Khang Tiểu Ngư ngốc.

J tỷ liếc mắt nhìn Khang Tiểu Ngư một cái, lúc này mới nhớ tới cô là cái học sinh trung học không có kinh nghiệm gì, không khỏi giải thích nhiều hai câu: "Ca từ [ Tia nắng ban mai ] em còn nhớ rõ đi? Muốn em đem lời ca trong bài tưởng tượng mấy cái cảnh ấy diễn một chút. Cái thứ nhất là sáng sớm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Kha Tước kêu em rời giường."

J tỷ nói đến đây, Kha Tước vừa lúc từ bên ngoài tiến vào. J tỷ vội vàng gọi anh: "Hai người tự xem lại một chút chi tiết."

Nói xong, J tỷ liền bắt đầu vội làm chuyện khác.

Khang Tiểu Ngư đi theo Kha Tước đến chỗ chiếc giường lớn trong phòng thu. Kha Tước thực tùy ý mà ngồi xuống, Khang Tiểu Ngư nhìn anh một cái, mới thật cẩn thận mà ngồi xuống bên cạnh anh.

"Đừng lo lắng, trong chốc lát cậu chỉ cần ngủ cho tốt. Tôi sẽ kêu cậu vài lần, cậu nghĩ lại một chút bình thường thời điểm rời giường bộ dáng mắt buồn ngủ mông lung là tốt."

"Kia…… Vậy cậu muốn kêu mấy lần thì mình mới được tỉnh lại?" Khang Tiểu Ngư hỏi.

Kha Tước biết Khang Tiểu Ngư không tiếp xúc quá nhiều, càng sẽ không hiểu tùy ý phát huy. Bất quá anh đối với quay chụp ra yêu cầu vấn đề hình ảnh rất cao, vẫn là hy vọng tự nhiên một ít.

Kha Tước nhìn bộ dáng Khang Tiểu Ngư đặc biệt nghiêm túc, nghĩ nghĩ, nói: "À, bằng không như vậy. Cậu coi như là cậu đã tỉnh, cố ý giả bộ ngủ không chịu chú ý đến mình. Chừng nào cậu cảm thấy không chịu nổi nữa thì mở mắt ra là được."

"Cô ấy là người mới tới?" Ôn Thế Gia đi vào, đánh giá Khang Tiểu Ngư một chút, tùy ý nói. "Nhìn bộ dáng không có kinh nghiệm gì a."

Kha Tước thấy ngón tay Khang Tiểu Ngư đặt ở trên đùi đan vào nhau một chút.

"Ừm, là người mới tới tôi mang vào." Kha Tước nói.

Vài người khác có chút kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Kha Tước một cái, không phải người quay chụp mv sao? Như thế nào anh mang người mới vào? Câu nói này của Kha Tước nhưng lại có điểm thâm ý.

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Ôn Thế Giá cũng cứng một chút, bất quá cô cũng thật mau điều chỉnh, đi đến bên người Kha Tước ngồi xuống, thủ đoạn bắt lấy tay Kha Tước, mang theo điểm làm nũng mà nói: "Ca, anh cũng quá bất công! Lại không mang theo em…… Bằng không em làm người hát đệm mv này đi?"

Ôn Thế Gia đương nhiên không phải em gái Kha Tước, hai người cũng không có gì giao tình. Bất quá là bởi vì mười năm trước, thời điểm hai người còn là trẻ con, diễn cảnh anh em trong một bộ phim điện ảnh. Sau này hai người cũng chưa từng có nhiều tiếp xúc, mà mấy năm nay Kha Tước càng ngày càng nóng, Ôn Thế Gia cùng hiệp ước công ty cũ đến kỳ kết thúc, đánh dấu Kha Tước ở công ty, Ôn Thế Gia bắt đầu thường xuyên mà cọ nhiệt với Kha Tước.

"Thanh âm cô không thích hợp." Kha Tước thong dong mà rút ra tay, động tác cực kỳ tự nhiên mà hất một chút tóc trên trán.

Động tác anh hững hờ, cố ý che dấu né tránh mục đích của Ôn Thế Gia. Tuy nói cũng không dấu đi, lại cũng cho Ôn Thế Gia mặt mũi. Ôn Thế Gia coi như cái gì cũng chưa phát sinh, trên mặt như cũ treo nụ cười ngọt ngào tiếp tục nói: "Như thế nào là không thích hợp? Chúng ta lại không phải chưa từng hát chung với nhau. Hơn nữa chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, nếu em cùng anh quay chụp mv khẳng định thực dễ dàng, một lần là qua!"

