Cơ Phồn Tinh tỉnh dậy đã hơn tám giờ, cơ thể đau nhức như bị liệt nửa người.

Kỳ nghỉ lễ tháng mười một đã đến, cả công ty chỉ có nhân viên phòng thiết kế đi làm. Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh thức dậy muộn bèn ở lại giường chăm sóc.

Một người rất ít ngủ nướng lại vì người yêu mà bắt đầu dính lấy giường. Cô rất thích nghe giọng í ới gọi ăn cơm, tiếng thở dịu nhẹ và ôm người yêu ngủ, cảm giác thật sự rất hạnh phúc.

Hai người ấp ôm nhau hoàn toàn quên mất trong nhà còn có một miệng cần ăn cơm. Lâm Nhuế tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng, lập tức cầm điện thoại xem tình hình ghi âm thực tế. Tuy chỉ có vỏn vẹn hai câu, nhưng cũng đủ vốn cho cô làm chút chuyện xấu xa rồi.

Bụng đói cồn cào lúc ban sáng cũng không thể khiến chủ nhân rời giường nổi, ngay cả mua cơm cũng không. Lâm Nhuế đánh răng rửa mặt xong, nhìn phòng khách trống rỗng, rất muốn gõ cửa phòng sát vách, nhưng lại sợ chọc giận người kia. Hôm qua, vừa nhìn thấy vợ của Cơ Phồn Tinh đã biết cô ta là một nhân vật rất lợi hại rồi.

Chỉ cần đứng xa xa nhìn Trạm Cẩn Tịnh thôi đã biết cô ấy là nhân vật nguy hiểm, có khi Hà Như Mộng còn nguy hơn thế nữa, tránh xa một chút cho an toàn. Một người luôn khiến người khác run sợ, còn một người như băng lạnh tháng chạp đầy sương tuyết, dù là ai cũng không thể trêu chọc.

Cô không sành sỏi phụ nữ cho lắm nhưng nhìn ánh mắt cũng đoán hiểu được không ít. Chẳng biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa? Cứ như cô thì tốt biết mấy, không cần quá thông minh nhưng cũng không thể quá ngu đần. Năm đó gặp phải Trạm Cẩn Tịnh, là do cô quá ngu ngốc, giờ ngẫm lại chợt cảm thấy mọi chuyện thật khôi hài.

Tối qua, có lẽ Cơ Phồn Tinh đã bị người ta chơi đùa quá đà rồi cũng nên? Thủ đoạn của người phụ nữ kia quả thật là siêu cấp đen tối.

Lâm Nhuế ôm bụng kêu ục ục nhìn cửa phòng đóng chặt rồi thở dài về phòng ngủ tiếp. Tài nấu nướng của mình gớm muốn chết, có trổ tài chỉ sợ đốt luôn nhà bếp của Cơ Phồn Tinh. Thôi thì vẫn nên ngoan ngoãn ngủ tiếp, chờ chủ nhân gọi dậy ăn.

Trong lúc hai người còn đang muốn mơ tiếp giấc mộng vàng thì Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, chính là trong nhà còn có một miệng ăn cần phải nuôi. Người ta đã cất công xa xôi đến đây, cô không thể để người ta đói bụng được!? Nghĩ vậy nên mới nhẫn nhịn thân thể đau nhức, từ từ đứng dậy.

Hà Như Mộng nhìn dáng vẻ khổ cực của Cơ Phồn Tinh liền đau lòng hỏi:

"Em muốn rời giường sao? Mệt thì nghỉ ngơi thêm chút đi, những thứ khác để tôi làm cho."

"Em đi nấu cơm. Tiểu Lâm Tử cần ăn cơm, chị cũng phải đi làm, em cũng có chuyện cần giải quyết."

Cơ Phồn Tinh nhớ mình còn một đống chuyện phải làm cũng không còn tâm tình ngủ nghỉ gì nữa. Vấn đề nan giải nhất vẫn còn đang đợi mình giải quyết, sao có thể nằm ngủ thảnh thơi được?

