Editor: Moriuchi Eira

Mà lúc này, người nói không khỏe -- Lục Miên lại đang đi dạo trong ngự hoa viên Tô gia.

Cô ăn mặc tùy ý như bình thường, chân mang tông lào, tiêu sái đi trên nền gạch xanh, ung dung tự tại.

Hệ thống bảo vệ của Tô gia như để trưng cho có vậy, cô chẳng cần thư mời cũng có thể tự do ra vào.

Tô Giác nhíu mày nhìn thiếu nữ xa lạ, hắn quát một tiếng:

"Cô là ai?!"

Người đến đây toàn bộ đều là ông to bà lớn, có ai không phải đến từ gia tộc quyền quý đâu!.

Còn nữ sinh cao gầy này! Tô Giác hắn thật sự chưa thấy bao giờ!

Lục Miên dừng chân, đôi mắt lãnh đạm mang theo vài phần dụ hoặc, đánh giá Tô Giác từ đầu đến chân.

Lục Miên hỏi lại: "Cậu là ai?"

Tô Giác: "???"

Hắn ta sửng sốt một chút, nhanh chóng giới thiệu mình: "Tôi tên Tô Giác, là Thiếu gia Tô gia!"

Lục Miên gật gù, thì ra là cháu trai của Tô lão gia tử.

Đã mấy năm không gặp, cô sớm đã quên Tô gia còn tồn tại một Tô Giác.

Cô mỉm cười gật đầu:"ừ", sau đó lại đi tiếp.

Khẩu khí còn ngông cuồng hơn so với người thân là chủ nhân -- Tô Giác.

Tô Giác cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích, hắn ta vội ngăn không cho cô đi: "Đứng lại, bên kia là nơi nghỉ ngơi của ông nội tôi, cô không thể đến đó!"

Giọng nói của hắn rơi vào tai Lục Tâm Noãn đang đi tới gần.

Lục Tâm Noãn còn cách chỗ này mười mấy mét, cô ta nhìn bộ dạng tức giận của Tô Giác, lại quay đầu nhìn Lục Miên, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Lục Tâm Noãn do dự một chút, cô ta quyết định rời khỏi ngự hoa viên.

"Chú thím, cháu vừa nhìn thấy chị Miên Miên ở hậu hoa viên! ! Hình như chị ấy đang cãi nhau với Tô Giác! ! "

Lục Hành Đường đang nói chuyện với đối tác, ông ta nghe thấy vậy, không khỏi giật mình:

"Nó đến lúc nào? Không phải nó đang ở nhà sao?!"

"Cháu cũng không biết nữa, mọi người mau đi xem đi! ! "

Cô ta vừa nói vừa kéo chú thím của mình đến ngự hoa viên.

Đúng lúc này liền nhìn thấy một màn Lục Miên đang đè tay Tô Giác, cô ép hắn ta xuống đất, Tô Giác vừa tức vừa nghẹn, mặt đỏ bừng bừng.

Những người khác cũng theo tới đây, ai nấy đều kinh ngạc sửng sốt.

Tô Giác tốt xấu gì cũng là một thiếu niên cao mét tám khí huyết phương cương, thế quái nào lại bị một thiếu nữ mạnh mẽ đánh quật!

"Dừng tay!"

Lục Hành Đường bất chấp mọi sự bàn tán chỉ trỏ, ông ta vội vàng chạy lại kéo Tô Giác ra.

"Miên Miên, sao cháu lại ở đây? Còn đánh người nữa?" Ông ta thấp giọng khiển trách, ngữ khí âm trầm.

"Hay là có hiểu lầm gì đó?" Lục Tâm Noãn cẩn thận nói.

Bùi Cẩm Lan lắc đầu, biểu cảm bất mãn.

"Có hiểu lầm cái gì chứ? Nó làm gì có thư mời? Nó cho rằng đây là đâu mà thích đến thì đến hả? Lại còn vô cớ đánh chủ nhà nữa?" Chẳng ai mời nó cả, nó còn mặt dày vô sỉ đến tận đây để rước nhục, bà ta thật sự chịu hết nổi rồi.

Náo nhiệt một hồi, hai vợ chồng Lục Hành Đường ríu rít thay mặt cháu gái xin lỗi Tô Gia.

"Anh Tô, đây là cháu gái tôi, mới được cứu về nên không hiểu chuyện.

"

"À! ! "

Đám người xem náo nhiệt quan sát Lục Miên, ánh mắt nhìn cô đầy khinh thường.

Đây không phải là Đại tiểu thư bị bắt cóc của Lục gia sao? Nghe nói cô ta mới được cứu về từ mấy tháng trước, bây giờ lại đến đây làm cái quái gì chứ?

Hừ, nhìn bộ dạng không giống người cũng chẳng giống quỷ của cô ta xem, phỏng chừng là não có vẫn đề rồi!

Mọi người bất giác tránh xa Lục Miên như tránh dịch.

Tô Giác hơi cứng người, cô gái này! ! không phải là nữ sinh mấy năm trước đã từ chối lời mời của ông nội hắn sao?

Lục Miên không thèm để ý xung quanh, cô phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên áo, tiếp tục đi sâu vào trong sân sau.

"Lục Miên, mau xin lỗi Tô Giác rồi rời khỏi Tô gia!"

"Miên Miên, hay chị về trước đi! ! " Lục Tâm Noãn đứng một bên nhỏ giọng khuyên nhủ.

Thật là nhục nhã, trước mặt nhiều người thế này mà chị ta lại dám làm ra hành động không biết xấu hổ như thế.

Quá mất mặt!

Cái bộ dạng bất cần kia của Lục Miên lại càng khiến cô ta khó chịu hơn.

Yến tiệc của Tô gia hoành tráng cỡ nào chứ, vậy mà chị ta cũng dám ở đây quậy phá.

Ha ha, thật hi vọng thông qua lần này, Lục Miên sẽ bị người nhà dạy dỗ đến thảm! !

Ngay lúc mọi người còn đang mải trách cứ Lục Miên thì một loạt tiếng bước chân từ gần đó vọng tới.

"Con bé là khách ta mời, ai có gan dám đuổi hả?!"