Ăn xong cơm trưa, hai người dạo vòng quanh quảng trường gần đó một chút. Cơ Phồn Tinh cũng chưa tới đây lần nào, bình thường cô hay bị lạc đường nên rất ít khi chủ động ra ngoài, bất đắc dĩ lắm mới đi thôi. Vậy nên mỗi khi đến đâu xa lạ, cô thường để ý nhớ kỹ đường về, nếu không sẽ bị lạc đường, không thể về nhà.
"Giày có vừa chân không? Tôi không biết size của cô nên đoán mua đại thôi." Cơ Phồn Tinh mang giày vải tản bộ trong công viên, trời vào thu phủ lên nơi này một thảm thực vật xanh biếc, nhưng như thế cũng chẳng thể gây chú ý với cô vì cô chỉ sợ Hà Như Mộng không mang vừa giày mình mua mà còn cố mang cho mình vui thôi. "Vừa lắm, tôi còn tưởng cô biết size giày của tôi đấy chứ! Không lớn không nhỏ, rất vừa vặn." Hà Như Mộng liếc mắt nhìn đôi giày trên chân mình, hài lòng trả lời. Mặc kệ có vừa hay không, chỉ cần có lòng là được, sự chân thành tốt hơn mấy lời ngon tiếng ngọt kia rất nhiều. Kỳ thực bản thân cô cũng không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nói ngon ngọt của Cơ Phồn Tinh. Vừa nhìn đã biết ngay cô ấy chính là tuýp người theo trường phái hành động rồi. Khác hẳn với Cơ Hạo Nguyệt chỉ giỏi khua môi múa mép. "Ừ, vừa là được rồi. Đi dạo một chút rồi về nhé!" Cơ Phồn Tinh thả chậm bước để hai người vào vị trí sóng vai. Cô chẳng biết vì sao mình lại thích cảm giác cùng dạo phố như thế này, cho dù không nói lời nào, cứ đi như vậy thôi cũng khiến đáy lòng như được lấp đầy. Cảm giác rất khó tả, chân thật như chưa bao giờ. Hà Như Mộng theo sát Cơ Phồn Tinh, quan sát sườn mặt cô đang nói chuyện, ôn hòa, sáng rỡ, bờ môi anh đào mỏng manh hiện ra ánh sáng thật mê người. Hà Như Mộng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó kéo tay Cơ Phồn Tinh đến bên cạnh mình. Mắt nhìn chằm chặp vào con ngươi sáng ngời như nước kia, tay phải từ từ giơ lên, duỗi ngón cái ra, dịu dàng vuốt ve bờ môi mỏng ấy. Cơ Phồn Tinh hoàn toàn bị tình cảnh trước mắt dọa sợ đến á khẩu. Đầu óc trống rỗng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ biết nhìn chằm chằm vào gò má lạnh tanh của Hà Như Mộng, cả thân thể đều trở nên cứng ngắc. Hà Như Mộng nháy nháy mắt, đồng thời vươn tay trái vòng ra sau cổ Cơ Phồn Tinh, tay phải áp lên gò má, thân thể hơi cuối về phía trước. Cô nhắm hai mắt lại rồi nhẹ nhàng dán môi lên đôi môi mềm mại thoang thoảng hương vị anh đào kia. Giữa hai bờ môi tạo ra lực ma sát khiến cả người Cơ Phồn Tinh khẽ run, mắt trợn lên như chú thỏ con đang sợ hãi. Trong đầu cô không có bất kỳ đối sách nào, ngay cả ý thức phản kháng cũng chẳng có. Cảm giác mềm mại, ấm áp kéo dài mấy chục giây xong lại có thêm một thứ gì đó mềm mềm cố cạy răng mình ra. Giờ khắc này, Cơ Phồn Tinh mới ý thức được mình đang làm gì liền kinh hoảng đẩy Hà Như Mộng ra, sau đó lảo đảo lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói rằng: "Cái này... Chúng ta... Không phải... Tổng giám đốc, chúng ta nên... nên đi thôi..." Cơ Phồn Tinh nhanh chóng xoay người tăng tốc, hoàn toàn không thèm quan tâm tới trạng thái của người ở phía sau. Mặt cô nóng hừng hực như bị lửa đốt, không ngừng hít thở, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác nóng hổi trên mặt. Cơ Phồn Tinh đi hồi lâu đến khi bản thân tỉnh táo lại mới ý thức tới một vấn đề, chính là: phía sau không có ai theo. Cô xoay người nhìn cây cối xung quanh, bên cạnh còn có một rừng trúc, ngoài ra không có một bóng người nào cả, cũng chẳng biết mình đang ở nơi nào. Đây là nơi hoàn toàn xa lạ, phản ứng đầu tiên của Cơ Phồn Tinh chính là 'mình lạc đường rồi!', bất chợt quên