn giống như thế ngoại đào nguyên.

Trong lòng cảm thán một tiếng, rốt cuộc đúng là bậc đế vương, người bình thường sao có thể hưởng thụ cái cảm giác này.

‘Đi xuống.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng vẻ mặt sợ hãi, khóe miệng nhếch lên.

‘Đi xuống làm gì?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt không rõ hắn có ý gì?

‘Còn có thể làm gì? Tắm rửa thân thể bẩn thỉu của ngươi, bổn vương nhìn phát ngán rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận nói, nữ nhân này sao có thể ngu ngốc đến vậy.

‘Tắm rửa?’ Hàn Ngữ Phong giật mình, hắn mang mình đến đây chỉ là muốn để mình tắm rửa, hắn tốt như vậy sao?

‘Đó là biểu tình gì? Không muốn sao? Không muốn thì cùng bổn vương trở về.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt không hờn không giận nói, vẻ mặt kinh ngạc kia của nàng là sao?.

‘Không phải, ta..’  Hàn Ngữ Phong thì thào, giương mắt nhìn hắn. Hắn còn chưa đi, mình làm thế nào tắm được?

‘Ngươi không thoải mái?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, mặt nàng sao dột nhiên lại đỏ vậy?

‘Không phải.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu.

‘Vậy ngươi làm sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không kiên nhẫn, bàn tay to duỗi ra, một tay ôm nàng vào lòng, tay kia sờ lên trán nàng, ‘Không nóng, ngươi có bệnh sao?’

‘Ai bị bệnh?’ Hàn Ngữ Phong bỏ tay hắn ra, lui về phía sau từng bước, cả giận nói: ‘Ngươi không đi, sao ta tắm đây?’

Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu, tiện đà cất tiếng cười to, vừa cười vừa nói: ‘Ngươi, trên người ngươi, có nơi nào bổn vương chưa thấy qua, còn thẹn thùng cởi với không cởi? Không thì để bổn vương giúp ngươi.’

Hàn Ngữ Phong giận dữ, trừng mắt nhìn hắn. Nàng biết hắn đã nói là nhất định sẽ làm, tay nàng cọ xát trên quần áo đã lâu mà vẫn không có cởi. Tư Mã Tuấn Lỗi không kiên nhẫn được nữa, đột ngột hướng nàng nhanh chóng đi tới, cánh tay bao quát không hề báo trước, đem nàng ôm lấy!

‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong gắt gao túm chặt quần áo.

. Hàn Ngữ Phong kêu lên sợ hãi, giây tiếp theo hắn đưa nàng vào trong làn nước nóng, đột nhiên hét lên, một lúc sau thân thể mới đứng vững, nổi giận, trừng mắt nói: ‘Ngươi điên rồi.’

‘Bổn vương cho ngươi nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, bổn vương sẽ quay lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hàn Ngữ Phong nhìn xung quanh thấy hắn đã đi rồi, lúc này mới cởi hết bộ quần áo đã ướt sũng.

Tư Mã Tuấn Lỗi vừa rời đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện có người muốn giết nàng, lo lắng liền xoay người trở lại, thấy ngay một màn hương diễm trước mắt.

_________________