Cơ Phồn Tinh chạy lên lầu tự giam mình trong nhà vệ sinh. Lúc Hà Như Mộng lên đến thì người kia đã khóa chặt cửa. Cô vặn nắm tay vài lần không ra, bèn dời một cái ghế ngồi đợi trước cửa.

Khoảng mười mấy phút sau, Cơ Phồn Tinh không nghe thấy động tĩnh, nghĩ là Hà Như Mộng đã đi nên len lén mở khe cửa nhìn ra, đang định mở cửa thì lỗ tai đột nhiên đau điếng.

"Em muốn chạy nữa sao?"

Hà Như Mộng nói ra chữ nào, tay càng véo mạnh hơn chữ nấy.

Cơ Phồn Tinh co người nắm chặt lấy tay Hà Như Mộng hòng giảm chút đau đớn.

"Vợ, đừng vậy mà, dễ chia cách tình cảm lắm."

"Chia cách tình cảm rồi thì em sẽ đi tìm những cô gái khác nối lại tình cảm đúng không?"

Hà Như Mộng vặn lỗ tai của Cơ Phồn Tinh kéo đến bên giường, thấy nước mắt nước mũi em ấy tuôn trào lại mủi lòng buông lỏng tay.

Cơ Phồn Tinh cảm thấy bây giờ mình càng nói càng sai, rốt cuộc chị ấy có quyết tâm bao lớn mới ra tay bạo lực gia đình như vậy.

"Không có, ngoại trừ chị ra, em cũng không tìm ai nữa, không... Không đúng, em không dám tìm ai hết."

Cơ Phồn Tinh phát hiện mình lỡ miệng liền uốn lưỡi nói lại. Đến hôm nay cô mới biết người này rất thích bắt bẻ.

"Không dám tìm? Vậy là có tìm tâm tư rồi hả?"

Hà Như Mộng rất bá đạo, Cơ Phồn Tinh nói gì cũng có thể tìm ra lý do để bắt bẻ. Tay trái cô chống nạnh đè đối phương lên giường.

Cuối cùng Cơ Phồn Tinh đã biết cái gì gọi là 'Dạ Xoa', phụ nữ không dịu dàng thì cũng thôi đi, đằng này hung hãn trông thật đáng sợ.

"Tuyệt đối không có, em chỉ yêu mình chị thôi, trời đất chứng giám, ngoại trừ chị ra, em chưa bao giờ nhìn qua người phụ nữ nào khác. Vợ à, chị có thể buông tay ra tí xíu không. Chẳng phải chị muốn lấy tiền sao, ha ha, em cho chị hết luôn này."

Hai tay Cơ Phồn Tinh bắt lấy tay trái của Hà Như Mộng, cô sợ chị ấy không vui sẽ ngắt mất tai mình.

"Là em nói đấy nhé."

Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh đã thỏa hiệp liền buông tay, chống nạnh đứng trước mặt chờ em ấy giao nộp quỹ đen.

Cơ Phồn Tinh lập tức ngồi thẳng người vò vò lỗ tai bỏng đỏ, nếu cô chần chờ thêm chút sẽ sưng thành tai heo mất.

Qua một phút đồng hồ, lỗ tai dần hết đau, Cơ Phồn Tinh mới tươi cười nịnh nọt Hà Như Mộng.

"Vợ ơi, chị có thể chừa lại cho em một ít tiền trong thẻ không?"

Cơ Phồn Tinh đưa ngón trỏ tới trước mặt Hà Như Mộng, má lúm đồng tiền nở rộ như trẻ con.

"Không được, chị cho em thẻ tín dụng, sau này cứ quẹt thẻ của chị."

Hà Như Mộng lạnh lùng cự tuyệt, mặc dù cô không biết Cơ Phồn Tinh có bao nhiêu tiền nhưng em ấy cũng không phải người nghèo rớt mồng tơi.

"Sao có thể quẹt thẻ của chị được. Em nuôi chị mà, em xài thẻ của em là được rồi."

Cơ Phồn Tinh tươi cười kề sát người Hà Như Mộng thu hẹp khoảng cách chỉ còn năm centimet.

Hơi thở ấm áp quanh quẩn gương mặt ửng hồng của Hà Như Mộng, khoảng cách gần khiến bộ dáng tức giận càng trở nên dịu dàng.

