Té ra là, từ sau khi Quảng Thắng bị giải về nhà giam, sức ăn của gã tự dưng lớn hơn hẳn. Ở căn tin nhà giam, thức ăn tính khoán, còn cơm thì ăn thoải mái. Lần nào cũng thế, gã ăn hết thức ăn rồi thì lại nhai cơm không, chẳng có tí đồ mặn nào mà cũng ăn được đến bốn bát to, làm phạm nhân và quản ngục xung quanh ai cũng phải ngây người nhìn.

Sau đó, cái bụng Quảng Thắng phình ra từng chút một, lúc đầu thì cũng chẳng có ai để ý cả, dù sao thì ăn nhiều như thế mà không mập lên mới là lạ đấy!

Nhưng sau đó, Quảng Thắng cứ ngáp suốt ngày, lúc ở công trường xúc đất mà gã cũng có thể chống xẻng ngủ cho được. Và cuối cùng thì bất cứ con mắt nào cũng có thể nhận ra cái bụng Quảng Thắng không bình thường tẹo nào. Nhất là khi tắm rửa, tất cả mọi người cùng đoán trong cái bụng nổi đầy gân máu kia của Quảng Thắng nhất định là khối u rồi.

Sáng hôm nay lại đúng là ngày nhà giam tiến hành kiểm tra sức khoẻ thường lệ cho phạm nhân, tới lượt Quảng Thắng, bác sĩ bỗng kinh ngạc kêu “á” một tiếng.

Lúc đầu tưởng rằng bên trong là khối u, nên bác sĩ mới cầm ống tiêm đặc chế định rút một ít tế bào bệnh ra để cắt lát xét nghiệm, ngờ đâu khi kim tiêm chỉ vừa đến gần da bụng, thì rõ ràng dưới lớp da căng lên có cái gì đó đang động đậy dữ dội, lúc đó Quảng Thắng đau đến tru lên như sói.

Bác sĩ không dám tiêm bừa nữa.

May mà đội ngũ chữa bệnh có mang theo một bộ máy siêu âm đơn giản, kết quả là sau khi siêu âm xong, mọi người cùng nhìn hình ảnh trên máy vi tính mà mắt chữ O mồm chữ A.

Nhìn thế nào thì cái thứ nhoi nhoi trong bụng Quảng Thắng cũng y chang một thai nhi ấy. Bác sĩ nam vội vàng gọi bác sĩ phụ khoa ở nhà giam nữ sang nhìn xem nó là cái gì.

Kính sát tròng của bác sĩ nữ thiếu chút là rớt ra luôn. Sau khi nghiên cứu cái thứ đang nhúc nhích trên hình ảnh một hồi lâu, cô ngập ngừng nói nó không có nhịp tim, hình như không phải thai nhi, nhưng nếu nói là khối u thì nó lại có cơ thể có não bộ, nhất là lại biết tự nhúc nhích, nom dữ tợn như một tiểu ác quỷ đang lớn dần lên.

Cuối cùng, bác sĩ nói với trưởng nhà giam, tình hình của phạm nhân này rất đặc biệt, phải đưa đến bệnh viện lớn để chẩn đoán lại một lần nữa cho chính xác. Trưởng nhà giam thấy mọi người đã chạy ngược chạy xuôi cả một ngày rồi, trời cũng đã tối, nên quyết định để ngày hôm sau mới đưa Quảng Thắng tới bệnh viện lớn của thành phố.

Có điều, Quảng Thắng lại thành thú giải trí vô hạn cho toàn thể các đồng chí cảnh ngục trong trại tạm giam này. Cơm tối xong xuôi, mọi người kéo nhau tới phòng y tế trong nhà giam để nhìn ngó cái bụng của Quảng Thắng rồi bàn tán xôn xao.

Lúc đó, một bác sĩ bên cạnh chỉ vào bụng Quảng Thắng và nói: “Mọi người có thấy những mạch máu chằng chịt nom giống hệt thần chú không?”

Nghe anh ta nói thế, tất cả mọi người cũng cảm thấy thế thật. Trưởng ngục giam chợt nhớ ra tiến sĩ Lương đến đây thăm tù chính là chuyên gia về văn tự cổ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, thế là bèn phái người đi gọi y tới.

Từ lúc kiểm tra thấy trong bụng có bầu đến giờ, tinh thần đại ca Quảng Thắng có hơi suy sụp. Trực giác của gã nói rằng tình hình kỳ lạ của gã lúc này có mối liên quan nào đó với hai lần kỳ ngộ trước kia.

