23.
“Đi đâu nữa?”
“Tìm người.”
“Khoan khoan khoan, tìm cô của anh đúng không? Còn mang cái này theo làm gì?” Đường Nhận kéo rương hành lý của Lục Bán lại, “Theo lý mà nói, anh là một GAY, anh thì không vấn đề gì rồi, nhưng ngược lại cô Khương là phụ nữ, anh xách theo hành lý đến phòng cô không sợ người khác bôi nhọ danh tiếng à?”
Lục Bán cảm thấy ở cùng Đường Nhận thêm ba phút thôi thì anh cũng có thể tức chết bảy tám lần, cậu gằn giọng: “Tôi đâu có muốn ở trong phòng cô ấy!”
Đường Nhận mặt mũi tràn đầy nghi ngờ: “Vậy anh mang hành lý theo làm gì?”
Lục Bán nói: “Đó là chuyện của tôi.”
Đường Nhận dùng sức một cái, cuối cùng cũng đoạt lại được cái rương về, hơn nữa còn lập tức kéo về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Anh bây giờ gọi là bạc tình hay mau quên thế? Vừa rồi cũng không phải đã nói rồi sao? Em đã là bạn trai anh rồi, còn chuyện của anh chuyện của em cái gì, chuyện của anh không phải là chuyện của em à?”
Không biết là ai cần phải nói đạo lý, vào lúc này Lục Bán chỉ hi vọng thời gian có thể trở lại hai tiếng trước, đánh chết anh để anh không leo lên thuyền giặt; hoặc là trở lại một tiếng trước, đánh chết anh cũng sẽ không bước vào căn phòng này! Lại hoặc là trở lại một khắc đồng hồ trước… Anh không có việc gì bỏ tiền ra để làm gì không biết?
Nhưng mà thời gian không có cách nào quay trở lại, anh cũng không cần bị đánh chết, đánh chết cũng vô dụng.
Anh đưa điều kiện, người ta thì thỏa mãn yêu cầu, mình là người hướng nội, ngoại trừ làm thụ còn có thể làm gì.
Nhưng anh không hiểu, tại sao Đường Nhận lại là dạng người như vậy? Công tử này trong đầu nghĩ cái gì?
Anh cùng vào trong phòng ngủ, thấy Đường Nhận tìm một cái cà vạt lôi ra ngoài, đang ngồi chồm hổm ở bên kia buộc hành lý của hai người họ với nhau.
Hành động này của hắn làm anh không thể hiểu nổi: “Cậu làm gì?”
Đường Nhận buộc xong quay đầu nhìn anh một mặt đắc ý nói: “Nhìn đi, ngay cả rương hành lý của chúng ta cũng xứng đôi! Mình nên thưởng thức thế nào đây? Không kéo chân sau của anh chứ?”
Lục Bán: “…”
Đường Nhận cười lên, giống như nhìn thấy Lục Bán bị hắn gây khó dễ phải chịu bế tắc thì hắn liền vô cùng vui vẻ.
Chờ một lúc hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lục Bán, lúc đi đến bên cạnh thì nụ cười dần dần tan biến, hắn bỗng nhiên trở nên có chút đứng đắn, giọng trầm thấp hỏi: “Kỳ thật anh cũng không chán ghét em như vậy đúng không?”
Hắn chọt chọt vào mặt Lục Bán: “Anh sớm muộn sẽ…”
Sẽ cái gì hả? Trong mắt Lục Bán viết nghi vấn.
Hắn im lặng không nói gì nữa.
24.
Bỗng nhiên sặc một phát, Lục Bán vội vàng bịt miệng đem âm thanh sắp ho khan ra nuốt mạnh trở vào. Anh cũng không biết mình đốt thuốc lúc nào, cũng không biết đứng ở chỗ này bao lâu, tiếng nước chảy ở phòng tắm lại làm anh nhớ lại chuyện nhiều năm trước kia.
Khi đó Đường Nhận muốn nói sớm muộn gì chứ?
Về sau anh cũng không có hỏi lại, nhưng cũng không phải là không có đoán qua.
Sớm muộn gì sẽ yêu tôi; sớm muộn gì cũng từ bỏ ý định với tôi, để cho tôi lấy cái tôi cần; sớm muộn sẽ bị tôi hô chi tức lai, còn có thể huy chi tắc chứ[1], đúng không.
