"Em có muốn không?

Ba từ vô cùng đơn giản này, lại như một lời nguyền, lại dễ dàng mang đến một sức nặng tựa như thái sơn, trực tiếp đóng đinh Lương Tiểu Nhu, cô rốt cuộc không thể động đậy, chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt đầy yêu thương và say đắm, như hình với bóng.

Em có muốn không?

Lương Tiểu Nhu sẽ nói không muốn sao? Cô có thể nói không muốn sao?

Người con gái nằm trên người cô nhìn cô bằng một ánh mắt thâm tình như vậy, sớm đã nắm giữ tất cả mọi thứ của cô, mỗi một dây thần kinh trên người cô, chỉ một cái nhìn một hơi thở, có thể làm cho cô cháy, có thể làm cho cô rơi vào điên cuồng cùng mê muội.

Lúc dưỡng thương ở bệnh viện, bận tâm thương tích trên người cả hai, bác sĩ y tá ở trong bệnh viện cứ đi tới đi lui cũng rất bất tiện, cho nên hai người đều rất quy củ, không dám làm gì quá. Tới bây giờ, Lương Tiểu Nhu thực tế không thể đợi thêm nữa, cô đã khát khao Mã Lạc Xuyên quá lâu...

Nhất là khi trước đó đã trải qua tình huống nguy hiểm, bây giờ vào thời điểm này, nằm trong ổ chăn nhà mình một cách yên bình, đối mặt với bầu không khí quyến rũ thế này, mọi thứ xung quanh đều là hương vị khiến cô cảm thấy quen thuộc lại vô cùng hoài niệm, cô làm sao có thể không rung động?

Lương Tiểu Nhu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm của Mã Lạc Xuyên, lông mi cong cong, ánh mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm, tỏa ra ánh sáng đầy thâm tình, cô đưa tay ôm lấy cổ cô ấy, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười rạng rỡ lại ranh mãnh: "Nếu em nói không cần, chị sẽ dừng lại sao?"

Nụ cười này thật sự quá mức quyến rũ, nhưng lời nói ra... không được xuôi tai cho lắm.

Mã Lạc Xuyên khẽ hừ một tiếng, "Sẽ không." Sau đó, nhân lúc ai đó còn chưa kịp nói ra những điều còn muốn nói đã nhanh chóng cúi người xuống, rõ ràng lại nhanh nhẹn khóa chặt cô trong một nụ hôn.

Cô biết mà.

Lương Tiểu Nhu bưng hai má Mã Lạc Xuyên, phóng khoáng lại cuồng nhiệt đáp lại sự quấn quít của Mã Lạc Xuyên, đôi mắt bị tóc mái che phủ hơi híp lại thoáng hiện lên chút đắc ý vì ý đồ được thực hiện, như một tiểu hồ ly xảo quyệt.

Cô thích Lạc Xuyên dịu dàng như nước, nhưng cô cũng rất thích cảnh sát Mã đầy khí phách của hiện tại.

Cho dù như thế nào, chỉ cần chị ấy là chị ấy thì tốt rồi.

Nhưng Lương Tiểu Nhu cô tự nhiên cũng không phải người dễ dàng tước vũ khí đầu hàng, nghĩ cô sẽ ngồi yên không làm gì à? Cánh tay phải trật khớp trước đó bây giờ cũng đặc biệt linh hoạt, giống như chiếc đuôi của người cá, bàn tay di chuyển, lặng lẽ dán lên eo của Lạc Xuyên, uyển chuyển vuốt ve, làn da mịn màng nơi đó khiến cho cô không khỏi phát ra tiếng thở dài tận trong đáy lòng.

Tay cô, từ vòng eo thon thả của Lạc Xuyên từ từ di chuyển lên trên, đi dọc theo cột sống, âu yếu vuốt ve mỗi một đốt sống lưng của cô ấy.

Kiềm chế sắp phát ra tiếng rên, Mã Lạc Xuyên ngẩng lên, rời khỏi bờ môi cô, nhìn cô như oán trách, thở hổn hền, ngực phập phồng, Lương Tiểu Nhu lại tỏ vẻ trong sáng vô tội, híp mắt cười.

Mã Lạc Xuyên mỉm cười, tay phải dùng sức, tay trái giữ sau đầu cô, đột ngột lật người cô lại, Lương Tiểu Nhu bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp đáp trả, từng cái hôn dày đặc lại liên tục rơi xuống bên gáy cô, Lạc Xuyên dán sát vào cổ cô, hôn lên một cách nóng rực.

Lương Tiểu Nhu bần thần, thầm cắn chặt răng, tay không nhịn được nắm chặt lấy ga giường, cả người căng thẳng nhưng cũng nhanh chóng trở nên thư giãn.

