Trương Tử Hề kéo Chu Tư Y đi vào thang máy trực tiếp xuống bãi đỗ xe, một khắc cũng không dừng lại, cô bước nhanh lôi Chu Tư Y chạy đến chỗ phó lái của chiếc Aston Martin yêu dấu, sau đó buông tay Chu Tư Y ra, vòng qua nơi điều khiển bên kia.

Trương Tử Hề lấy chìa khóa xe ra, ấn mở khoá an toàn điện tử, tay vừa khoát lên vô lăng, lại đột nhiên ngừng lại. Cô kinh ngạc nhìn tay mình, lấy đến trước mắt mở ra cẩn thận nhìn. Cô nhớ rõ hình như mình vừa mới chủ động đi nắm tay cô gái kia, hơn nữa cũng không cảm thấy bài xích, đây là có chuyện gì?

Phải biết rằng trước kia cho dù có đánh chết cô cũng sẽ không chủ động đi nắm tay người khác, cùng người khác tiếp xúc thân thể, cô sẽ cảm thấy ghê tởm, cho dù là Tô Lâm thân mật nhất, cô cũng chưa từng chủ động đi kéo tay chị ta. Tuy rằng sau đó Tô Lâm vẫn không ngừng nỗ lực kiên trì, mới làm cho chị ta kéo tay cô không đến mức cảm thấy ghê tởm, nhưng là vẫn hơi hơi có chút bài xích. Nhưng ban nãy cô cư nhiên không có bài xích, đây là vì cái gì?

Trương Tử Hề ngẩng đầu, nhìn về phía bàn tay Chu Tư Y mới bị cô lôi kéo, gắt gao dừng ở đó, biểu tình hoang mang ngưng trọng.

Trong lòng Chu Tư Y có điểm co quắp, nàng nhìn siêu xe lạ lẫm trước mắt, kiểu xe nàng cũng chưa thấy qua luôn, không biết là xe hãng nào, nhưng nàng có cảm giác chiếc xe này nhất định rất quý, người bình thường sẽ không mua nổi. Nàng phát hiện Trương Tử Hề dừng lại động tác mở cửa xe, sau đó nhìn chằm chằm tay mình, nàng không rõ cho nên... Trương Tử Hề nhìn tay chị ấy, nàng cũng bắt chước nhìn tay Trương Tử Hề.

Cái tay kia cực kỳ đẹp mắt, thon dài, trắng noãn, giống bàn tay mềm mại của pho tượng Quan Âm dương chi bạch ngọc. Chu Tư Y nhìn đến trầm mê mà còn không tự hiểu. Nhưng mà lúc này, Trương Tử Hề đột nhiên chuyển qua nhìn tay nàng, điều này làm cho Chu Tư Y cảm thấy thất kinh, dưới tầm mắt ngưng trọng của Trương Tử Hề, nàng không biết nên làm thế nào cho phải, bàn tay lừa mình dối người lặng lẽ thụt về sau lưng.

Trương Tử Hề chú ý tới động tác của Chu Tư Y, bỗng dưng cực kỳ ngưng trọng hỏi: "Có kết giao bạn trai qua chưa? Có cùng đàn ông dắt tay qua chưa? Nếu có, xin mời đi tìm khách hàng khác!"

Cô hỏi như vậy, là vì cô ý thức được, không biết vì nguyên do gì, Chu Tư Y là người duy nhất cho tới bây giờ cô không bài xích tiếp xúc thân thể, điều này làm cho trong lòng cô có điểm vui sướng, trong lòng cô có cảm giác loáng thoáng, mình có thể ở trên người Chu Tư Y, thử nghiệm cảm giác mà lúc trước mình không thể trải qua ở trên người người khác. Nhưng mà, cô nghĩ sâu hơn, người duy nhất mà cô không bài xích tiếp xúc thân thể trực tiếp , nếu như em ấy bị đàn ông cầm tay rồi, cũng cùng tên đó nói qua luyến ái, thì cô nhất định sẽ buông tha cô gái này. Cô chính là người như vậy, thà làm ngọc vỡ.

Chu Tư Y nhất thời kinh ngạc, không biết mục đích Trương Tử Hề hỏi nàng mấy vấn đề này là ở đâu, nhưng nghe được "mời em tìm khách hàng khác", trong lòng nàng đột nhiên kinh hoảng, vội vàng thành thành thật thật, hồi đáp một đám vấn đề của ai kia: "Tôi chưa có yêu đương qua, chỉ từng cầm tay cha thôi."

Trương Tử Hề nghe đáp án của Chu Tư Y, cô âm thầm thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ thật tốt quá. Sắc mặt cô không còn lạnh như băng, hơi hơi có chút độ ấm, một tay cô chống cằm, trực tiếp vuốt phẳng chiếc cằm non mịn, lại nghĩ sâu một chút, phát giác thế giới này phụ nữ muốn nói luyến ái không nhất định phải cùng đàn ông, phụ nữ cũng có thể a. Vì thế cô lại hỏi: "Vậy phụ nữ thì sao?"

