Cơ Phồn Tinh dìu người kia về phòng rồi giúp mặc áo ngủ, sau đó buộc chặt thắt lưng. Cô giở khăn trên tóc xuống, bắt đầu lau khô, sau đó lấy ra một cái khăn lông to khoác lên người Hà Như Mộng.
"Khoác cái này vào, kẻo bị cảm." Nói xong liền cầm máy sấy tóc, Cơ Phồn Tinh chưa từng nghĩ mình thiệt thòi khi làm vậy, nó vốn đã trở thành chuyện đương nhiên, một loại trách nhiệm. "Cô thật tốt bụng và chu đáo." Cơ Phồn Tinh đang sấy tóc, đột nhiên bên tai truyền tới một câu nói. Cô dừng tay một chút, gò má trong nháy mắt hiện ra một áng mây hồng. "Gì... Nào có, chân cô... Chân cô bất tiện nên tôi mới giúp thôi." "Chúng ta kết hôn đi." Cơ Phồn Tinh hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, người phụ nữ này mở miệng toàn nói mấy câu khó đỡ. "Chuyện đó... Chuyện đó, sau này... để sau này hãy nói." "Ý của cô là sau này sẽ cùng tôi kết hôn?" Hà Như Mộng hưng phấn nghiêng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, ánh mắt mừng rỡ, tràn đầy chờ mong. Cơ Phồn Tinh lúc này hoàn toàn bị ánh mắt mê người kia mê hoặc. Cái nhìn vui mừng mang theo sự chờ đợi sáng long lanh như 'dạ minh châu', khiến người ta không nỡ dời tầm mắt. "Quay đầu lại nhanh đi, nói nhiều quá." Cơ Phồn Tinh phục hồi tinh thần xoay đầu Hà Như Mộng về phía trước, xong lại vội vàng bắt đầu công việc trong tay. Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh như thế liền hé miệng cười vui vẻ. Cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay rất tuyệt. Tuy chân bị rủi ro nhưng lại là phúc giúp cô có thể giữ lấy người phụ nữ này suốt một ngày. Cơ Phồn Tinh sấy tóc khô rồi vứt máy sấy qua một bên, dùng lược chải. "Cô lên giường nằm nghỉ trước đi, tôi có để quần áo ở tủ đầu giường, đợi lát nữa tôi đi tắm rồi cô hãy mặc vào. Bây giờ tôi xuống lầu pha thuốc Đông y cho cô ngâm chân." Cơ Phồn Tinh đỡ Hà Như Mộng lên giường, đắp kín chăn, xoay người xuống lầu. Hà Như Mộng ngây ngô ngồi trên giường nhìn quần áo được gấp kỹ đặt trên đầu tủ, cười vui vẻ. Cô chưa từng nhận được niềm hạnh phúc lớn lao như thế. Trước đây, cô luôn tưởng tượng và chờ mong được trông thấy dáng vẻ dịu dàng, chu đáo ấy. Khoảnh khắc hiện tại đã khiến cô rơi vào vực sâu, mất luôn sự kiềm chế. Cô ấy dịu dàng đầy cưng chiều giống như một mảnh đầm lầy mà cô chỉ đồng ý nhảy vào chứ không chịu trở ra, chỉ muốn trầm luân mãi mãi trong đó. Trước đây, cô thường nghe chị gái khoe khoang cô bé đáng yêu của chị ấy, nhưng Hà Như Mộng lại cảm thấy Cơ Phồn Tinh mới là người dịu dàng, chu đáo hơn Cơ Hạo Nguyệt. Cô ấy không cần nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không cần dùng đồ hoa lệ dỗ dành người khác. Cô ấy rất thực tế, chỉ dùng hành động dịu ngọt đầy cưng chiều cho cô mà thôi. Hà Như Mộng ngước nhìn trần nhà trắng xóa, cô không thể hình dung tâm tình của mình vào phút này, mật ngọt đã rót đầy tim rồi, cũng chẳng biết ngọt đến mức độ nào. Qua mấy phút, Cơ Phồn Tinh bưng một cái chậu gỗ vào phòng, mùi thuốc Đông y tỏa ra nghi ngút. "Mùi này khó ngửi quá." "Khó ngửi nhưng nó có thể trị lành chân của cô." Cơ Phồn Tinh đặt chậu gỗ xuống rồi đứng lên nhìn Hà Như Mộng, trán đẫm vết mồ hôi. Hà Như Mộng hơi kinh ngạc, hé miệng nở nụ cười, thân thể cũng không khỏi run