Nhưng đợi một thời gian dài, lại không cảm nhận được những xúc cảm khác, chỉ có mùi hương của hơi thở như có như không phà trên lưng cô, giống như lông chim vuốt ve, vừa ngứa vừa tê.

Lương Tiểu Nhu nói thầm, mới lúc này còn giống như mưa rền gió dữ, bây giờ sao lại yên tĩnh như vậy? Lẽ nào vẫn còn chưa chuẩn bị xong? Cô thắc mắc quay đầu lại nhìn, Lạc Xuyên có chút giật mình, tầm mắt ở trên lưng cô, đôi mắt màu hổ phách ban đầu tràn ngập dục vọng dần dần phai nhạt đi, nhìn một lúc, thay đổi trở lại dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bình tĩnh thường ngày.

Lương Tiểu Nhu chợt nhận ra, hô nhỏ một tiếng, nắm lấy chăn để che lưng mình lại. Cô biết, sau khi tháo băng, nơi đó đã không còn được láng mịn như xưa, vết thương chằng chịt, chắc chắn... rất xấu xí.

Mã Lạc Xuyên kéo cánh tay cô, thầm thì: "Đừng che, để tôi nhìn."

"Đừng." Lương Tiểu Nhu vùi đầu vài gối, rầu rĩ nói: "Đừng nhìn, khó coi chết đi được. Bác sĩ nói muốn loại bỏ hoàn toàn vết sẹo còn phải mất thời gian dài, cũng rất có thể nó sẽ lưu lại mãi mãi." Cô cắn gối đầu, làm mặt đáng thương nhìn Mã Lạc Xuyên, "Nếu thật sự không thể xóa hết được thì phải làm sao đây? Chị có ghét bỏ em hay không?"

Mã Lạc Xuyên không trả lời cô, chỉ khẽ lặp lại lần nữa: "Để tôi nhìn đi... tôi muốn nhìn."

Lương Tiểu Nhu không lay chuyển được Mã Lạc Xuyên cố chấp, thở nhẹ, buông cái chăn đang che lưng mình lại, đồng thời căng thẳng quan sát biểu hiện của Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên chăm chú nhìn sau lưng cô, hốc mắt nổi lên chua xót, ngập ngừng, lấy tay vuốt ve chầm chậm, sau đó từ từ cúi xuống hôn lên, hôn mỗi một chỗ đầy yêu thương.

Mỗi một vết sẹo, mỗi một vết thương, Mã Lạc Xuyên đều hôn lên một cách dịu dàng, thật nhẹ nhàng, sợ làm đau cô; lại mang theo tình cảm cháy bỏng mà không lời nào có thể diễn tả được, đầu lưỡi khẽ lướt qua, để lại những vệt ẩm ướt.

Mã Lạc Xuyên giống như đang dùng hành động để nói với cô, cô ấy làm sao lại ghét bỏ cô đây, yêu cô còn chưa đủ, đau lòng cô còn không kịp... Từng nụ hôn quyến luyến trên lưng cô càng lúc càng dây dưa quấn quít, Lạc Xuyên cứ hôn rồi lại hôn, âu yếu trấn an, để cho cô bình yên cho cô thoải mái...

Cả người Lương Tiểu Nhu được những nụ hôn như cơn mưa xuân của Mã Lạc Xuyên ủ lấy trở nên thoải mái, tâm tư cũng dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt, trên gương mặt đầy mùa xuân khó kiềm nén, cho đến khi ngón tay của Mã Lạc xuyên để ở một nơi riêng tư vô hạn. Trái tim Lương Tiểu Nhu càng đập loạn nhịp, mở mắt ra nhìn người con gái trước mắt, trong đôi mắt cô ấy như mặt hồ gợn sóng, khóe môi nhoẻn lên mỉm cười, với nét xinh đẹp quyến rũ trời sinh, cùng lúc đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Lương Tiểu Nhu rên khẽ, đôi mắt đen như mê mang trong sương mù, hai chân vô thức cọ quậy, tay lại lặng lẽ quàng lên cổ Mã Lạc Xuyên.

Khóe môi Mã Lạc Xuyên gợi lên độ cong quyến rũ, những ngón tay mở ra, lặng lẽ bao phủ bụi hoa ướt át trơn bóng, lại âu yếm một cách dịu dàng, như một nàng bướm giũ cánh, trăn trở lay động, xâm nhập triền miên.

Mà Lương Tiểu Nhu không có cách nào cưỡng lại, lông mi run lên, ánh mắt mơ màng, thở dốc theo nhịp điệu của đối phương, rên khẽ, lại nén xuống.