"Em... em xích lại gần như thế làm gì?"

Khoảng cách gần như vậy tạo điều kiện để Hà Như Mộng nghiêng người về phía sau.

"Em... em muốn..."

Cơ Phồn Tinh hé miệng cười một tiếng, hai tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Hà Như Mộng thật chặt. Mặt nhích tới gần hơn, đến khi chóp mũi chạm vào nhau.

Hà Như Mộng cảm nhận được miệng của mình bị người kia lấp kín. Nụ hôn này không hề bá đạo mà lại mang theo vị sữa bò nhàn nhạt mới uống. Ngay cả động tác cạy răng cũng rất đỗi dịu dàng.

Hai người chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt, quyết liệt đuổi bắt nhau trong khoảng không chật hẹp.

Qua hai phút đồng hồ, có lẽ do tốc độ quá nhanh nên cả hai đều thở rất nhẹ. Cơ Phồn Tinh uốn éo người để thân thể Hà Như Mộng tiến lại sát mép giường, đến khi không còn khoảng cách nào nữa mới chậm rãi đè đối phương xuống, động tác nhu hòa tựa như che chở bảo vật quý giá.

Thấy Cơ Phồn Tinh chủ động, Hà Như Mộng chợt ý thức được người này rất có tiềm chất 'công'. Đã vậy thì mình nên lợi dụng thay đổi địa thế của cả hai mới được.

Cơ Phồn Tinh tập trung dồn hết nhiệt huyết vào nụ hôn, ngày nghỉ mà được vận động sau bữa sáng thì tốt biết bao.

Cuối tháng mười một, Cơ Phồn Tinh đến Đế Đô công tác một tuần và về sớm trước dự tính hai ngày.

Cô vốn định cho Hà Như Mộng một bất ngờ, nhưng tối về đến nhà đã hơn chín giờ rưỡi, bên trong lại tối đen như mực, ngay cả phòng ngủ cũng trống trơn.

Cô không biết Hà Như Mộng đi đâu, gọi điện thoại hỏi thăm mới biết chị ấy đang đi gặp bạn.

Cơ Phồn Tinh cũng có quen vài người bạn của Hà Như Mộng, nhưng giao tình chưa tốt đến mức bỏ người yêu để hẹn nhau giữa mùa đông khuya khoắt như thế.

Cô cố đoán xem rốt cuộc là bạn gì mà hơn nửa đêm rồi chị ấy vẫn chưa về nhà. Mãi cho đến mười giờ rưỡi vẫn chưa thấy ai về, đến gần cửa sổ thăm chừng liền thấy có một chiếc Ferrari màu vàng xuất hiện ở biệt thự.

Cơ Phồn Tinh chưa bao giờ thấy qua chiếc xe hơi này, hơn nữa bảng số cũng rất lạ lẫm, Hà Như Mộng và cô đâu có xe nào như thế. Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, đột nhiên có người lạ xuất hiện khó tránh khỏi khả nghi.

Đợi đến khi xe chậm rãi đến trước cửa rồi ngừng hẳn, có một cô gái tóc ngắn mặc áo khoác xanh bước ra khỏi ghế lái. Cô này mặc trang phục unisex gọn gàng, trông rất 'soái'. Cơ Phồn Tinh vừa nhìn bóng lưng đã lập tức đoán được người này có dung mạo cực ngầu.

Người phụ nữ lạ mặt mở cửa xe cho một cô gái khoác áo kaki bước xuống, mái tóc màu nâu xõa sau lưng hệt như thác nước, vừa nhìn đã biết đó là ai.

Giờ khắc này, lòng ngực Cơ Phồn Tinh trở nên là lạ, buồn bực, khó chịu. Nhưng cảnh tượng càng khiến sắc mặt cô cực kỳ khó coi là khi người phụ nữ tóc ngắn kia ôm Hà Như Mộng dìu lên bậc tam cấp.

Gương mặt lạnh lẽo của Cơ Phồn Tinh giờ phút này đã biến thành xanh xám, bàn tay bất giác nắm chặt từ lúc nào cũng không biết.

Đợi đến khi xe chạy mất, cô mới rời khỏi cửa sổ, đến tủ lấy khăn đi tắm.

