Hai người dùng hết bữa sáng, Cơ Phồn Tinh mới lái xe đưa Hà Như Mộng đi làm. Mới sáng sớm mà tâm thần đã rơi vào trạng thái bất an làm cô cảm thấy buồn bực. Mí mắt cũng giựt giựt rất mạnh khiến cô luôn có cảm giác chuyện không hay sẽ phát sinh.

"Chuyện của công ty bắt nguồn từ phòng thiết kế, tuy phòng khác cũng khả nghi, nhưng chủ yếu phải điều tra người của phòng thiết kế, đặc biệt là nhân viên mới có một hai - năm kinh nghiệm."

Cơ Phồn Tinh vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện công ty, lại sợ Hà Như Mộng gây thù chuốc oán với nhiều người. Người vô tội sẽ rất khó chịu khi bị người khác hoài nghi.

Hà Như Mộng liếc nhìn Cơ Phồn Tinh, hắng giọng nói:

"Nổi nóng như hôm qua chắc cũng hù được người rồi. Tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này, cô nghỉ phép bao lâu?"

Hà Như Mộng cũng muốn nghỉ phép để bồi dưỡng tình cảm, cô chưa ăn người ta hoàn toàn nên rất không cam tâm, dạo này chỉ lo giận dỗi, đến giờ vẫn không có tiến triển. Có lẽ chuyện công ty sẽ ổn, không biết năng lực như thế nào nhưng cô tin cô ấy có thể làm được.

"Nghỉ phép như bình thường thôi. Nếu cô tăng ca thì trưa tôi sẽ đưa cơm, tối đón cô về nhà. Đúng rồi, từ hôm nay bạn tôi sẽ tới ở. Cậu ấy nói chuyện hơi nhây, cô chớ để ý."

Cơ Phồn Tinh nhắc đến Lâm Nhuế tức thì liên tưởng đến thảm họa. Mời cậu ta tới ở đồng nghĩa với việc tự chấm dứt chuỗi ngày an nhàn của mình. Đợi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ lập tức ném cậu ta ra ngoài cho người phụ nữ xấu bụng kia trừng trị.

"Chắc bạn của cô thú vị lắm. Tôi cảm thấy sống chung cũng tốt, nhà cửa càng náo nhiệt."

"Ha ha."

Cơ Phồn Tinh cười khổ, hy vọng đến lúc đó cô ấy không chê Lâm Nhuế nói nhiều rồi oán giận cô. Trong thiên hạ này, chẳng ai chịu nổi cậu ta ngoại trừ người trầm mặc ít nói chỉ biết dùng hành động để biểu thị kia.

"Ring ring."

Điện thoại di động vang lên, Cơ Phồn Tinh đeo tai nghe, nhìn tên hiển thị trên màn hình, mồ hôi lạnh lập tức chảy như mưa. Cô chết cứng nắm chặt điện thoại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

"Sao vậy? Sao không nghe đi?"

Nhìn thấy vẻ mặt hết sức thống khổ của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng quan tâm hỏi.

"Vừa nhắc cô ta thì cô ta liền đến. Đúng là phụ nữ làm khó phụ nữ mà!"

Cơ Phồn Tinh vừa lái xe vừa nghe máy, ngữ khí dịu dàng đầy vẻ nịnh hót.

Hà Như Mộng không biết rốt cuộc Cơ Phồn Tinh sợ người phụ nữ nào mà phải gian nan đến thế.

"Chị Cẩn Tịnh, đã lâu không gặp."

Giọng điệu của Cơ Phồn Tinh dịu nhẹ dị thường như sắp chảy ra nước. Tiếng nói mềm mại, ngọt ngào hòa tan cõi lòng. Hà Như Mộng cứ ngỡ mình nghe lầm, nhưng khi nhìn lại mặt mũi đối phương liền nổi giận. Sao cô ấy có thể đối xử dịu dàng với người phụ nữ khác như thế?!.

Cái tên Trạm Cẩn Tịnh mới êm tai làm sao. Hà Như Mộng nghe xong, đáy mắt bỗng dưng xuất hiện một ánh lửa cháy hừng hực.

"Ừ, Tiểu Tinh Tinh, đã lâu không gặp. Về nước rồi cũng không gọi điện hẹn tôi họp gặp."

Giọng nói bên đầu dây kia không nhanh không chậm, bình tĩnh, chậm rãi hệt như bạn bè đang nói chuyện khách khí với nhau vậy.

"Về nước rồi bận rộn công việc, nhất thời không có thời gian. Chị Cẩn Tịnh tìm tôi có việc gì à?"

"Cũng không có gì, định tối mời em ăn cơm thôi."

Ăn cơm? Cơ Phồn Tinh nghe hai từ này xong liền run lẩy bẩy. Là sao? Cô ta hẹn mình ăn cơm ngay ngày Lâm Nhuế đến, lẽ nào cô ta đã biết?

Có nên đi không? Đi rồi tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm. Nếu Lâm Nhuế biết chuyện sẽ chạy trốn trước tiên, biết đâu hôm nay cũng chẳng thèm đến.