luôn chuyện bị người ta cưỡng hôn, nội tâm bắt đầu khẩn trương. Lạc đường ở đây xem như hết cứu, muốn kêu taxi cũng khó, hay là báo cảnh sát nhỉ? Nếu không phải bất đắc dĩ quá thì đoán chừng cả đời Cơ Phồn Tinh cũng không muốn làm thế. Cơ Phồn Tinh nhìn con đường thênh thang lạ lẫm, muốn đi dọc theo đường cũ trở lại. Cơ mà đi được vài phút lại xuất hiện ngã ba, hơn nữa bên nào cũng có thêm hai chỗ rẽ, lần này đúng là bó tay toàn tập! Nhưng nghĩ lại thì cứ đi gặp ai ven đường sẽ hỏi hướng ra. Cứ thế đi được mười phút cô mới phát giác con đường mịt mờ, đây là công viên quái gì thế không biết. Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó lập tức lấy điện thoại di động ra tra bản đồ, xem một lúc mới biết mình đang ở công viên lớn nhất của thành phố S, nhưng cho dù có địa đồ cũng không dễ dầu tìm ra lối thoát. Cô đứng yên tại chỗ được hai phút, nghĩ đến lúc này có thể Hà Như Mộng đang lo lắng tìm mình, lòng lập tức càng thêm nôn nóng. Cô sợ người kia sẽ lạc đường giống mình, sợ cô ấy bị mình đẩy ngã bị thương. Do đột nhiên bị cưỡng hôn nên cô phản xạ có điều kiện lập tức đẩy cô ấy ra thật mạnh rồi bỏ đi vội vàng, hoàn toàn không biết đang xảy ra tình huống gì. Cô thoát ứng dụng bản đồ rồi dò tìm danh bạ, sau đó ấn tám số gọi, phút chốc sau đầu bên kia điện thoại tiếp. "Như Mộng, cô đang ở đâu?" Giọng nói của Cơ Phồn Tinh run rẩy, khẩn trương. "Tôi đang đứng nguyên tại chỗ, cô đi đâu vậy?" "Tôi.. tôi bị lạc đường!" Cơ Phồn Tinh thật sự ngại miệng, mất mặt quá mà! Cô trước giờ đâu có nhục nhã trước mặt nguời khác như thế. Tiếng nói bất chợt nhỏ lại như muỗi kêu. "Lạc đường? Cô đang ở đâu?" Nghe Cơ Phồn Tinh nói bị lạc đường, Hà Như Mộng lập tức hoảng hốt. Âm thanh vốn bình tĩnh đã biến thành kích động. "Tôi cũng không biết, nơi này có rừng trúc, phía trước có một cái đình tên là 'Vọng Nguyệt'!" Cơ Phồn Tinh chăm chú tìm kiếm đặc điểm xung quanh để mô tả. Nhìn thấy có cái Đình liền chạy vội tới đó. "Cô đứng yên đó đi, tôi tìm cô!" Nghe xong mô tả của Cơ Phồn Tinh, Hà Như Mộng đại khái đã đoán được ở đâu. Lúc trước chán chán cô cũng hay đến công viên này chơi nên khá quen thuộc. "Ừ!" Nói xong, Hà Như Mộng vội vàng cúp điện thoại chạy đến chỗ của người kia. Cơ Phồn Tinh ngồi trong Đình nhìn chung quanh, chợt nhớ tới mình có thể định vị bằng điện thoại mà. Lại nghĩ đến Hà Như Mộng sẽ đến tìm thì mình tự tìm đường ra có khác gì nhau, thôi thì ngồi đợi người kia tới đón cho khỏe. Qua khoảng mười phút, cuối cùng Cơ Phồn Tinh cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc co ro trong góc. Thời khắc này, cô bỗng cảm thấy bóng dáng ấy mới mê người làm sao, tựa như ánh sáng rộng khắp lối về, cũng có thể là ngôi nhà bình yên. Cơ Phồn Tinh thấy tướng đi rề rà của người kia hơi là lạ, giống như bị thương ở chân vậy, nhíu mày ra khỏi Đình vọt đến bên kia nhanh như Ben (1). Lúc chạy đến trước mặt Hà Như Mộng, lông mày cô đã nheo thành hình vỏ cây, hai mắt to tròn thoáng cái híp thành khe hở nhỏ tí teo. "Chân cô bị sao vậy?" Cơ Phồn Tinh ngồi chồm hổm xuống muốn xem đôi chân quái dị của Hà Như Mộng. "Hơi trẹo một tí, không có gì đáng ngại." Hà Như Mộng dịu dàng mỉm cười. Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấu vẻ ẩn nhẫn trong mắt cô. "Để tôi xem một chút!" Hà Như Mộng chưa kịp mở miệng đồng ý thì người nọ đã xốc ống quần lên nhìn mắt cá sưng đỏ như ngọn núi nhỏ của cô. Rõ ràng chân còn đau lại cố mang giày thể thao đi lâu như thế, chắc chắn là do mình rồi. "Xin lỗi, tại tôi nên cô mới ra nông nỗi này." Cơ Phồn Tinh tỏ vẻ áy náy, tự trách. Cô đứng lên đưa tay ôm Hà Như Mộng vào trong lòng, sau đó bước nhanh vào Đình ngồi. Hà Như Mộng chưa từng ngờ tới cô ấy sẽ hành động như vậy. Mắt và cơ thể cô lúc bị người kia ôm chợt căng cứng như bị lên dây cót, máy móc giữ mãi một tư thế. "Không sao đâu, chỉ bị trật khớp chút thôi. Không đau chút nào." Hà Như Mộng nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Cơ Phồn Tinh liền cảm thấy thương tiếc, bèn mở miệng an ủi. "Sưng to vậy mà còn bảo không sao, để tôi giúp cô thử xem, trước đây mẹ có dạy tôi vài cách chữa bệnh cơ bản, giờ dùng cũng được đấy." Cơ Phồn Tinh ngồi xổm xuống xắn ống quần Hà Như Mộng lên, mở dây giày rồi nhẹ nhàng cởi ra. Hà Như Mộng vốn định mở miệng nói chuyện, nhìn thấy động tác của Cơ Phồn Tinh đành im lặng quan sát. Mắt cá chân đau rát nóng rực trái ngược với sự dịu dàng kia, bị thương chưa hẳn là chuyện xấu nhỉ! "Tôi giúp cô nắn lại xương bị trật. Có lẽ sẽ rất đau, cô cố chịu đựng một chút." Cơ Phồn Tinh ngẩng đầu bảo Hà Như Mộng chuẩn bị tâm lý cho tốt, do đi quá nhiều nên mắt cá sưng khá nghiêm trọng. "Ừm" Hà Như Mộng hé miệng nở nụ cười. "Tôi làm đó nha!" Cơ Phồn Tinh đặt hai tay lên mắt cá chân của Hà Như Mộng, nhắc nhở. Hà Như Mộng chỉ cảm nhận được cơn đau thấu xương từ mắt cá truyền đến thần kinh rồi chạy xuyên toàn bộ thân thể khiến đầu óc hoàn toàn mất đi ý thức, đôi tay nắm chặt làm móng lún sâu vào máu thịt. Tất cả động tác vừa chuẩn vừa nhanh khiến Cơ Phồn Tinh thổn thức không ngớt. Cô đang định ngẩng đầu lên xem xét Hà Như Mộng thì trên trán đã vang lên tiếng 'tí tách'. Có chất lỏng chảy từ trán mình băng ngang gò má. "Như Mộng, cô ổn chứ?" Cơ Phồn Tinh sợ đến xanh mặt, mặt mũi Hà Như Mộng tái nhợt như tờ giấy trắng tự bao giờ. Trán cô không ngừng toát mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống. "Không có gì đâu, hồi nãy có hơi đau, bây giờ thoải mái hơn rồi." Sau khi Cơ Phồn Tinh chỉnh khớp xong, Hà Như Mộng liền cảm nhận được mắt cá chân đỡ đau hơn rất nhiều, nhưng cảm giác nóng rực lại tăng thêm. "Chúng ta đến bệnh viện nha?" Cơ Phồn Tinh nhanh chóng lấy khăn tay trong túi xách ra, đứng lên khom người lau mồ hôi trên trán Hà Như Mộng. Cô rất sợ người này có chuyện. Cô chưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn như thế, tim đau đến độ hít thở không thông, tâm như bị ai đó hung hăng dày xéo. "Không cần đâu, đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?" Hà Như Mộng nhìn thấu nỗi lo của Cơ Phồn Tinh bèn đưa tay nắm chặt vai cô an ủi cho yên lòng. Thâm tâm Cơ Phồn Tinh có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như "Tại sao chân bị thương còn đi bộ", hoặc là "Tại sao bản thân không thoải mái lại không chịu đứng yên chờ",... Đứng trước nụ cười dịu dàng an ủi của Hà Như Mộng lại chẳng thể bật thốt thành lời, cô cảm thấy những câu nói kia thật sự không có chút ý nghĩa nào. "Tôi cõng cô về, cô chỉ đường cho tôi đi." Cơ Phồn Tinh không có tâm tư nghỉ ngơi, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, sau đó mua chút thuốc men, cô không còn đủ nhẫn nại chờ đợi ở đây nữa đâu. Cô xoay người ngồi xổm xuống ra hiệu người nọ leo lên. Hà Như Mộng kinh ngạc nhìn chiếc lưng gầy gò kia, tay do dự không dám duỗi ra. Đường về còn rất dài, sao cô ấy có thể cõng mình nổi. "Đi đến lối đi bộ rồi chúng ta đón xe về." "Ừm được!" Nghe Cơ Phồn Tinh trả lời, Hà Như Mộng mới chậm rãi duỗi hai tay vòng lấy cổ người kia. Cơ Phồn Tinh cõng Hà Như Mộng rời khỏi công viên, mặc kệ người xung quanh nhìn cô với ánh mắt khác thường cũng chẳng thèm bận tâm.