[1] Nguyên văn [Hô chi tức lai, huy chi tắc khứ/用之则来, 挥之则去]: nghĩa là lúc cần thì gọi đến lúc không cần thì đuổi đi.
Khi đó anh thật trẻ tuổi, người cũng ngây thơ. Mới đầu còn đoán được bắt đầu, nhưng lại không thể hình dung ra kết thúc.
Kết cục chính là ngày anh nghênh đón “sớm muộn” này.
Nếu như lúc nãy Sở Mi nói chuyện nhà cửa là thật, vậy anh càng nên cảm thấy may mắn, từ lúc mới bắt đầu Đường Nhận cho anh bảng giá không thấp, đến khi kết thúc, dường như cũng không đến mức mất giá.
Anh thì có gì tốt chứ? Còn có cái gì cần thiết mà hỏi? Ngoài miệng nói không muốn gặp cậu ta, cả đời không qua lại với nhau, lại không phải chỉ một cú điện thoại đã không ngừng vội vàng đến đây?
Có chút xem thường mình, Lục Bán quay người kéo cửa ra lại đi ra ngoài.
Anh mở điện thoại Đường Nhận, khóa màn hình vẫn là ảnh hai người chụp chung lúc Đường Nhận và anh còn đi Milan hồi năm ngoái. Ấn xuống con số ngày tháng, khóa mở.
Chiếc điện thoại này là Đường Nhận sử dụng cho công việc, có đôi khi cũng sẽ ném ở chỗ Sở Mi, mật mã và khóa đều không thay đổi, khó trách Sở Mi không tin hai người bọn họ đã chia tay.
Anh lật xem danh bạ, gọi một số.
Bên kia chuông reo nửa ngày mới nhấc máy.
“Anh cậu uống nhiều quá, ở Thiên Doanh, cậu đến hoặc phái người đến một chuyến.”
Người bên kia dường như vừa bị đánh thức, dừng mấy giây mới nói tiếp: “… Chơi cái trò gì vậy? Để anh ấy lượng đi, làm cái quái gì ấy… Anh không rảnh đón hả? Tài xế đâu?”
Lục Bán cũng không giải thích nhiều: “Cứ như vậy đi, tôi vào thang máy rồi.”
Bên kia kêu lên: “Ôi trời đợi một chút, chị dâu, chị dâu cả?…”
…
Chị dâu em gái cậu á!
25.
Đường Nhận rất hiếm khi uống say, một là tửu lượng của hắn không ra gì, hai là thân thể không chịu được, ai cũng biết, không ai bằng lòng uống cùng hắn; uống ra chuyện gì họ không gánh nổi trách nhiệm, lúc bọn họ cùng các thiếu gia ông chủ trong giới uống rượu chơi bời cũng không gọi hắn đến. Nghe nói hắn uống rất nhiều, Đường Sơ cũng không tin được, cho là mình chưa tỉnh ngủ, còn đang nghe điện thoại trong mơ.
Hơn nữa cú điện thoại này là Lục Bán gọi tới, y càng thêm tin chắc đây là mơ.
Nếu Đường Nhận thật sự uống nhiều rồi thì từ lâu Lục Bán đã đi đón người rồi, cần phải phiền hà người khác sao? Xảy ra chuyện gì mà người khác cũng không cách nào cùng giải quyết được!
Y xoay người, tiếp tục ngủ.
Chưa đến nửa tiếng, lại vồ lấy điện thoại, quay số, vừa ngủ vừa hỏi.
“May, nghe nói ông chủ của cô là một con quỷ?”
Đối phương không biết nói cái gì, Đường Sơ phút chốc mở hai mắt ra.
“Lục Bán đi sao?”
“Cái gì?”
Lúc này ý mới thanh tỉnh tám mươi phần trăm, trong điện thoại Sở Mi nói Đường Nhận thật sự uống rất nhiều, Lục Bán cũng ở đó, thế nhưng anh nói Đường Nhận và anh chia tay, anh không muốn gặp hắn.
Đường Sơ cào cào tóc, vén chăn lên ngồi dậy.
Rốt cuộc anh của y hay là tổ tông sống của y đây?!