"Thế Gia, thời gian làm việc không phải để ôn chuyện. Cô nghĩ muốn diễn tôi sẽ suy xét, hiện tại tôi muốn bắt đầu quay, không cần ảnh hưởng đến công việc." J tỷ đứng ở phía sau máy quay.

J tỷ có tiếng là nghiêm khắc, hơn nữa bối cảnh còn không nhỏ. Toàn bộ trong công ty mặc kệ là nghệ sĩ hay là nhân viên công tác ai cũng không dám đắc tội cô. Ôn Thế Gia lập tức đứng lên, đi ra ngoài ống kính. Cô không có rời đi, mà là ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhân viên công tác, đánh giá Khang Tiểu Ngư. Cô tin tưởng cái nữ sinh không hề kinh nghiệm này sẽ bị J tỷ mắng máu chó phun đầy đầu.

Đến lúc đó, cô nói không chừng còn có cơ hội thế thân đi lên. Lại tính hợp xướng không cần cô thì cũng có thể quay chụp mv với Kha Tước. Đây đối với sự phát triển của cô cũng là rất có chỗ tốt.

Trải qua sự việc của Ôn Thế Gia, Kha Tước có điểm lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Khang Tiểu Ngư, cô vốn dĩ đã rất khẩn trương. Kha Tước là thật sự cảm thấy Khang Tiểu Ngư thanh âm cùng hình tượng đều rất thích hợp, nhưng mà anh đối với âm nhạc cũng rất nghiêm túc. Nếu Khang Tiểu Ngư ở lúc quay chụp không được như mong muốn, anh cũng chỉ có thể nhịn đau đổi người.

Kha Tước nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, phát hiện Khang Tiểu Ngư đang cúi đầu ngẩn người.

"Tiểu ngư?" Kha Tước kêu cô một tiếng.

Khang Tiểu Ngư phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Kha Tước, cười một chút, nói: "Cái kia…… Mình không hiểu lắm, chính là…… Mình muốn hỏi một chút, thời điểm quay chụp mv có thể bật nhạc sao?"

"Có thể. Muốn nghe bài hát nào? [Tia nắng ban mai]?"

Khang Tiểu Ngư gật đầu.

Âm nhạc vang lên, ánh đèn vào đúng chỗ, Khang Tiểu Ngư lặng lẽ hít vào một hơi, đến trên giường nằm nghiêng.

Ánh đèn sáng ngời chiếu tới, chiếu vào Khang Tiểu Ngư. Tích ở trên má. Trên giường lớn tuyết trắng, thiếu nữ lẳng lặng ngủ, có ánh sáng chiếu trên mặt cô, làm cho cả hình ảnh nhìn qua giống một bức tranh điềm tĩnh.

J tỷ nhìn Khang Tiểu Ngư trên màn ảnh, kinh ngạc phát hiện cô ngoài ý muốn làm rất tốt. J tỷ không thể không thừa nhận hình tượng Khang Tiểu Ngư thật sự không tồi, cô thật vừa lòng. Bất quá cô lại thật nhanh nhăn mi lại, giới giải trí sẽ không diễn bình hoa nhiều như thế. J tỷ vừa mới cùng Khang Tiểu Ngư tiếp xúc, xem bộ dáng cô khẩn trương co quắp,đối với biểu hiện kế tiếp của cô ấy làm cô phi thường lo lắng.

Kha Tước đi qua, ở mép giường ngồi xuống. Anh tiến lên trước mặt Khang Tiểu Ngư, ôn nhu mà nhẹ giọng nói: "Rời giường thôi."

Lông mi Khang Tiểu Ngư nồng đậm run rẩy.

Kha Tước nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.

Ấn đường Khang Tiểu Ngư nheo lại, nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, chậm rì rì mà đem mặt quay qua bên kia. Một ánh sáng hạ tới, ở trên mặt cô chiếu ra một vòng sáng.

"Ngoan, mèo lớn đều đã dậy a." Kha Tước cầm vai Khang Tiểu Ngư nhẹ nhàng lắc lắc.