"Phụ nữ?" Chu Tư Y trừng lớn ánh mắt nhìn Trương Tử Hề, nhất thời còn không có phản ứng lại đây, vấn đề này làm sao kỳ quái như vậy? Không biết là vì tiềm thức hay vì cái gì, nàng tự động xem nhẹ vấn đề "có cùng phụ nữ yêu đương?" Cái miệng nho nhỏ theo thói quen hơi hơi chu lên, nhẹ giọng hồi đáp: "Nắm qua tay mẹ. Tôi...... Tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác."

Xác thực, ba năm sau khi Chu Tư Y mất đi song thân, nàng không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, không phải bởi vì nàng có chứng khiết phích giống Trương Tử Hề, mà là bởi vì nàng cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Lúc ấy vừa mới nhập học cấp ba, song thân đột nhiên cách nàng mà đi, nàng cảm thấy thế giới này bỗng nhiên trở nên thật đáng sợ, không ai có thể bảo hộ mình nữa. Cho nên nàng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, mỗi khi người khác tới gần nàng, nàng luôn nghĩ cá nhân đó có phải là muốn hại mình hay không, có phải là có rắp tâm khác hay không. Thậm chí những bằng hữu tốt của nàng, nàng cũng không thích thân cận các nàng ấy quá, nàng tổng cảm thấy người khác an ủi nàng là thương hại nàng, nàng không cần người khác thương hại. Vì thế, nàng dần dần trở nên cô độc, trở nên không có cảm giác an toàn, cũng càng ngày càng trở nên bài xích tiếp xúc thân thể người khác.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn chu chu đáng yêu kia của Chu Tư Y, Trương Tử Hề cảm thấy sủng vật của mình manh cực, cô chưa từng gặp qua ai miệng nhỏ như vậy. Nghe Chu Tư Y trả lời, Trương Tử Hề lộ ra tươi cười, không phải nụ cười dối trá có lệ mà người nhà dạy cho cô, mà là nụ cười thật tình không biết bao lâu cô không có lộ ra. Thật tốt, nguyên lai người này giống mình, tốt lắm, thật sạch sẽ. Cô đột nhiên có cảm giác tâm tâm tướng tích với Chu Tư Y, tuy rằng cảm giác này còn khá mỏng. Hơn nữa cô còn không tự chủ sinh ra một cỗ dục vọng giữ lấy mãnh liệt, sủng vật như vậy có lẽ khó tìm được cái thứ hai, đáy lòng âm thầm quyết định trước khi chính mình chán ghét, nhất định phải đem sủng vật này chặt chẽ nắm ở trong tay.

Chu Tư Y nhìn đến Trương Tử Hề tươi cười cực mỹ, trái tim đột nhiên nhảy thiếu hai nhịp, trong đầu trừ bỏ nụ cười tuyệt mỹ của Trương Tử Hề, liền chỉ còn lại có bốn chữ "tiếu ý khuynh thành".

"Mau, lên xe!" Trương Tử Hề đột nhiên ý thức được mình còn lưu lại cái hội quán Sủng Ái kinh tởm này, tươi cười đột nhiên thu liễm, vội vàng lạnh lùng nói, sau đó trước tiên mở ra cửa xe, ngồi xuống vị trí điều khiển.

Chu Tư Y bị Trương Tử Hề bất chợt cả kinh khiến cho có điểm hoảng hốt, nàng cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này thật sự là nhìn không thấu, nhưng lại sợ hãi Trương Tử Hề nói ra bốn chữ "tìm khách hàng khác". Nàng không dám nghĩ nhiều, cũng vội vàng mở ra cửa xe, ngồi xuống.

Sau đó siêu xe Aston Martin chói mắt "hưu" một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khu vực giữ xe của hội quán Sủng Ái.

Trên xe, Trương Tử Hề lẳng lặng lái xe, ngẫu nhiên quay qua nhìn Chu Tư Y. Mà Chu Tư Y theo vừa mới không biết làm sao, chậm rãi khôi phục lại, nàng sở dĩ không biết làm sao, chính là bởi vì mình sợ hãi, cùng với bị dung nhan tuyệt mỹ và khí chất cường thế của Trương Tử Hề nhất thời chấn động mà thôi. Nàng đã sống cô đơn ba năm, năng lực thừa nhận trong lòng cùng năng lực điều tiết là rất mạnh.

Mà lúc này đột nhiên im lặng, để cho Chu Tư Y có thời gian đi điều tiết chính mình, nàng lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc không ngừng gào thét mà qua, trong lòng trầm tĩnh xuống, nàng không hề thất kinh, chậm rãi khôi phục trạng thái vốn có, tựa hồ người bên cạnh cùng nàng không có quan hệ gì, cảm giác tồn tại tương đối càng ngày càng nhỏ, khiến người không cố tình chú ý nàng đều rất khó phát giác sự tồn tại của nàng.