Hắn âm thầm gộp chung tổ tiên của bọn hắn họ lại hỏi thăm một lần, sau đó xuống đất tìm quần áo mặc vào.
Trên giường có người đang ngủ, mặt chôn vào gối đầu, ngủ đến rối tinh rối mù, lại còn mơ mơ màng màng mồm miệng không rõ quan tâm một chút: “Chuyện gì thế…”
“Không có gì, em ngủ đi.”
Người kia nghe xong thì vùi đầu ngủ tiếp, chưa tới năm giây sau đã ngáy khò khò đến rung trời.
Đường Sơ cảm thấy thể xác tinh thần đều mỏi mệt, vạn phần bất đắc dĩ. Y liếc mắt cái “Đống” kia ở trên giường, càng cảm thấy người như Lục Bán bây giờ không dễ tìm. Vừa thành thực lại một lòng, không gây sự, còn rất biết chiếu cố người, Đường Nhận bị điên hay gì mà chia tay với anh ấy?
Đường Nhận rời khỏi Lục Bán sẽ sống sao đây?
Không phải, anh ấy điên thì cũng thôi đi, Lục Bán cũng có thể phối hợp chơi cùng anh ấy như vậy? Y sao không tin được chứ?
Y hoài nghi không phải không có căn cứ, dẫu sao đã gọi chị dâu nhiều năm như vậy.
Lục Bán lúc này đang làm gì vậy, anh nói chuyện điện thoại với Đường Sơ xong, rút điếu thuốc, lại quay trở lại phòng.
26.
Lục Bán lần nữa quay ngược về phòng thì không nói một tiếng, trực tiếp dứt khoát đạp cửa phòng tắm.
Là đạp.
Từ trước đến nay anh không phải là người không quả quyết, không những thế, còn hoàn toàn trái ngược với phẩm loại, bù ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng đầy quyết đoán.
Chuyện anh muốn làm, dù cho khó khăn chồng chất, anh cũng sẽ ép buộc mình phải kiên cường làm thật tốt; yêu một người, anh sẽ dốc hết tất cả để đối đãi người kia, không giữ lại chút gì.
Đường Nhận hiểu rất rõ Lục Bán, bởi vậy những năm gần đây, bất luận anh đối với hắn là thật lòng hay giả ý, hoặc là nói, quá trình trong từ giả thành thật tám năm, hắn chưa hề biểu hiện mảy may ý nghĩ muốn kết thúc với Lục Bán nào…
Bởi vì tên Lục Bán này, nếu anh muốn cùng bạn chấm dứt, anh sẽ chấm dứt sạch sẽ với bạn, tuyệt không cứu vãn đường sống.
Giờ phút này Đường Nhận có chút kinh ngạc mà nhìn người đàn ông bạo lực đạp cửa kia, tàn thuốc trên nửa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay vì bị tiếng động đạp cửa của anh mà rơi xuống lã chã.
Hắn nhìn Lục Bán, phản ứng đầu tiên đầu tiên là ném thuốc lá xuống đất đạo đạp, sau đó đưa tay phải lên muốn tản tản sương mù trước mặt ra… Vừa mới quạt một chút, dường như cảm thấy mình có chút buồn cười, lại buông thỏng tay xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Hắn hỏi.
Lục Bán đá tung cửa nháy mắt hỏa khí xông thẳng lên đỉnh đầu.
Trong phòng tắm mùi khói xộc thẳng đến khiến mắt mũi người cay xè, không biết còn tưởng rằng có người ở bên trong phóng hỏa!
Vì cái gì mà anh quay lại? Đó là bởi vì thói quen trước khi vào thang máy anh luôn nhìn đồng hồ đeo tay, chợt phát hiện thời gian đã trôi qua gần nửa tiếng! Cái người kia uống rất nhiều kia lại ở trong phòng tắm lâu như vậy, bình thường hắn tắm rửa cũng chỉ gần mười phút!
Là anh ôm tâm lý “Cứu người một mạng chẳng gì tốt đẹp bằng” trở về, coi như chia tay, coi như không có ý định lại có nửa điểm liên quan với Đường Nhận, nhưng anh cũng không có cách nào bỏ mặc hắn đang ở trong trạng thái vô cùng không ổn định ở cái nơi không thấy người mà không để ý đến hắn.