Thanh âm Khang Tiểu Ngư phát ra thật giống như tiểu dã miêu mỏng manh yếu ớt. Cô nghiêng mặt, mơ mơ màng màng mà mở to mắt, "Không cần, đang ngủ ngon, không muốn dậy……"

Studio sáng ngời ánh đèn làm Khang Tiểu Ngư có chút không thích ứng, cô mới vừa đem đôi mắt mở ra một cái, đã bị ánh đèn chọc thẳng vào mắt. Cô nheo mắt lại, duỗi tay nhẹ nhàng mà xoa.

Kha Tước giương mắt, giả ý nhìn về phía vị trí cửa sổ, duỗi tay che ở trước mắt Khang Tiểu Ngư, thay cô chắn ánh sáng.

Khang Tiểu Ngư thử mở to mắt, đập vào mắt chính là Kha Tước gần trong gang tấc mắt, còn có trong mắt anh vô tận sủng nịch cùng ôn nhu. Rõ ràng biết chỉ là đóng phim, đều là giả. Chính là trong lòng Khang Tiểu Ngư vẫn là nhẹ nhàng run một chút.

Cô mới vừa tỉnh ngủ, hai tròng mắt mê mang dần dần trở nên trong suốt trong sáng, ngơ ngẩn nhìn Kha Tước. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt vui mừng như bàn tơ chậm rãi vội đến cùng nhau, dần dần hình thành một đôi mắt yêu say đắm. Sự sạch sẽ trong ánh mắt này chỉ có ở nữ sinh nhìn người yêu, lại giấu kín một phần thật cẩn thận.

J tỷ nhìn Khang Tiểu Ngư trên màn ảnh, lập tức gần lại phía màn ảnh, nhắm ngay đôi mắt cô.

Kha Tước cũng vì trong mắt Khang Tiểu Ngư ẩn chứa tình cảm phong phú mà cảm thấy kinh ngạc, bất quá anh đem kinh ngạc đặt ở trong lòng, trên mặt là biểu hiện khi diễn, sủng nịch mà xoa xoa đầu tóc Khang Tiểu Ngư bởi vì nằm mà loạn, chậm rãi chải vuốt lại.

Khang Tiểu Ngư bỗng nhiên nâng tay, che lại mặt chính mình.

Đây là động tác không có trong kịch bản, là chính cô thêm? Kha Tước theo phần diễn, giữ chặt cổ tay cô, đem tay cô kéo ra, lấy cái trán nhẹ nhàng chạm chạm cái trán của cô.

Khang Tiểu Ngư đẩy anh ra, một lần nữa nằm ở trên giường, đem mặt chôn ở phía dưới gối. Sau đó mang theo điểm tiểu nữ sinh có sự thẹn thùng, thanh âm thấp thấp mà làm nũng: "Em còn chưa ngủ tỉnh đâu……"

Truyền phát bối cảnh âm nhạc chậm rãi hát: "Em có thể nghĩ đến cái tốt, tưởng tượng cái không tốt, anh đều có, đều có. Trời a, nên sẽ không nằm mơ đi. Sờ sờ mặt phát sốt, nghe một chút tim đập thình thịch. Dừng mắt, che mặt……"

J tỷ hạ mi, nguyên bản một màn này quay chụp không cần lời kịch, bởi vì lời kịch hậu kỳ đều sẽ cắt đi. Chính là cô hiện tại cảm thấy thanh âm Khang Tiểu Ngư thật sự quá dễ nghe. Vô luận là đôi mắt cô, vẫn là thanh âm cô, diễn một cái tiểu nữ sinh tràn đầy thích còn có thẹn thùng diễn mà vô cùng nhuần nhuyễn.

Ở một bên xem diễn, Ôn Thế Gia cũng đối với biểu hiện của Khang Tiểu Ngư thật ngoài ý muốn, nơi nào vẫn là nữ sinh vừa mới nhăn nhó, co quắp, vụng về? Ôn Thế Gia rõ ràng đã hỏi thăm qua, cái nữ sinh này căn bản từ trước đến nay đều không có kinh nghiệm quay chụp. Như thế nào tới lúc ở trước màn ảnh, bỗng nhiên liền sẽ biết diễn? Ôn Thế Gia nhìn về phía J tỷ, phát hiện J tỷ lại là biểu tình thập phần vừa lòng. Ôn Thế Gia trong lòng nói thầm một tiếng "hỏng rồi", chẳng lẽ cô không còn cơ hội?

Ôn Thế Gia nhìn về phía Khang Tiểu Ngư trên giường cùng Kha Tước trình diễn màn đoạt gối, dần dần nheo đôi mắt lại.