"Trễ một ngày cũng không sao, để tôi nấu cơm cho, em nghỉ ngơi đi!"

Dáng vẻ hiện tại của Cơ Phồn Tinh thật sự khiến Hà Như Mộng cảm thấy rất đau lòng. Tối qua làm hơi quá độ, nhìn em ấy bình thường rất cường tráng, sao chỉ trong một buổi tối đã biến thành như vậy rồi?

"Không sao đâu, em đi tắm trước. Chị có muốn tắm chung không?"

Cơ Phồn Tinh nói xong câu đó liền hối hận. Tắm uyên ương sao? Đúng là dẫn lửa thiêu thân. Tối qua còn chưa đủ sao?

Lẽ nào buổi sáng cũng phải tiếp tục? Nếu người phụ nữ kia nhất định nghĩ vậy thì chẳng phải cô tự đi tìm bất mãn sao?

"Thật sự muốn tắm chung?"

Hà Như Mộng kinh ngạc nhìn Cơ Phồn Tinh, chẳng lẽ lỗ tai mình có vấn đề?

"Không, quên đi."

Cơ Phồn Tinh xuống giường, cảm giác lòng bàn chân nhẹ hẫng, lảo đảo suýt ngã sấp mặt, cũng may bắt được cái ghế. Tay phải xoa eo mấy cái, mang dép đi tới phòng tắm.

Hà Như Mộng trơ mắt nhìn người yêu bỏ đi tắm, sau đó cũng vén chăn chạy theo. Bây giờ cô mới ý thức được một vấn đề: Cơ Phồn Tinh tuyệt đối chưa tỉnh ngủ mới đi rêu rao đòi tắm rửa chung mình. Cô ấy tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra trong lúc tỉnh táo.

"Tiểu Tinh Tinh, em không sao chứ?"

Hà Như Mộng đột nhiên xông vào khiến Cơ Phồn Tinh cả kinh mém rơi cằm đi mất. Nhìn thân thể mỏng manh kia, cô rất muốn mở miệng nói 'tại sao chị lại không biết thẹn thùng!', nhưng cũng ý thức được mình cũng đang trong tình trạng như thế.

"Chị... tại sao chị không lên tiếng mà lại xông vào!?"

Cơ Phồn Tinh bắt đầu nói lắp, tất cả đều ngoài dự liệu. Cô bắt đầu hận bản thân hôm nay phản ứng trì độn. Thật xấu hổ, dù cả hai đều là phụ nữ cũng không có thói quen trần trụi trước mặt nhau như vậy.

"Tắm chung, không phải em mới nói sao?!"

Hà Như Mộng đóng cửa phòng tắm lại rồi đưa mắt quan sát Cơ Phồn Tinh. Đặc biệt là khi bắt gặp vẻ lúng túng, xấu hổ trên mặt người kia, tâm tình trong nháy mắt liền trở nên tốt đẹp.

"..."

Cơ Phồn Tinh nhăn nhó khổ sở, cô có thể thu hồi câu nói kia được không vậy? Vừa nhìn đã biết không thể tắm chung với người phụ nữ này rồi. Tối qua mới phát hiện thói hư tật xấu tồn tại trên mỗi tế bào, thậm chí ngay cả những thành phần không có tổ chức cũng vậy. Cô ưuay đầu lại nghĩ đến chị gái sinh đôi, tâm tình tựa hồ cân bằng và cứng cỏi hơn rất nhiều. Có lẽ người kia có nhân tính hơn Trạm Cẩn Tịnh?

Cơ Phồn Tinh đang tìm kiếm sự cân bằng từ khắp nơi lại bị tình huống 'tắm uyên ương' này đẩy vào quẫn cảnh. Cô thừa biết mình lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện khiến người ta giật mình với người phụ nữ này.

Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh đơ tại chỗ bèn quay ra phía sau, dịu dàng nói: 

"Được mà."

Cơ Phồn Tinh run bắn cả người, cái ôm đột ngột không kịp chuẩn bị khiến cô dựng hết cả tóc gáy, da gà nổi lên khắp người, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ vì động tác đó mà người càng thêm mềm mại.

"Tắm... Tắm..."

Cơ Phồn Tinh không biết mình nên mở miệng thế nào. Cô xoay người đi tới vòi hoa sen chợt cảm giác mình không thể độc chiếm toàn chỗ được nên mới xích qua một bên chừa chỗ cho Hà Như Mộng đi vào. Trong phòng tắm rộng lớn, Cơ Phồn Tinh trái lại cảm thấy không gian nhỏ tí teo đến đáng thương.

Dòng nước ấm áp chảy xuống da thịt, người phụ nữ đối diện trông có vẻ rất hưởng thụ. Nước bắt đầu từ đôi gò má ửng đỏ chảy dài xuống cổ, sau đó trằn trọc đi qua hai ngọn núi cao rồi ngẫu nhiên... ngẫu nhiên lướt qua khỏi đỉnh, chảy xuống ngọn núi khác.

Tất cả diễn ra hết sức tự nhiên như phong cảnh thần tiên mê hoặc thần trí, khiến tế bào toàn thân bắt đầu bành trướng. Cơ Phồn Tinh hít mũi một cái rồi xoay người đi, không nhìn nữa. Gian tình trong lòng bắt đầu trào dâng, không được như vậy, không được.

Phụ nữ thời nay có mấy ai như cô, ham muốn cứ hướng về một chỗ. Không chỉ có vậy, cũng bởi vì ham muốn nên cơ thể mới càng xinh đẹp hơn, ai cũng thích, ai cũng chiều. Trong lòng Cơ Phồn Tinh vốn đã giơ tay đầu hàng từ lâu rồi, nhưng vẫn có chút oán giận nho nhỏ của trẻ con.

Sao Hà Như Mộng lại không biết Cơ Phồn Tinh lúng túng được cơ chứ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không vạch trần. Em ấy cứ nhìn chằm chằm ngực mình lâu như vậy, ngay cả gò má cũng ửng đỏ như quả đào tiên mọng nước. Có dục vọng, biết thẹn thùng là chuyện tốt. Tiềm lực vô hạn.

"Tôi giúp em tắm."

Hà Như Mộng ôm Cơ Phồn Tinh từ phía sau, hai tay đặt lên bụng rồi dịu dàng ôm lấy khiến người phía trước run rẩy. Cái ôm này quả thực chính là lửa thiêu.

"Em... để em tự tắm."

Cơ Phồn Tinh vịn hai tay lên tường tìm chỗ dựa, khôi phục chút ít lý trí. Từ tối qua đến giờ, cô cảm thấy rất kỳ quái, sức đề kháng hầu như bị hạ xuống giá trị âm đối với người phụ nữ này. Chỉ cần một động tác nhỏ của chị ấy thôi cũng đủ khiến cô vượt khỏi tầm kiểm soát. Đó có phải là tình yêu cuồng nhiệt? Có phải ai cũng mất khống chế? Hà Như Mộng thấy người kia không xoay người bèn chui xuống cánh tay phải vòng tới phía trước để Cơ Phồn Tinh ôm gọn lấy mình, sau đó đưa tay vòng lấy cổ của đối phương.

"Em sợ tôi?"

"Em... em... sao... sao em lại sợ chị được chứ!?"

Cơ Phồn Tinh cố nặn ra một nụ cười méo mó, nếu cô có thể tự trông thấy dáng vẻ của mình hiện giờ, nhất định sẽ hối hận đến bật cười. Thật sự rất ư là giả tạo, giả đến mức Hà Như Mộng cũng cảm thấy cô không thích hợp nói dối.

"Đúng vậy, em cảm thấy nơi này còn nguy hiểm hơn trong phòng ngủ."

