Lâm Nhuế hết sức kinh ngạc khi trông thấy tình huống này, Trạm Cẩn Tịnh bây giờ hoàn toàn khác với dĩ vãng. Chị ấy lúc nào cũng hành động bất ngờ khiến người ta khó lòng phòng bị.
"Chị... chị muốn làm gì?" Lâm Nhuế bắt đầu cà lăm, cô thật sự không có cách nào đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Lúc ở chung cư, cô đã lĩnh giáo được sự bá đạo của chị ấy, đừng nói là muốn 'ấy ấy' trên xe à nha!? "Chờ em ăn?" Trạm Cẩn Tịnh thở ra hơi nóng bên tai Lâm Nhuế, thầm thì một câu mang theo vài phần quyến rũ, khiến lỗ tai bên trái của cô cũng trở nên ngứa ngáy dị thường. Đây là lần thứ hai Lâm Nhuế cảm nhận được thân thể căng cứng ngoài mong đợi. Khi còn ở chung cư, cô đã rất cố gắng kiềm chế, chỉ sợ lần này không kiềm nổi, thôi thì cứ suy nghĩ cho căng dây thần kinh để áp chế dục vọng biểu hiện ra mặt. Lâm Nhuế chợt nhớ lại những hình ảnh xấu hổ của nữ diễn viên chính trong video. Thật không thể tưởng tượng được nếu cô cũng thay đổi thành như thế. "Tôi... Tôi không ăn chị. Chúng ta xuống xe đi, chẳng phải chị than đói bụng sao?" "Tim tôi còn đói khát hơn cả bụng đây này, đói sắp chết mất. Em có biết trước kia tôi nhẫn nhịn khổ cực thế nào không? Khó chịu còn hơn chết ấy. Chẳng lẽ em không muốn đền bù một chút?" Trạm Cẩn Tịnh hạ người đặt hai chân lên đùi Lâm Nhuế, sau đó đưa tay ôm lấy đối phương rồi ngồi xuống. Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, lần này Lâm Nhuế không dám làm bừa. Lúc cô định giãy giụa thì Trạm Cẩn Tịnh liền dùng sức giam chặt lại. Lâm Nhuế bị Trạm Cẩn Tịnh ôm, tay phải bị nắm lấy, tay trái bị khống chế, căn bản không bỏ ra nổi. "Đói bụng thì đi ăn cơm." "Em là cơm của tôi." Trạm Cẩn Tịnh đặt tay trái lên bụng Lâm Nhuế, tư thế như chuẩn bị đột nhập vào trong khiến toàn bộ tế bào tê cứng lại. Cô thật sự sợ người phụ nữ này sẽ làm chuyện ngoài ý muốn trên xe. "Chị... chị định chơi xấu đấy ư?" Chính Lâm Nhuế cũng không biết nên ngăn cản như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu mà ngay đến bản thân cũng không biết có ý nghĩa gì. "Tôi chơi xấu? Chẳng lẽ tôi phải đợi người ta cho phép mới được mây mưa với vợ hay sao?" Trạm Cẩn Tịnh tỏ vẻ oan ức, tay đặt trên bụng đã không còn bất kỳ động tác nào nữa. Cô tiến đến trước mặt Lâm Nhuế liền nghe rõ tiếng thở hào hển, ngay cả nhịp tim cũng tựa như một khúc nhạc vui sướng làm tâm người ta bắt đầu ngứa ngáy. "..." Da mặt người này không phải dày bình thường đâu! Tại sao trước kia cô không phát hiện ra để bây giờ bản thân thất sách như thế nhỉ? Nếu cô có kinh nghiệm hơn thì nhất định sẽ khiến chị ấy ngoan ngoãn. Lâm Nhuế khẽ nói thầm trong lòng, ánh mắt thỉnh thoảng xoay xoay mấy vòng. "Chúng ta... Chúng ta có thể xuống xe rồi làm tiếp không?" Trong không gian nhỏ hẹp này, Lâm Nhuế không thể cam đoan sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nói ra lời này kỳ thật cũng muốn đè ép cảm giác khó nhịn xuống rồi tìm cơ hội phản công sau. Trong phim, lần đầu tiên ảnh hưởng đến việc khẳng định 'công thụ', cho nên lần này mình phải nắm bắt chủ thế và giữ khoảng cách. Cô ấy đã không buông tay thì mình cần gì phải chấp nhất, cứ thoải mái sống trọn một lần đi, tương lai để sau này hẵng nói. "Xuống xe? Làm tiếp? Em xác định? Nếu em không thích kiểu này thì làm kiểu khác, nhưng có cần tắm nước nóng xong mới làm tiếp không?" Trạm Cẩn Tịnh thấy phản ứng của Lâm Nhuế không còn giống lúc ở chung cư