Thích Thiếu Thương đói quá hóa liều, giãy dụa bò lên.

Trong phòng có bếp, trên bếp có lửa, ngoài phòng có chum, trong chum có cá.

Hơn nữa không phải cá vàng, chỉ là cá bình thường.

Cá bình thường đương nhiên sẽ không phải nuôi để ngắm, mà là nuôi để ăn.

Thích Thiếu Thương cảm thấy suy luận của mình rất hợp lý, vì thế thò tay bắt một con cá, khai đao xử trảm.

Tiểu Cố về rồi.

Y còn chưa vào tới nhà đã nghe mùi.

Mùi cá nướng!

Tiểu Cố vội chạy thật nhanh.

Tiểu Cố đẩy cửa liền thấy trên bàn có đĩa, trên đĩa có cá, lập tức trợn tròn hai mắt.

“Tội Lỗi! Tội Lỗi!” Trên mặt y lộ ra biểu tình đau đớn vô hạn.

Sau đó y lập tức chạy đến chum nước, nhìn vào chum.

Cũng may trong chum vẫn còn một con.

“Thiện Tai! Thiện Tai!” Trên mặt y lại lộ ra biểu tình vui mừng vô hạn.

Thích Thiếu Thương bị dọa hết hồn.

Bởi vì người này cư nhiên giống Cố Tích Triều y như đúc!

Bất quá chắc chắn không phải Cố Tích Triều, nếu đây mà là Cố Tích Triều, hắn sẽ móc mắt mình ra!

Thích Thiếu Thương lắp bắp nói: “Vị…… vị thư sinh này, xưng hô thế nào?”

Tiểu Cố liếc hắn một cái, thầm mắng: Thích Thiếu Thương, não ngươi bị úng thủy?

Y có bài có bản nói: “Tại hạ Cố Tích Triều!”

Thích Thiếu Thương nuốt nước miếng, may quá, lời thề độc đó mình không có nói ra miệng.

Kể từ thật lâu thật lâu trước kia, hễ nhắc đến Cố Tích Triều, hắn đều không dùng miệng thề độc nữa.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Huống chi là ngàn dặm chạy trốn.

“Cố Tích Triều, sao ngươi lại ở đây?”

Tiểu Cố đơn giản rõ ràng thuật lại một lần những gì mình gặp phải cho hắn nghe, sau đó nhìn hắn.

“Thích Thiếu Thương, ngươi làm sao từ dưới nước đến nơi này?”

Thích Thiếu Thương quần áo còn ướt, trên người trần trụi phủ một tấm chăn mỏng, bụng lại đói đến lép kẹp.