Không biết là đụng phải thứ dơ bẩn gì mới rước lấy tiểu quỷ này vào thân.

Vừa nhìn thấy Thuỷ Căn và tiến sĩ Vạn, gã đã ngồi phắt dậy chửi ầm lên.

Nhìn chằm chằm vào cái bụng phồng lên của Quảng Thắng, Vạn Nhân vội tiến lên hai bước, cúi đầu tỉ mẩn quan sát những hoa văn trên bụng gã. Nhìn được một lúc, mắt y hơi nheo lại.

Quảng Thắng cũng phập phồng thấp thỏm. Nhìn sắc mặt khác thường của Vạn Nhân khác, y hồi hộp hỏi: “Trong bụng ta là cái quỷ gì vậy?”

Vạn Nhân phớt lờ gã, xoay người nói với trưởng nhà giam: “Chỉ là các mạch máu nổi lên mà thôi, tuy hoa văn rất đặc biệt, nhưng cũng không mang ý nghĩa đặc biệt gì.”

Điều này khiến tất cả những người ngồi trong phòng háo hức chờ nghe ‘chuyện lạ có thật’ cảm thấy cụt hết cả hứng, ngoại trừ một người quản giáo ở lại canh gác, những người khác lục tục giải tán.

Quảng Thắng bị người ta nhìn ngó cả ngày như khỉ. Thấy Thuỷ Căn và Vạn Nhân cũng định đi, gã cuống quít hô to: “Các ngươi đừng không có nghĩa khí thế chứ, ta chưa từng làm gì có lỗi với các ngươi mà! Ta đã ra nông nỗi này rồi, các ngươi phải cứu ta…”

Khi cửa phòng đóng lại, Thuỷ Căn cảm thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Quảng Thắng vẫn còn vang vọng bên tai.

“Ngươi không có cách nào để giúp gã thật sao?” Thuỷ Căn kìm lòng không được mà hỏi, Vạn Nhân không trả lời, chỉ kéo tay cậu nhanh chóng rời khỏi nhà giam Quân Sơn.

Khi trở lại xe, tiến sĩ Vạn mới tỏ vẻ vui mừng: “Đúng là trời không tuyệt đường người! Ta có cách để hoàn toàn khắc chế máu của Dát Tiên rồi!”

Nghe thấy thế Thủy Căn như mở cờ trong bụng, dù sao Vương gia cũng trúng quả mà. Tưởng tượng ra cảnh giữa hai chân Thác Bạt Thiệu mọc ra hai cái vòi bạch tuộc, Thuỷ Căn kìm lòng không đặng rùng mình một cái.

Có cách giải quyết là không thể tốt hơn được nữa rồi.

Vạn Nhân nói tiếp: “Ngươi biết trong bụng Quảng Thắng là cái gì không? Thật ra thì mạch máu trên bụng gã đều là ma chú cả đó, trong bụng Quảng Thắng chính là quỷ anh hiếm có! Để hình thành quỷ anh, khi còn sống oán linh phải cực kỳ tàn ác, và còn phải chịu sự giày vò của bệnh tật. Hơn thế nữa, lúc còn sống, kẻ đó nhất định phải có thể chất nửa người nửa ma.

Quan trọng nhất là trước khi chết, hắn nhất định phải bám trên người một kẻ cũng mang đầy lệ khí như mình. Cùng lúc đó, hắn phải hấp thụ một lượng lớn âm khí của oán linh mới có thể thành hình, thỏa mãn tất cả những điều kiện này thì chỉ có thể là thiên sư chuyển thế – Phùng cục trưởng… Và vị trí nhà giam Quân Sơn nơi Quảng Thắng bị nhốt lại là nơi âm khí cực thịnh, thiên thời địa lợi nhân hoà… Nếu không có người ra tay sắp đặt, thì quả là khó thành!”

Thuỷ Căn câm nín tưởng tượng ra cảnh đại ca Quảng Thắng sinh ra một tiểu Phùng thịt nướng, kìm lòng không đặng lại rùng mình một cái nữa.

“Cho dù gã mang bầu con của Phùng thịt nướng thật… nhưng việc này có liên quan gì tới việc ngươi giải lời nguyền của Dát Tiên?”

Vạn Nhân mỉm cười: “Bởi vì quỷ anh có thể trung hoà oán khí trong máu của Dát Tiên.”

Giờ thì bé con đã hiểu, té ra Vạn Nhân muốn đem con của Quảng Thắng ra làm thuốc dẫn đây mà!