Cô giao tất cả mọi thứ của mình cho cô ấy, cô ấy muốn cô sống, thì cô sống; muốn cô chết, thì cô chết. Nhưng hiện tại, cô ấy dường như muốn cho cô sống không bằng chết, muốn ngừng mà không được.

Từng cơn sóng khoái cảm thổi ập đến hoàn toàn nuốt chửng lấy cô.

Ánh mắt mềm mại nóng rực của Mã Lạc Xuyên khóa chặt cô, không bỏ qua mỗi một biểu cảm chịu đựng trên gương mặt cô, một nét đẹp hiện lên không thể kiểm soát được, cúi người xuống, hoàn toàn ôm cô vào lòng, giống như dây dưa ham muốn kéo dài không hồi hết.

Hai cơ thể mảnh mai quấn quanh, da thịt mềm mịn trơn lán dán sát vào nhau, tim đập cùng nhịp, hơi thở hòa quyện.

Một sự kết hợp hoàn hảo.

Hơi thở rối loạn rất lâu sau mới lắng xuống nhịp nhàng, căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có hương vị ngọt ngào bay trong không khí vẫn chưa tản đi. Lương Tiểu Nhu khẽ thở hổn hển, mở đôi mắt như sóng nước dao động, cảm thấy cả người đã trở nên ướt đẫm.

Mã Lạc Xuyên nhéo cái mũi cô một cách đầy cưng chiều, dịu dàng nói: "Có mệt hay không?"

Lương Tiểu Nhu chu miệng, nhỏ giọng hờn giận nói: "Em ổn, ngược lại chị tối nay hình như cũng không có chút mệt mỏi nào? Tay chị không sao chứ, bác sĩ nói chị không được vận động mạnh, chị không muốn giữ tay nữa đúng không?"

"Lúc nãy tôi dùng tay phải mà." Mã Lạc Xuyên cong mắt mỉm cười, biểu hiện như cô gái nhỏ hiếm khi thấy được, còn mang theo chút đắc ý, gật đầu hùa theo một cách nghiêm túc, lại như đang trưng cầu ý kiến của cô: "Em có thật sự ổn không? Trạng thái tối nay của tôi rất tốt, hay là..."

"Hay là đến phiên em đi!" Lương Tiểu Nhu chặn đứng lời Mã Lạc Xuyên, đôi mắt sáng lên, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười xấu xa, sau đó nhân lúc Lạc Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng ngồi bật dậy, ngồi kẹp trên người cô ấy, còn cố ý cọ cọ.

Cả người Mã Lạc Xuyên run rẩy, bị bao phủ bởi cảm giác muốn ngừng mà không được, không khỏi rên lên một tiếng, đôi mắt khép hờ, ngước nhìn cô, môi nhoẻn lên độ cong cười như không cười, "Em chắc chứ?"

Lương Tiểu Nhu cười gian tà, hỏi ngược lại: "Chị nói thử xem?"

Cúi người hôn xuống, hôn lên vết thương trên ngực Mã Lạc Xuyên, lại khẽ liếm một cách thật dịu dàng.

Trong đôi mắt Mã Lạc Xuyên ánh lên ý cười, khóe miệng nhoẻn lớn, đưa tay ôm lấy cô, dùng tay trái vẫn còn quấn băng phác họa đường cong của cô, cố cảm nhận cảm giác trơn mịn của da thịt, chạm vào lỗ tai và tóc mai của đối phương, thể xác và tinh thần trầm luân.

Đêm, vẫn còn tiếp tục...

*********

Cảnh sáng Lương, sức khỏe hồi phục tốt đẹp, tình cảm cũng ngọt ngào như mật trở lại Sở Cảnh sát cũng tự nhiên vui vẻ phấn khởi tràn đầy năng lượng, kỹ năng đi bắt hung thủ mỗi ngày cũng mạnh mẽ hơn, đi quan sát người bị tình nghi thì ánh mắt cũng sắc bén hơn... Sếp lợi hại như vậy, các đồng nghiệp cấp dưới đương nhiên cũng học theo, người này siêng năng hơn người kia, cho nên tiến độ công việc trong khoảng thời gian này rất tốt khiến Sếp Trương rất hài lòng, cười đến không thấy mắt đâu, cả ngày lúc ẩn lúc hiện. Lại nói thẳng muốn mời Tổ Trọng án tan tầm cùng nhau đi uống rượu.

Đối với việc xã giao, Lương Tiểu Nhu thật sự không có chút hứng thú, quán bar KTV nào có sức hấp dẫn như người đẹp ở nhà.