"Tối nay tôi bận việc rồi, chắc không đi được đâu. Đợi khi nào có thời gian sẽ mời chị Cẩn Tịnh sau, được không?"

Biết là sẽ chết thảm trong bữa ăn nên Cơ Phồn Tinh vội vàng từ chối trước. Lâm Nhuế rảnh quá hay sao mà lại đi trêu chọc đại thần này làm gì thế không biết. Cậu ta mà đến thì cuộc sống của cô cũng bắt đầu hãm sâu vào địa ngục.

"Vậy còn tiệc của bạn em thì sao? Nếu đã là bạn thì ăn chung một bữa cũng hay mà."

Người nọ không chịu buông tha, Cơ Phồn Tinh nhìn ra cô ta đã biết Lâm Nhuế trở về, ngoài miệng cố ý bảo muốn gặp mặt, nhưng thật ra là muốn cô dẫn Lâm Nhuế theo. Nếu không thì có lẽ cô ta đang thăm dò hôm nay Lâm Nhuế có đến hay không.

Nếu đã biết chân tướng, chắc cô ta đã ra tay rồi cũng nên? Cô không thể tự dẫn lửa thiêu thân nên đành phải thành thật cống hiến sức mình.

"Chị Cẩn Tịnh, kỳ thực tôi có chuyện muốn nhờ chị."

"Chuyện gì?"

"Bạn của tôi có một căn nhà muốn sửa chữa, chị làm quảng cáo nên chắc hiểu rõ mấy vụ thiết kế, chị có thể giúp bọn này trang trí nhà không?"

Cơ Phồn Tinh lập tức đẩy vấn đề đi, cái ổ kia sớm muộn gì cũng thuộc về Trạm Cẩn Tịnh, cứ làm cô ta hài lòng trước cho dễ, còn Lâm Nhuế để sau này hẵng nói. Cậu ta bị ăn sạch cũng chưa chắc biết lý do.

"Được, khi nào bắt đầu trang trí, tôi sẽ an bài một chút."

Trạm Cẩn Tịnh hiểu điều Cơ Phồn Tinh ám chỉ, lập tức vui vẻ đáp ứng. Nhà của ai có thể khiến Cơ Phồn Tinh hao tổn tâm sức? Ngoại trừ người phụ nữ kia ra sẽ không có người nào khác.

"Được rồi, phiền chị Cẩn Tịnh quá. Trưa nay tôi sẽ sai người đưa chị địa chỉ và tư liệu. Ba giờ chiều tôi sẽ ra sân bay đón bạn, nếu chị có thời gian thì tôi và cậu ấy mời chị ăn cơm."

Cơ Phồn Tinh hổ thẹn muốn chết, cô thật sự không muốn bán đứng Lâm Nhuế đâu, nhưng so với bạn thân thì sống dai sống khỏe mới là đại sự. Thời gian tươi đẹp không có đủ, cô không thể chỉ vì nghĩa khí bạn bè mà phá huỷ hết toàn bộ thanh xuân. Cô chỉ có thể thầm mặc niệm cho Lâm Nhuế và tưởng tượng ra tương lai ngập tràn 'hạnh phúc' của cậu ấy.

"Ừm, vậy tôi đi làm trước, có thời gian sẽ gặp sau."

"Được, tạm biệt chị Cẩn Tịnh."

"Tạm biệt."

Cúp điện thoại, Cơ Phồn Tinh cảm thấy hoàn toàn giải phóng như mới trốn khỏi Địa ngục.

Hà Như Mộng xem như đã hiểu Tiểu Tinh Tinh nhà mình bán đứng bạn bè, bán rất triệt để. Nghĩ đến người bạn kia, Hà Như Mộng càng hiếu kỳ hơn. Cô chỉ sợ người có thể khiến Trạm Cẩn Tịnh coi trọng càng khó đối phó.

Bất quá bản thân cô đang cảm thấy thế nào, điều đó có xấu không? Cô chưa từng thấy cô ấy bán đứng bạn bè như vậy, có lẽ mọi chuyện đều có bí mật bao hàm bên trong.

"Hóa ra cô và Tổng giám đốc Trạm là bạn."

"À, cũng bình thường thôi. Cô ta yêu bạn của tôi, cũng làm nó đau khổ không ít. Lần này cậu ấy đến đây định cư sẽ trả hết cả gốc lẫn lãi."

Cơ Phồn Tinh thật sự không muốn thừa nhận quen biết người phụ nữ kia chút nào hết. Từ khi quen biết cô ta, cuộc đời cô chỉ toàn một màu xám xịt. Cô ta ra nước ngoài, cô chỉ vừa sống yên ổn được hai năm thì cô ta lại trở về. Tất cả đều tại Lâm Nhuế, bản thân cậu ấy trêu người được rồi, mắc mớ gì phải lôi cô vào cuộc làm chi.

"À, tính tình của cô ta thoạt nhìn rất giống chị gái tôi, làm gì cũng bất chấp, không màng tới hậu quả. Cô may mắn lắm mới gặp được tôi đấy, nếu gặp chị tôi thì phỏng chừng cô bây giờ ngay cả nửa cái mạng cũng bị mất."