“Nhưng trong nhà giam không được tiện lắm, coi bộ phải đưa gã ra ngoài mới được…” Vạn Nhân không nói thêm, vừa lái xe vừa suy nghĩ về vấn đề cái bụng.

Vạn Nhân cũng không kiếm chuyện với Thuỷ Căn nữa. Sau khi đưa cậu về nhà, y lái xe đi thẳng.

Đối với lời hứa hẹn sẽ đưa Thác Bạt Thiệu và Quảng Thắng ra của y, Thuỷ Căn không hoàn toàn vững tin. Dù sao thì hai người này, một tên là nghi phạm trộm mộ giết người rất nghiêm trọng, một người là phần tử xã hội đen mãi không hoàn lương lại còn vượt ngục.

Vạn Nhân chỉ mang cái danh giáo sư đại học, y có thể được gì đây!

Có điều Thuỷ Căn đã quá xem thường Vạn Nhân rồi. Chưa được mấy hôm, cậu đã nghe tin con trai chủ tịch huyện được phóng thích.

Nhưng không phải được phóng thích vì vô tội, mà vì đây là cách xử lý bệnh nhân tâm thần giết người. Nghe nói trước đó, thần kinh của Đới Bằng đã không được bình thường. Căn cứ theo đánh giá của một chuyên gia tâm lý có uy tín, hắn là bệnh nhân tâm thần phân liệt mức độ nặng. Phỏng đoán rằng khi đó hắn bị Phùng cục trưởng lợi dụng để gây án đã ỷ vào tên tuổi của chủ tịch huyện, nên có thể miễn trách nhiệm hình sự.

Tuy nhiên cũng vì vậy mà con đường làm quan của chủ tịch Đới xem như chấm dứt tại đây, ông ta bị điều đến vùng sau vùng xa nào đó làm trưởng thôn.

Nghe nói con trai mình bị điên, cả nhà vào hỏi thăm, ngờ đâu con trai chẳng nhận ra ai cả, nói chuyện thì cứ quai quái.

Mẹ hắn bật khóc nức nở, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài nói vài lời an ủi. Ít nhất hắn cũng được miễn trách nhiệm hình sự, có điều lại phải sống nốt quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.

Đường làm quan vô vọng, chủ tịch Đới ra lệnh không ai được đi thăm hắn cả, xem như không có đứa con mất mặt này.

Tối ngày hôm sau, Đới Bằng bị chuyển tới bệnh viện tâm thần của thành phố, một chiếc xe con lén lút đến đón hắn đi…

Ngồi trong xe, thấy Thiệu xuất hiện, Thủy Căn mừng rỡ định chào một tiếng, nhưng bỗng nhớ ra chuyện không vui giữa hai người lúc trước, cậu liền xịu mặt xuống.

Trong mắt hắn mình là cái thứ ai cũng đè được mà, đừng có mặt dày bắt chuyện mà làm gì.

Nhưng khi nhìn thấy Thuỷ Căn, Thiệu sửng sốt, mặt hắn tỏ vẻ mất tự nhiên, chứ không trừng mắt lạnh lùng như Thủy Căn tưởng tượng.

Sau khi lên xe, hắn ngồi vào ghế sau, nhìn Thuỷ Căn bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng xấu hổ lại thôi.

Thấy Thuỷ Căn nghiêng đầu phớt lờ mình, hắn đành phải dùng khuỷu tay chọt chọt bé con: “Ta biết ngươi không gạt ta rồi.”

Nói thừa, Ngô Thuỷ Căn ta là người của Hồ Bài Bài đấy nhá! Khoan đã, sao hắn lại tin lão nhị của Vạn Nhân phân nhánh chứ?

Thuỷ Căn nghi hoặc quay đầu nhìn Thanh Hà vương. Mặt Thanh Hà vương ấy vậy mà lại ửng lên một chút thẹn thùng hiếm có: “Hôm ngươi tới thăm ta ấy mà… tối đó ta có hơi nhớ ngươi…”

Thuỷ Căn ngơ ngác, lại chớp chớp mắt nhìn vẻ mặt càng lúc càng quẫn bách của Vương gia, giờ mới vỡ lẽ.

Không phải ban đêm hắn tự mình làm… cái gì kia chứ?

Sau đó, Thiệu rống lên với Vạn Nhân đang lái xe, chứng minh cho suy nghĩ của cậu: “Máu của ngươi dính thứ tà ma ngoại đạo chết tiệt gì đó hả! Nếu không giải được, ta nhất định phải giết ngươi!”