Nhưng bị đám người Thẩm Hùng đeo bám không tha làm cô không có cách nào từ chối, Tiểu Thắng lại giống như đang nói Sếp có vợ rồi thì sẽ không cần bọn họ nữa, đầu Lương Tiểu Nhu nổi đầy đường đen cũng chịu thua, đành đi đến văn phòng của Mã Lạc Xuyên để nói với cô ấy một tiếng, thuận tiện còn có thể nhìn mặt cô ấy, để giải đi nỗi khổ tương tư.

Lương Tiểu Nhu hào hứng phấn khích đến MBA cho tới nay vẫn luôn trực tiếp đi vào, các đồng nghiệp MBA cũng nhìn quen, thỉnh thoảng còn nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, ví dụ như bạn học Phương Phi bối rối (...), hôm nay cũng vậy, Lương Tiểu Nhu đi vào văn phòng của Mã Lạc Xuyên, chuẩn bị đẩy cửa vào, nhưng đẩy thế nào cửa cũng không mở ra. Cô lại xoay tay nắm cửa, mới phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.

Kì lạ, Lạc Xuyên chị ấy lúc đang làm việc bình thường cũng không có thói quen khóa cửa, tại sao hôm nay lại...?

Lương Tiểu Nhu bồn chồn gõ cữa, khẽ gọi: "Lạc Xuyên, Lạc Xuyên, chị không sao chứ?"

Bên trong truyến đến một tiếng động nhỏ, Lương Tiểu Nhu với thính giác nhạy bén nghe thấy được, chắc là tiếng đồ vật trên bàn bị rơi xuống đất. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, lúc Lương Tiểu Nhu đang tính phá cửa vào thì nghe thấy tiếng cửa mở ra, dáng người thon thả của Mã Lạc Xuyên tựa lên cửa, nét mặt thờ ơ, "Tiểu Nhu?"

"Chị đang làm gì ở trong? Lương Tiểu Nhu thắc mắc nhìn Mã Lạc Xuyên, "Tại sao lại khóa cửa?" Nói xong, liền vội vàng lách người qua đi vào, ánh mắt quét quanh căn phòng một vòng, cũng không nhìn thấy có gì kì lạ.

Mã Lạc Xuyên ở sau lưng cô, nhún vai, "Không làm gì hết." Mã Lạc Xuyên nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Lương Tiểu Nhu, nhoẻn miệng mỉm cười, giơ tay lên làm tư thế đầu hàng, "Được rồi, tôi thừa nhận, lúc nãy tôi đang chơi game."

"Chơi game?" Lương Tiểu Nhu nhíu mày, không hiểu được mà lặp lại.

"Ừ." Mã Lạc Xuyên vui vẻ gật đầu, sau đó xoa giữa trán mình, biểu hiện lạnh nhạt, lại có chút lúng túng nói: "Gần đây em trai của em giới thiệu cho tôi một trò chơi mới ra mắt của Trung Quốc, tôi chơi một hồi thì nghiện, hôm nay ăn cơm xong không nhịn được mới chơi một tí, không muốn bị phát hiện cho nên mới khóa cửa lại, không nghĩ tới hôm nay em sẽ đến..."

Lương Tiểu Nhu thầm nghiến răng, "Lương Tiểu Cương là một thằng nhóc, bản thân nghiện game mất hết ý chí đã không nói, còn dạy hư luôn cả chị?" Hèn gì, mấy hôm nay Tiểu Cương cứ ở lì trong nhà, cũng không đi tìm bạn gái, thì ra là ở nhà chơi game suốt!

Nhưng... "Tại sao chị lại chơi gane, còn nghiện nữa?" Lương Tiểu Nhu buồn cười nhìn Mã Lạc Xuyên, ánh mắt đầy trêu chọc, "Em còn tường rằng chị là kiểu cao quý xinh đẹp lạnh lùng, sao thỉnh thoảng lại giống y như một đứa nhóc vậy?

Mã Lạc Xuyên cố gắng lạnh lùng lại, trầm ngâm: "Cái này... cái này..."

"Không có cái này cái nọ gì hết." Lương Tiểu Nhu ngắt ngang lời Mã Lạc Xuyên, sẵn tiện nói với cô ấy chuyện tối nay cô phải đi xã giao, Mã Lạc Xuyên ngưng cười, dịu dàng trả lời: "Ừm, tôi biết rồi, em đi đi."

"Ok." Cảnh sáng Lương sau khi nói chuyện đàng hoàng xong thì nhân cơ hội hôn một cái sau lại lau đi son bóng, thong thả vẫy tay đi mất.

"Phải chờ em nha..."

Mã Lạc Xuyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Lương Tiểu Nhu, khóe miệng bỗng nhiên nhoẻn lên một nụ cười chua xót.

Hết Chương 107

Quà mùng 2 đây ~ năm mới thật nhiều thật nhiều vui vẻ ;))