Hà Như Mộng vào nhà nhìn thấy đèn phòng khách sáng còn tưởng có trộm, nhưng quan sát trong nhà cũng không mất thứ gì liền lên lầu xem. Cô vào phòng ngủ, thấy đèn bàn được mở liền đoán được có thể em ấy về sớm. Tiếng nước ào ào trong phòng tắm đã xác nhận suy đoán của cô.

Hà Như Mộng về đến nhà, mệt mỏi nằm trên giường, không nhúc nhích.

Qua mười mấy phút, Cơ Phồn Tinh vừa ra khỏi phòng tắm đã lập tức ngửi thấy mùi rượu. Cô nhớ Hà Như Mộng rất ít uống rượu, tại sao đêm nay lại uống? Tửu lượng của chị ấy rất cao, sao lại để say như thế kia.

"Muốn tắm không?"

Cơ Phồn Tinh dùng khăn bọc lấy tóc, thấy Hà Như Mộng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi liền khẽ gọi một tiếng, cũng không thèm đề cập đến cảnh tượng mình vừa chứng kiến cách đây hai mươi phút hay phô bày cảm xúc khó chịu ra ngoài.

"Sao lại về rồi, chị còn tưởng hai ngày nữa em mới về chứ."

Hà Như Mộng mệt mỏi mở mắt ra liền trông thấy Cơ Phồn Tinh đang đứng lau tóc bên giường, giọng nói cũng không được tự nhiên.

"Em thấy công việc không nhiều lắm nên tranh thủ làm xong để về sớm, huống hồ sương mù Đế Đô dày hơn ở thành phố S, về sớm một chút để hít thở không khí mới mẻ."

Cơ Phồn Tinh lau khô tóc xong rồi xõa xuống lưng, sau đó đến tủ lấy quần áo tắm gội của Hà Như Mộng đưa tới bên giường.

"Ừ, vậy chị đi tắm trước."

Hà Như Mộng cầm lấy khăn đi tắm. Cơ Phồn Tinh sấy tóc xong lại soạn hành lý, sau đó rót giúp Hà Như Mộng một ly nước nóng.

Cô đợi Hà Như Mộng tắm xong sẽ sấy tóc giúp, sau đó cất máy đưa nước cho đối phương.

"Em đi giặt quần áo, chị ngủ trước đi."

Cơ Phồn Tinh thoạt nhìn vẫn giống như lúc trước, luôn làm những việc quen thuộc, nhưng Hà Như Mộng vẫn có thể cảm thụ được bầu không khí quái dị hôm nay.

Tuy Cơ Phồn Tinh vẫn nói giọng như bình thường nhưng vẫn bị tâm tình ảnh hưởng. Hà Như Mộng không hiểu vì sao người này đột nhiên trở về lại biến thành như vậy. Chuyện dạo này đủ làm cô đau đầu lắm rồi, cô không muốn quản cảm xúc của em ấy nữa.

"Ừm."

Hà Như Mộng ngoan ngoãn leo lên giường ngủ, để lại Cơ Phồn Tinh bận rộn làm việc. Sau khi xong việc đã đến rạng sáng, hơi ấm trong phòng khỏa lấp đi cơn rét lạnh nhưng chẳng biết sao trái tim của Cơ Phồn Tinh lại lạnh như băng Bắc Cực vậy?.

Cơ Phồn Tinh tắt đèn bàn, chui vào chăn, chuẩn bị buông thả mệt mỏi để nghỉ ngơi cho khỏe thì thân thể bất ngờ bị người nào đó ôm chặt. Cô thở dài một hơi rồi vòng tay ôm người yêu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người cứ như vậy mang theo tâm tư riêng chìm vào giấc ngủ. Cả hai vốn đã xa cách mấy ngày, bây giờ có tâm sự nhưng lại đem giấu đi hết.

Hôm sau, Cơ Phồn Tinh vẫn dậy sớm nấu cơm và đưa Hà Như Mộng đến công ty. Giữa hai người tựa như đang tồn tại một loại nhiệt tình lạnh lẽo khó hiểu tột cùng.

***

Còn tầm 40 chương nữa thôi. Có bạn nào giúp mình edit ko nào????