lên. "Cô cười cái gì? Tôi đâu có cho cô uống thuốc Đông y đâu. Ép cô uống xong lại đập nát nhà tôi không chừng." Cơ Phồn Tinh vén chăn kéo hai chân Hà Như Mộng đặt vào chậu gỗ, tiếp đó tát tát nước thuốc lên bên bị thương. Nước hơi nóng, Hà Như Mộng phản xạ có điều kiện rụt lại chân, làm Cơ Phồn Tinh đang cầm mấy ngón chân cũng bị tuột ra. "Nóng lắm sao? Để tôi pha thêm nước." Nhìn thấy động tác của Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh càng thêm dịu dàng. "Cô có từng đối xử tốt với người phụ nữ nào như thế này không?" Hà Như Mộng bắt đầu có chút đố kị với những người đã từng được Cơ Phồn Tinh chăm sóc. "Không có, ngoại trừ lúc mẹ tôi bị bệnh phải ngâm chân ra thì chẳng có ai khác. Tôi cũng không thích tiếp xúc cơ thể với người khác." Cơ Phồn Tinh nhanh chóng giải thích như thể sợ Hà Như Mộng hiểu lầm. Bản thân cô không hề ý thức được điều này, nhưng Tổng giám đốc thì có. "Hóa ra là vậy." Hà Như Mộng mừng thầm. Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu bắt gặp Hà Như Mộng đang mỉm cười, cũng chả biết tại sao cô ấy lại vui đến thế. "Chân cô tốt hơn nhiều rồi đấy. Tôi thấy hay là cô uống thêm thuốc lưu thông máu đi, nói không chừng sáng mai có thể chạy nhảy được luôn!" "Cái gì? Không đâu, chân tôi ổn rồi, không cần uống thuốc đâu. Thật sự không cần." Hà Như Mộng nghe đến hai chữ 'uống thuốc' liền biến sắc. Cô duỗi hai chân phe phẩy chứng minh mình đã hoạt động được bình thường, không cần uống thuốc. "Cô đừng lộn xộn nữa, không uống thuốc là phải nghỉ thêm hai ba ngày mới ổn." Cơ Phồn Tinh thở dài, cố ấy cử động chân càng nhiều càng nghiêm trọng, nhưng độ cong khóe miệng không thể che lấp được tâm tình vui vẻ. Hà Như Mộng cúi đầu chăm chú nhìn vẻ mặt khôi hài của đối phương, lòng tức thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô quả thật không uống thuốc được đâu. "Chuyện này chẳng buồn cười tí nào." Tổng giám đốc kiêu ngạo ngẩng đầu không chịu thừa nhận mình bị người ta trêu chọc. "Tôi cảm thấy buồn cười, cô thế này đáng yêu hơn vẻ lạnh nhạt bình thường nha!" "Tôi vốn là một cô gái khả ái, càng ngày càng dễ thương." "Ặc, ha ha, không ngờ nha! Sau này tôi cũng sẽ không bao giờ tin trên thế gian tồn tại ngự tỷ nữa." Cơ Phồn Tinh bật cười khi nghe Hà Như Mộng nói thế. Cô lấy khăn lau khô hai chân, sau đó thoa thuốc dán cao con Cọp vào. "Tôi có nói tôi là ngự tỷ sao? Đều là cô tự nghĩ thế thôi. Tôi thà làm vợ của cô chứ chẳng ham làm ngự tỷ. Làm vợ mỗi ngày đều được cưng chiều, đó mới là cuộc sống nên có của phụ nữ." Hà Như Mộng ngoẹo cổ trố mắt nhìn Cơ Phồn Tinh rồi nở nụ cười hạnh phúc. Mỗi câu chữ phát ra từ đôi môi anh đào đều mang ma lực xâm nhập sâu vào tâm khảm người ta, cũng chẳng ai nỡ oán trách cô lời nào. Tim Cơ Phồn Tinh phút chốc tăng gia tốc. Ngực đánh 'thình thịch' như trống cổ vũ, ngay cả gò má cũng bất giác nóng bỏng. "Quả nhiên là cao thủ trêu người." Cơ Phồn Tinh bĩu môi bưng chậu gỗ, tức giận rời đi. Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh tức giận bỏ đi, nghĩ tới câu oán trách vừa nói chợt bật cười 'ha ha'. Cao thủ trêu người? Có thật là thế không? Lần đầu tiên cô bị người ta nói vậy đó! Thế quái nào mà một người chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương lại biến thành cao thủ trêu người, lẽ nào là thiên phú trời ban? Hà Như Mộng bỏ chân vào ổ chăn, ngây ngốc nằm trên giường cười cười. Cơ Phồn Tinh dọn dẹp xong mọi thứ mới đi tắm rửa. Hiện giờ cô không rảnh quan tâm đến Hà Như Mộng. Hôm nay, cô rất bực tức khi bị cô ấy nắm mũi dẫn đi. Trước đây, cô chưa từng cảm thấy xấu hổ đến thế, đúng là khó hiểu. Hai tay đặt lên vách tường lạnh lẽo, mặc cho vòi sen phun nước chảy ào ạt trên đầu mình. Nghĩ đến mối quan hệ kỳ quái bắt đầu từ tối qua, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Cô hết cách với người phụ nữ kia rồi, muốn lạnh lùng xa cách cũng không xong. Có lúc cô rất muốn tới gần trò chuyện mỗi khi trông thấy cô ấy cô đơn, đấu võ mồm cũng được, cô rất sợ bóng lưng kia phải chịu cảnh tịch mịch. Từ khi nào mình bắt đầu trở nên như vậy? Từ khi nào mình bắt đầu đối xử tốt với cô ấy? Rốt cuộc cô ấy đã dùng phép thuật gì khiến mình hoàn toàn mất đi khống chế. Nhưng mà cô nên đối mặt ra sao với cô ấy đây. Lúc trước, cô cứ tưởng một khi biết hết mọi chân tướng sẽ có thể thoải mái rời đi. Nhưng hiện tại cô lại không làm được, lúc nào cũng để tâm hỏi han ý người ấy, tất cả thực sự rối loạn hết cả. "... Đúng là gay go." Cơ Phồn Tinh dùng hai tay lau mặt, vò đầu bứt tóc cho những suy nghĩ ngổn ngang bay đi mất. Tắm xong đi ra bắt gặp người nọ đang ngồi nghịch điện thoại ở đầu giường, không biết đang nhắn tin với ai mà trông vui vẻ quá chừng. Lúc này Cơ Phồn Tinh cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với người kia, cô muốn dời sự chú ý sang chỗ khác. "Tắm xong rồi sao?" Cơ Phồn Tinh vừa muốn xoay người, sau lưng bỗng truyền tới một câu dịu dàng. "Ừ, cô ngủ trước đi, tôi cất đồ rồi sấy tóc một chút." "Tôi không mệt, chờ cô ngủ." Hà Như Mộng cất điện thoại rồi quan sát Cơ Phồn Tinh xếp quần áo trên ghế. "Uống ly sữa bò đi rồi hẵng đánh răng." Cơ Phồn Tinh xuống lầu mang lên một ly sữa bò đặt trước mặt Hà Như Mộng, tự oán hận mình lúc nãy quên đánh răng giúp người ta. "Ừ ừ." Hà Như Mộng nhận ly sữa bò, sau khi uống xong, trên môi còn dính một vòng sữa trắng hệt như con nít. "Đúng là đồ con nít." Cơ Phồn Tinh bất đắc dĩ rút ra một tờ giấy lau miệng cho người nọ khiến thân thể cô ấy run lên bần bật. Hành động quá đột ngột làm người ta không kịp chuẩn bị. "Để tôi đi rót nước cho cô đánh răng." Cơ Phồn Tinh đem cái ly tới bồn rửa mặt. Hà Như Mộng cứ như vậy nhìn chằm chằm cánh cửa toilet, mấy phút sau mới phục hồi tinh thần, thở phào nhẹ nhỏm. Cơ Phồn Tinh bưng nước và bàn chải đánh răng có sẵn kem tới, chu đáo đến mức không có gì đáng chê trách. "Cô rửa mặt trước rồi đánh răng. Tôi để khăn mặt ở đây nhé. Giờ tôi phải đi giặt quần áo." Cơ Phồn Tinh phân phó xong liền ôm đống quần áo ra sân thượng. Hà Như Mộng chứng kiến hết thẩy, cảm động suýt rơi nước mắt. Chỉ do chân bị thương nên mình mới được người ta hầu hạ như nữ vương. Thế gian này thật sự có người tốt đến vậy sao? Có phải kiếp trước hay là kiếp trước của kiếp trước nữa, cô làm nhiều việc thiện nên đời này mới có thể gặp gỡ cô ấy chăng? Một người chưa bao giờ tin vào số kiếp, lần đầu tiên muốn thử nghiệm tin tưởng một lần, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được hạnh phúc.