Hà Như Mộng cười cười, nghiêng người hôn nhẹ lên bờ môi mọng đỏ. Cô rất yêu thích mùi vị này, yêu tất cả mọi thứ trên người em ấy. Cơ Phồn Tinh máy móc si ngốc nương theo động tác của đối phương, thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì.

Qua mười mấy giây, rốt cục cô cũng có phản ứng. Cô không thể hăng hái nổi khi bị cưỡng hôn trong phòng tắm như thế, cứ buông xuôi theo động tác của người nọ, tay đặt trên vách tường tùy ý ôm lưng người kia. Thời khắc này, Cơ Phồn Tinh hận bản thân thật không có tiền đồ.

Dòng nước lướt qua lưng đến hai cánh tay, sau đó chảy thẳng xuống dưới. Hai thân thể mềm mại gắn kết thật chặt, nhiệt tình ma sát lẫn nhau.

Chiếc lưỡi linh hoạt điên cuồng truy đuổi dưới vòi hoa sen tạo nên cảnh tượng vô cùng tinh xảo. Có thể do cả hai quá gấp gáp nên hơi thở có chút mãnh liệt. Cơ Phồn Tinh đẩy Hà Như Mộng ngã lên tường, hai tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng bắt đầu di chuyển về phía trước, sau đó dừng lại ở hai quả núi lớn,  nhắm mắt hưởng thụ mùi vị của đối phương.

Hà Như Mộng không ngờ Cơ Phồn Tinh lại có khát khao tự nhiên đến vậy, chẳng phải vừa mới thẹn thùng đấy sao? Bây giờ nhìn bộ dáng sói đói quả thực cứ như hai người khác nhau.

Cơ Phồn Tinh cảm giác thân thể như bị lửa thiêu đốt, muốn giải phóng gì đó ra bên ngoài. Mỹ vị của người phụ nữ này càng giống như thuốc giải, khiến mọi cảm giác đau nhức biến mất không còn tăm hơi, khí lực càng lớn hơn trước đây.

Lưỡi rời khỏi bờ môi anh đào rồi chạy về phía xương quai xanh uốn lượn xinh đẹp, tìm vị trí thoải mái ngậm lấy quả ô mai, chân đồng thời tăng tốc xuống phía dưới.

"A..."

Hà Như Mộng mất đi điểm tựa, thân thể dán chặt vào vách tường, hai tay buông thõng tìm chỗ bám víu. Người trước mắt quá mức bá đạo, bá đạo đến độ khiến toàn bộ thân thể của người ta cũng bắt đầu nhộn nhạo.

Cơ Phồn Tinh ngậm lấy viên ô mai nhỏ rồi bá đạo mút hút, vuốt ve, động viên. Hai tay ôm chặt bờ mông đầy đặn. Có thể tư thế này hơi mệt nên cô đành đứng dậy duỗi chân phải ngồi xuống thành bồn tắm, sau đó ôm lấy người trước mắt, tách rộng đôi chân ngọc đặt lên eo của mình, để thân thể người kia thoát ly vách tường lạnh lẽo.

Hà Như Mộng ngồi trên đùi Cơ Phồn Tinh, vòi hoa sen vẫn chảy đều, tóc gáy toàn thân như đang điên cuồng dãn mở, cảm giác kỳ quái trong thân thể mãnh liệt trào dâng. Cô đưa tay ôm cổ người trước mắt thật chặt để từng luồng ấm nóng cuộn trào ra.

"A... Ưm..."

Cơ Phồn Tinh thả quả ô mai bên đây ra rồi chạy về quả bên kia. Tay trái ôm chặt hông Hà Như Mộng, tay phải bắt đầu dời đến 'nơi sâu thẳm'. Cô không dây dưa như Hà Như Mộng mà trực tiếp tiến vào, qua lại, co duỗi.