cũng hiểu em ấy đã buông bỏ được chấp niệm. Dù sao hôm nay cô cũng không để đối phương đi. Mặc kệ ai ép ai đều phải có kết quả. "..." Đối với Trạm Cẩn Tịnh đeo da mặt dày, Lâm Nhuế chỉ có thể tròn mắt hung hăng liếc. Dù cô ấy trước kia có xấu bụng cũng sẽ không nói ra lời như vậy, đây quả thực là đồ vô lại mà. "Chị có muốn xuống xe không?" Lâm Nhuế ra vẻ tức giận, hôm nay cô sắp bắt được chủ thế rồi. Cô tự an ủi mình, hai người ở trong không gian hẹp cũng có chênh lệch chiều cao, khoảng cách năm centimet phải cần không gian lớn hơn để phát triển. "Đương nhiên, hôm nay làm việc mệt mỏi, cả người toàn mồ hôi, chúng ta cùng nhau tắm rửa." Trạm Cẩn Tịnh càng thêm đói khát muốn xuống xe giải quyết. Cô có thể đoán được người kia sẽ không chịu thua, cô phải cho em ấy tâm phục khẩu phục mới được. Trạm Cẩn Tịnh đưa tay phải mở cửa xe rồi đỡ người kia xuống. Lâm Nhuế sửa sang lại quần áo một chút mới chậm rãi xuống xe. Thấy Trạm Cẩn Tịnh đứng trước mặt cười cười, trong lòng cô bắt đầu trở nên căng thẳng. Chị ấy cao đến mức đáng sợ, tuy mình đã mang giày cao gót rồi nhưng chỉ tới một mét sáu mươi lăm thôi. Lúc nãy trong xe tự tin bao nhiêu thì bây giờ cũng bởi vì cao không bằng người ta mà bị đả kích chỉ còn lại chút xíu. "Phụ nữ xấu xa như chị cao như thế từ lúc nào vậy?" Lâm Nhuế cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, không phục lắm. "Em đừng có xưng hô với vợ mình là đồ xấu xa cả ngày như thế. Xấu xa cũng là vợ của em mà! Còn nữa, em với Tiểu Tinh Tinh xưng hô sau lưng tôi thế nào, tôi biết hết!" Trạm Cẩn Tịnh cũng không thèm để ý vì cô thừa biết hai đứa oắt kia rất hay nói xấu mình, quan trọng nhất chính là họ không nói xấu cô với người khác. "Tôi cũng đâu có nói, đều là Tiểu Tinh Tinh nói." Lâm Nhuế không muốn thừa nhận, chỉ ném một câu rồi chột dạ đi vào cửa biệt thự. Trạm Cẩn Tịnh hé miệng cười trộm, thoải mái bước theo sau, lấy chìa khoá mở cửa. Hai người cứ như vậy một trước một sau đi vào biệt thự, tiến tới đại sảnh, Lâm Nhuế nhìn phong cách trang trí chung cư, trong lòng "đau nhói" một chút. Cô không biết nên cảm động hay mắng người kia thật ngốc đây nữa. Cô đứng bất động ở đại sảnh lẳng lặng quan sát. Giờ đây cô đã hiểu vì sao mấy năm nay Trạm Cẩn Tịnh luôn sống một mình. Năm đó chị ấy để cô đi vì không muốn cô phải tiếc nuối sao? Mặc kệ là người thân hay người yêu, chị ấy luôn muốn được tự tay chọn lựa. Hôm nay chị ấy nói hối hận vì năm đó đã để mình đi là rất thật lòng, nếu được lựa chọn thêm một lần nữa, chỉ sợ chị ấy cũng sẽ chọn giống như lúc trước. Tình yêu của chị ấy rất bá đạo, nhưng thời điểm mềm mại có thể khiến người ta cảm nhận được tình cảm sâu đậm. "Sau này còn rất nhiều cơ hội để nhìn, giờ lên lầu thay quần áo đi em." Trạm Cẩn Tịnh không muốn trêu cho giai nhân khóc bèn kéo tay Lâm Nhuế lên lầu. Trạm Cẩn Tịnh vào phòng ngủ tìm khăn tắm. Lâm Nhuế đứng một bên quan sát động tác của người kia rồi bỗng nhiên cúi đầu nhìn đôi giày vừa vặn trên chân mình đầy kinh ngạc. Lúc nãy không có nhìn kỹ, hiện tại xem xét mới biết nó chính là kích thước giày của mình. Chẳng lẽ người phụ nữ này luôn biết mình sẽ trở về hay chỉ là vô tình mua đúng cỡ giày của mình? "Chị mua giày đều size như thế sao?" "Không, trừ em ra, tôi chưa từng để người ngoài vào đây. Giày đều là mua cho em, trong tủ còn rất nhiều đôi khác, đều là loại em thích. Năm nào tôi cũng mua một ít quần áo và