Hai người đi theo Lan công tử, tới trúc lâu hắn ở bấy lâu nay, một tòa lâu hai tầng, thanh nhã giản đơn, cũng chỉ có một mình hắn ở.

Thần Y bắt mạch, thăm bệnh , còn kiểm tra gân tay đã bị cắt đứt của hắn, tuy rằng đã được nối lại, nhưng lại làm không cẩn thận, bây giờ không thể nâng được vật nặng, nếu không khí mạch lập tức bị phá, võ công tẫn phế.

Thần Y thay hắn khai dược, dược liệu cũng chỉ có thể chờ hai người bọn họ lên trên kia, sau đó dùng giỏ thả xuống thôi.

Người nọ thần tình nhàn nhạt, làm như không thèm để ý.

“Ta muốn hỏi thăm người.” Người nọ nói.

“Sư Phụ có lệnh, bất luận ngươi hỏi ai chúng ta cũng không thể trả lời.” Thái Y đáp.

“Hắn…không ngờ vẫn còn cẩn thận như thế.” Lan công tử cười khổ: “Mà thôi, hắn như vậy , ta cũng liền đoán được kết quả, nói chung là chẳng phải tốt đẹp gì, xưa nay người cùng ma giáo đối địch có ai có kết cục tốt đẹp đâu, nếu như y còn sống, thì đã sớm tới tìm ta rồi.”

“…”

Lan công tử bỗng nhiên đưa mắt nhìn thẳng Thần Y, trong đáy mắt, ánh sáng nhạt chợt lóe lên, Thần Y ngẩn người, ngay lập tức vơ chén trà hất lên người Lan công tử, Thái Y ở một bên giương mắt, không hiểu hai người họ đang làm cái trò gì.

“Nhiếp hồn đại pháp?” Thanh âm Thần Y lạnh thấu xương, thậm chí còn mang theo vài phần sát khí.

Lan công tử an nhiên bất tại dùng tay áo lau đi nước trà trên mặt, nở nụ cười: “Không ngờ Thần Y ngươi, y thuật bất phàm, công phu cũng không tệ.”

“Ta cũng không ngờ, Lan công tử tuy võ công tẫn phế, nhưng vẫn còn có Nhiếp Hồn Đại Pháp phòng thân.” Thần Y lạnh lùng nói.

Lan công tử mỉm cười: “Đáng tiếc, ở đây không có người, Nhiếp Hồn Đại Pháp này có cũng như không.”

Thần Y sắc mặt không tốt, hắn từ trước đến nay luôn luôn không phải là người có thể chịu thiệt, ngày hôm nay bị người ta chơi môt vố, tự nhiên tâm tình bất hảo, nhưng vì nể mặt Sư Phụ nên cũng không thể đối Lan công tử kia làm ra trò gì quá đáng, huống chi người nọ võ công đã mất, hắn cũng không biết phải cùng y tính toán làm sao.

“Các ngươi nên đi đi. Trời càng tối, hàn khí càng nhiều, tốt nhất đừng có lần khần lâu ở đây.”

“Dược liệu chờ chúng ta lên trên đó sẽ đưa xuống sau, tiền bối nên tự bảo trọng.” Thái Y gật đầu nói.

Hai người y đã đi xa, khi Thái Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ đang đứng trên trúc lâu, từ xa đưa ánh mắt nhìn theo.

Trời sắp tối, hàn khí âm u theo hàn đầm kéo tới, toàn bộ Bất Tư Nhai bị bao phủ trong cái lạnh cắt xương của trời đông giá rét, như là muốn nuốt trọn con người ấy.

Bất Tư Nhai, chẳng có lấy một dấu chân người, vậy mà hắn đã ở tới mười năm, làm bạn với hắn, cũng chỉ có sương khí âm u, cùng tiết trời lạnh lẽo.

“Sư huynh, ngươi nói xem, tại sao hắn lại bị nhốt tại nơi này, nếu như nhốt ta mười năm, không bằng cho ta một đao, chết cho thống khoái, ở cái địa phương quỷ quái này lâu, không phát điên thì cũng sẽ bệnh mà chết.” Thái Y lầm bẩm nói.

“…” Thần Y tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, một lúc sau vẫn không thấy trả lời.

“Sư huynh?” Thái Y thấy hắn xuất thần, liền nâng thanh âm cao lên một chút.

Thần Y thở dài một tiếng, thần sắc cũng thập phần phức tạp: “Lan Thai công tử Lan Vân Chu phong lưu tiêu sái năm xưa, không ngờ lại lưu lạc tới bước đường này.”

Thái Y đối với chuyện trên giang hồ biết rất ít, nghe sư huynh nói thế, chỉ biết chuyện của vị Lan công tử kia chắc chắn không tầm thường, vì thế lại càng thêm hiếu kì.

“Nghe nói, hắn vì phản bội ma giáo, thế nên bị truy sát gắt gao.” Thần Y đạm đạm nói.

“Hắn vì sao lại phản bội ma giáo?”

Thần Y lắc đầu: “Bất quá chỉ là cố sự năm xưa, không đáng nhắc lại.” Nói xong liền nhượng Thái Y ôm chặt hắn, lại đạp vách núi mà lên.