Hà Như Mộng tự hào nói với Cơ Phồn Tinh, những câu nói này không ngoa chút nào. Chị gái của cô và Trạm Cẩn Tịnh đều là động vật thích ăn tươi nuốt sống con mồi.

Cơ Phồn Tinh không nhận ra người phụ nữ họ Trạm kua thua chị gái mình chỗ nào, cơ mà có lẽ Trạm Cẩn Tịnh tốt hơn chị gái một chút. Cô không tiếp xúc nhiều nên cũng chả biết rốt cuộc người này có xấu bụng hay không mà gương mặt khi lập mưu chẳng chút biến sắc.

Kỳ thực không phải cô ta tốt mà chính là một người biết thức thời. Không giống như Cơ Hạo Nguyệt và Lâm Nhuế, cô ta sẽ xem xét thế cục, khôn sống mống chết, đạo lý sinh tồn trên thế gian chính là hiểu được thế cuộc và điều tra tình hình, phải khéo đưa khéo đẩy, hiểu được lõi đời. Bằng không chỉ có thể cúi đầu chịu thiệt.

Cơ Phồn Tinh tự nhủ mình đúng là may mắn.

"Ha ha."

Cơ Phồn Tinh lễ phép nghênh hợp, cũng không dám nói xấu người kia nửa lời. Chuyện mình biết cứ giữ nguyên trong lòng được rồi.

Hà Như Mộng không vui khi nhìn thấy Cơ Phồn Tinh như vậy. Lẽ nào cô ấy không cảm nhận được bản thân may mắn khi có người yêu như mình? Hừ, quả nhiên cần phải dạy dỗ lại một phen, cọp dữ không gầm sẽ bị tưởng là mèo ốm.

"Bạn cô dự định ở nhà chúng ta bao lâu?"

"Không biết, đại khái là sửa xong nhà mới đi. Cơ mà không cần chờ đến lúc đó, tôi nghĩ sẽ có người đưa cậu ấy đi sớm thôi."

Cơ Phồn Tinh nghĩ mãi không ra vấn đề mới nhờ Trạm Cẩn Tịnh, một khi chưa giải quyết chuyện của Lâm Trạch thì cô vẫn còn đau đầu dài dài. Nếu chiều nay cô không đi được thì cứ để người phụ nữ xấu xa kia đón cậu ấy vậy.

"Tôi sẽ không hỏi đến chuyện của Lâm Trạch, nhưng cô đừng làm gì quá khích. Gã đàn ông kia là một con cáo già, động đến không dễ đâu."

Nghĩ đến việc phải đối phó với Lâm Trạch, Hà Như Mộng có chút bận tâm. Người kia có thể đưa Lâm Trạch phát triển đến giờ không chỉ đơn thuần là người có đầu óc mà chính là thủ đoạn đối nhân xử thế. Cơ Phồn Tinh trông rất trong sáng, chẳng ai biết năng lực thật sự của cô. Nếu Lâm Trạch làm cô bị thương tổn thì chi bằng tự mình động thủ.

"Sẽ không, chúng ta chỉ có thể gặp nhau, không được đánh lộn. Như Mộng, cô có biết vạn vật tồn tại đều có nhược điểm của nó, con người cũng giống vậy. Đứng càng cao lại càng sợ té đau. Ngã rồi chỉ biết nắm chặt cọng cỏ cứu mạng. Chẳng biết lúc cả thế giới hạ xuống sẽ ra sao?"

Cơ Phồn Tinh nói nhỏ nhẹ như mây gió, trên mặt không hề biểu lộ tâm tình phức tạp. Dáng vẻ ung dung, tự tin khiến Hà Như Mộng càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc cô ấy có biện pháp gì mà có thể khiến Lâm Trạch bị ảnh hưởng...

Không biết chuyện lần này có phải do gã đàn ông kia làm không nữa.

Thương trường chính là như vậy, lúc vô tình, trong mắt đều chỉ có lợi ích. Bản thân cô không muốn trở thành nô lệ của lợi ích, chuyện của công ty sao có thể quan trọng bằng người cô yêu.

"Chỉ muốn tốt cho cô là được."

Cơ Phồn Tinh đậu xe ở nhà để xe dưới hầm, cởi đai an toàn xong liền ôm chằm lấy Hà Như Mộng, hòa nhã nói:

"Tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt."

Âm thanh rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, giống như cơn gió nhẹ qua khiến đáy lòng người ta nhộn nhạo.

Cơ thể Hà Như Mộng đều rơi vào trạng thái đông cứng, đây là lần thứ nhất cô chủ động như vậy. So với quá khứ nhiệt tình chủ động thì cái ôm đơn giản này càng khiến người ta run rẩy mãi không thôi.

"Cô... ừm."

"Lên đi."

Cơ Phồn Tinh buông lời ngọt ngào đầy cưng chiều Hà Như Mộng.

Trông thấy Cơ Phồn Tinh dự định đưa tay mở cửa xe, Hà Như Mộng lập tức đứng dậy. Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, gáy đụng vào cửa kính xe.