giày dép. Tôi luôn nghĩ đến ngày nào đó em trở về có thể mặc ngay." Trạm Cẩn Tịnh đem khăn tắm ra, còn cố ý lấy ra một cặp. Cẩn Tịnh không biểu hiện ra tình tiết gian khổ, nhưng Lâm Nhuế biết rõ mấy năm qua chị ấy vất vả đến cỡ nào. Chờ một người không biết khi nào sẽ trở lại là chờ đợi vô kỳ hạn, nếu đổi lại là cô, nhất định không làm được. "Chị thật ngốc." Cô muốn ra vẻ lạnh nhạt nhưng có cố gắng thế nào, cuối cùng khóe mắt vẫn chảy ra chút gì đó óng ánh. Trạm Cẩn Tịnh không nghĩ tới một câu nói như thế lại có thể chọc người ta bật khóc. Cô vội vã đứng dậy, vươn hai tay ôm người kia vào ngực, nhỏ nhẹ nói: "Chị không ngốc, chị biết em sẽ trở về. Dù không biết kỳ hạn cụ thể, nhưng chị biết tương lai không xa, em nhất định sẽ trở lại." "Chị nói trở về thì em phải trở về sao? Đồ ngốc, bình thường nhìn chị mưu tính đầy mình mà, sao lại ngu ngốc đến vậy chứ!" Lâm Nhuế xúc động, nếu gã đàn ông kia không làm lớn bụng người phụ nữ bên ngoài thì liệu mình có thể bỏ qua bi kịch hôn nhân mà tiếp tục lo cho cuộc sống mình hay không. Nếu như vậy thì người phụ nữ này sẽ chờ cả một đời sao? Tình yêu giữa hai người phụ nữ không phải là chuyện đơn giản. Trước kia cô đã từng nghĩ sẽ sống thật hạnh phúc cùng nhau, nhưng gia đình chỉ cần tạo ra chút áp lực, mình liền quả quyết thỏa hiệp. Sau khi kết hôn một năm mới hiểu được lấy người mình không yêu vất vả đến cỡ nào, nhất là ở với người mình chán ghét còn khó chịu hơn sống trong Địa Ngục. "Người ngốc có phúc của người ngốc, vợ ơi, chúng ta cùng đi tắm đi." Trạm Cẩn Tịnh cho rằng bây giờ không phải là lúc thương cảm, chính sự quan trọng. Nhịn thêm đồng nghĩa với tự hành xác. Lâm Nhuế nghe được Trạm Cẩn Tịnh nói, lông tơ toàn thân đều dựng hết cả lên. Cô lập tức lùi lại hai bước, cười ha hả nói: "Không... Không cần, em không thích tắm lúc này, lát tối ngủ rồi tắm cũng được, chị tắm trước đi." Tắm rửa? Tuyệt đối không đi. Lâm Nhuế đã sớm quyết định dù có chết cũng sẽ không đi. Đi vào đó rồi còn có thể ra ngoài an toàn sao? Chỉ sợ càng để người phụ nữ xấu xa kia đạt được mong muốn, ngay cả mảnh xương vụn cũng chẳng còn. "Em đang sợ?" Trạm Cẩn Tịnh tiến lên một bước, đứng trước mặt Lâm Nhuế rồi nở một nụ cười trên gương mặt xinh đẹp. "Em... em sợ cái gì? Ha ha, em... em không thích tắm tối thôi." Lâm Nhuế đang cực lực che giấu sự chột dạ của mình, nhưng cô lại không biết nét mặt đã sớm bán đứng mình. Dung nhan nhăn nhó kia đã không còn tự nhiên mà đã lộ ra sự sợ hãi. Hai tay giấu sau lưng càng chứng minh cô đang nói dối. Lâm Nhuế có một thói quen chính là thời điểm nói dối thường thích giấu tay ra phía sau để che giấu quẫn thái của mình. "Thật ư? Vậy thì không tắm, làm luôn cũng được." Trạm Cẩn Tịnh đưa tay nâng cằm ra vẻ có điều suy nghĩ. Lâm Nhuế cả kinh suýt rớt cả quai hàm. Người phụ nữ này thật sự không biết e lệ là gì, lời nào cũng nói ra được. Chẳng lẽ ngự tỷ chính là như thế? Cô đã thấy qua mấy trò lưu manh của Tiểu Tinh Tinh, nhưng tại sao càng tiếp xúc càng cảm thấy thủ đoạn của Trạm Cẩn Tịnh càng ngày càng cao. "Em khát nước, em xuống lầu uống nước, chị đi tắm trước đi." Không thể cự tuyệt, chẳng lẽ không thể chạy? Lâm Nhuế nói xong liền chạy về hướng cửa phòng. Làm sao Trạm Cẩn Tịnh có thể để cô toại nguyện, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị túm trở về, sau đó nâng người bế về phía phòng tắm. *** Cùng beta bắt lỗi thôi bà con ơi.