Bọn họ ở chung tám năm, coi như tình yêu phai nhạt, biến mất, người này cũng đã dung nhập vào cốt nhục của anh từ lâu, gắn liền với bắp thịt. Đột nhiên chặt đứt, chết là không chết được, nhưng cũng đau giống như cụt tay lột da vậy.
Ánh mắt Lục Bán xuyên qua sương mù, đầu tiên là lạnh lùng nhìn đám tàn thuốc rơi đầy trên đất, lại nhìn từ đôi giày da làm thủ công cao cấp kia nhìn lên, cuối cùng rơi vào khuôn mặt gầy gò của Đường Nhận.
“Cậu hỏi tôi? Tôi cũng muốn hỏi, cậu làm gì ở đây vậy? Đường tổng?”
27.
Anh gọi hắn Đường tổng.
Mỗi ngày bên cạnh hắn có đủ loại người, bọn họ hoặc cung kính hoặc xu nịnh, hoặc có mang mục đích tâm tư khác nhau gọi với hắn Đường tổng… Lẫn trong những người này sẽ không nên có Lục Bán, anh không thuộc về loại người này, anh là độc nhất vô nhị.
Đường Nhận nghe xong mất hứng, lập tức mặt như phủ băng.
Những năm gần đây Thương Hải chìm nổi, gánh nặng đè người, một ít tính cách cà lơ phất phơ quần áo lụa là của hắn năm xưa cũng bị bong ra từng lớp, bây giờ dáng vẻ hắn sừng sộ lên trông lạnh nhạt đến khiến người khác sinh sợ.
Lục Bán cảm thấy trước đây không lâu mình dường như đã nghe qua người này tuổi trẻ thẳng thắn tràn ngập tiếng cười, mặt mũi hắn tràn đầy bất cần đời nói với anh: Tôi tên Đường Nhận, Nhận trong lưỡi dao sắc nhọn…
Mà người trước mặt anh bây giờ đã bị thời gian bức thiết rèn giũa thành lưỡi dao sắc lạnh.
Đường Nhận lạnh giọng hỏi anh: “Anh gọi tôi cái gì?”
Người này lông mày tùy tiện nhíu chặt, Lục Bán liền nhận ra ở trong đó cất giấu ít tâm tư, nhưng giờ phút này anh không có tâm tư chiếu cố những ưu tư nhỏ nhặt này, dùng âm thanh lạnh hơn hỏi ngược lại: “Tôi nên gọi cậu cái gì?”
“Kêu cái gì?” Đường Nhận vừa nói vừa đi về phía Lục Bán, đứng trước mặt anh nói, “Mới chỉ qua mấy ngày, anh đã quên nên gọi tôi cái gì rồi?”
Mùi rượu nồng đậm cùng mùi khói xộc vào mũi Lục Bán, anh giận đến níu lấy cổ áo Đường Nhận, cả giận nói: “Cậu uống bao nhiêu rồi! Cậu xem bản thân cậu còn chút nào giống người không hả?!”
Đối với mấy lời này Đường Nhận tựa như không nghe thấy, hắn chán ghét nắm lấy tay Lục Bán kéo xuống, muốn cởi bỏ quần áo của mình, đang lúc xé thì động tác bỗng cứng đờ, có chút không dám tin cúi đầu xuống nhìn một chút.
“Anh…”
Hắn từ từ, từ từ ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Lục Bán, trong đôi mắt có một ánh lửa đang rực cháy.
“Nhẫn của anh đâu?”
Mi tâm Lục Bán cau lại, tròng mắt nhìn lướt qua, Đường Nhận vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay, ánh bạc lóe chói khiến người đau mắt, anh quay đầu đi, trào phúng giật nhẹ khóe môi, bình tĩnh nói: “Ném rồi.”
Mới đầu Đường Nhận giống như là không nghe rõ, run lên mấy giây. Về sau hắn rốt cuộc cũng phản ứng kịp Đường Nhận nói cái gì, nắm đấm của hắn mất khống chế mà đánh vào mặt Lục Bán.
28.
Lần này quá bất ngờ, Lục Bán không có chút nào phòng bị, bị đánh đến lảo đảo về sau mấy bước, tay vẫn nắm lấy vạt áo Đường Nhận, hai người cứ như vậy dây dưa ngã trên đất.