Âm thanh "nhóp nhép" bị tiếng nước chảy nhấn chìm. Ngón giữa được bao phủ thật chặt, lúc mới bắt đầu tốc độ có hơi chậm, về sau từng dòng mật ngọt thấm ướt đầu ngón tay càng khiến cô ham muốn nhiều hơn.

"A... Chậm một chút, chậm một chút, nhanh quá."

Hà Như Mộng lần đầu tiên thử nghiệm tốc độ này nên thân thể có chút không thích ứng. Có lẽ do âm thanh của Hà Như Mộng hơi lớn khiến cô sững sờ. Thấy người nọ ngẩng đầu lên đỏ bừng mặt mũi, sau đó quyến rũ cúi đầu nhìn tay phải chằm chặp mới biết mình đang làm gì. Tay còn ở bên trong báo hại hai người xấu hổ chết đi được.

"Sao lại ngừng rồi?"

"Cái đó... Cái đó... Chúng ta tắm rửa đi."

Hiện giờ, Cơ Phồn Tinh hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, chưa từng cảm thấy xấu hổ đến nhường này, sao đầu óc mình cứ mãi toả nhiệt, ham muốn người phụ nữ này hoài như vậy chứ! Tuy gần đây cô hay mộng xuân ăn sạch sành sanh người này, nhưng đó chỉ là mơ thôi, sao có thể biến thành sự thật như bây giờ? Chẳng lẽ mộng xuân nhiều quá nên mới khát khao vô độ? Tuy như vậy rất tốt, nhưng hình như mình làm hơi lố rồi.

"Châm ngòi rồi thì phải chịu trách nhiệm dập tắt, thế nào lại đòi đi tắm!?"

Hà Như Mộng buồn cười nhìn người kia đang tỉnh hồn lại. Hóa ra vừa rồi em ấy hoàn toàn mất kiểm soát. Bộ dáng ngây ngốc thật quá đáng yêu, thời điểm đạo thời càng đáng yêu hơn nữa.

"Sẽ cảm lạnh, tối rồi làm, ha ha."

Cơ Phồn Tinh rút tay ra, bây giờ cô cũng không có dũng khí làm tiếp, huống chi bên ngoài còn có khách chờ ăn cơm. Tuy cô có thể hoàn toàn không để ý đến cậu ta, nhưng bụng cô cũng đói lắm rồi. Lỡ đâu cậu ta bị bỏ đói mà sinh bệnh thì Trạm Cẩn Tịnh xấu xa kia sẽ kiếm chuyện ngay.

"Là em nói đó, tối đừng có mà ăn vạ nhé!"

Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh hứa hẹn liền xác nhận, không thôi tối lại đổi ý, phải thừa dịp cháy nhà đi hôi của mới yên tâm. Cơ mà người này làm đến bước này đã là cực hạn rồi, cứ từ từ dẫn dụ. Học sinh giỏi không phải là học được nhiều, quan trọng phải biết vận dụng các loại kỹ năng, sau đó nghiên cứu tìm ra phương pháp tốt nhất.

"Ặc..."

Cơ Phồn Tinh hoàn toàn á khẩu, người phụ nữ này thật sự rất nóng lòng làm chuyện bậy bạ. Mặc dù mình cũng thích nhưng không thể treo mãi ngoài miệng mỗi ngày như thế được.

"Em giúp chị tắm."

Cơ Phồn Tinh đặt Hà Như Mộng xuống, sau đó đưa vòi sen đến, rót một ít sữa tắm xoa lên người cô.

Hà Như Mộng vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc được Cơ Phồn Tinh "Hầu hạ". Cô hy vọng tháng ngày bên nhau của hai người sẽ mãi lâu dài. Cơ Phồn Tinh có lúc rất keo kiệt, nhưng đối với người mình yêu sẽ rộng rãi tột cùng. Ở chung lâu sẽ biết rõ nhau hơn, những năm chờ đợi là chuyện hạnh phúc đến dường nào.