Ngã xuống một nháy mắt Lục Bán còn lo lắng người vừa đánh anh sẽ bị đụng dập đầu, vô ý thức bảo vệ người trong ngực, thế là trên người anh đè thêm trọng lượng của một người nữa, phía sau lưng nặng nề đập vào sàn nhà.
Đại não trống không vài giây, sau mới phát giác cơn đau kéo tới, nhưng cũng không biết là trên mặt đau hay là lưng đau, hay là cả hai nơi cũng không sánh bằng việc “Đường Nhận đánh anh” nhận thứ này còn mang tới đau xót hơn nữa.
Nắm tay Lục Bán rời khỏi lưng Đường Nhận. Nghĩ đến hành động vừa rồi giống như điều kiện có phản xạ kia, anh bỗng nhiên đối với thói quen đã ăn sâu vào xương tủy này của mình cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đến lúc này anh vẫn luôn đặt hắn vào vị trí quan trọng hơn cả bản thân mình, hơn nữa còn quan trọng hơn… rất nhiều.
Cũng là lần đầu tiên anh biết được thì ra nắm đấm của Đường Nhận cứng như vậy, đánh người đau như thế.
Đường Nhận gần như có phần điên cuồng mà bắt lấy anh hỏi: “Ném rồi? Anh ném ở đâu rồi?”
Lục Bán hơi động một chút đã cảm thấy xương bả vai bên phải đau đến thấu tâm, anh không nóng lòng đứng dậy, nằm ở đó nhìn Đường Nhận gần ngay trước mắt mặt.
Trước kia Đường Nhận cũng thích nằm sấp ở trên người anh như thế, đôi khi sẽ khóc lóc om sòm chơi xấu, đôi khi sẽ nhàn rỗi khoe mẽ. Còn thường xuyên động dục, hắn thích dùng loại tư thế này, rõ ràng cái kia anh mới là **, nhưng cứ mãi mặt đầy đắc ý ngồi trên người anh, hệt như một quân vương cao cao tại thượng. Hắn sẽ dùng hai chân kẹp chặt eo anh, thân thể không ngừng phun ra nuốt vào ** của anh, còn vừa làm vừa ba hoa, hỏi anh thế nào, có phải rất thoải mái không, chồng anh lợi hại không? Đại ca, muốn bắn chưa vậy?
Thời điểm hắn đùa giỡn gọi anh “Đại ca”, hắn nói anh ở chỗ cha mẹ anh là “Một phần hai”, nhưng với hắn thì là độc nhất vô nhị, thế nào, gọi đại ca không có xù lông chứ? Ấy dô sao em tài vậy nè, lão đại nghe ngạo mạn quá, đúng không?
...
Anh đã nhìn thấy rất nhiều loại dáng vẻ của hắn, nhưng cũng không bao gồm loại trước mặt này.
Con ngươi trong mắt cậu như muốn bốc ra lửa, thiêu đốt cả khuôn mặt dữ tợn của hắn. Hắn vừa tàn bạo, lại có chút bất lực lặp đi lặp lại hỏi anh: “Ném đâu rồi? Anh ném nó đâu rồi? Làm sao anh có thể…”
Bây giờ nhìn không nổi nữa, Lục Bán khép hai mắt lại, “Cậu có cảm thấy buồn cười không?” Anh nói, “Là cậu không cần tôi, cậu rốt cục chơi chán, muốn hất tôi ra, hiện tại chơi trò mượn rượu giải sầu gì đó, còn giả bộ không bỏ cái gì.”
Đường Nhận rốt cục ngậm miệng lại, ngây ngốc ngồi đó. Một lát sau, hắn bắt đầu lặp lại lời Lục Bán, dùng một loại ngữ khí rất buồn cười, “Tôi chơi chán? Tôi muốn hất anh ra…?”
Một giây sau hắn bỗng nhiên mất khống chế rống lên: “Tôi muốn hất anh ra sao? Tôi con mẹ nó tôi còn muốn lôi anh xuống mộ phần của tôi! Anh nguyện ý theo tôi không?!”
Lục Bán mở mắt ra, nhìn hắn một hồi.
Anh nói: “Em không phải tôi, sao em biết tôi không nguyện ý?”