Hà Như Mộng khó chịu nghiêng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, cau mày nói: "Không phải cô bảo tôi tự chọn đồ sao? Tại sao cuối cùng đều do cô tự ý làm chủ?"
Ở nhà nói hay lắm, ra ngoài hoàn toàn thay đổi. "Vì cô sẽ không chọn gì hết. Nếu tôi không làm vậy thì bây giờ thứ đang cầm trên tay sẽ toàn là rau dưa thôi." Cơ Phồn Tinh chẳng thèm để ý tới Hà Như Mộng có tức giận hay không, cô biết người phụ nữ này rất thích quà cô tặng. "Tại sao lại tặng tôi con gấu lớn đó?" "Bởi vì nó rất đáng yêu, tôi cũng hy vọng cô sẽ đáng yêu như nó." Cơ Phồn Tinh giả vờ suy nghĩ sâu xa rồi nghiêng đầu nói với Hà Như Mộng. "Lý do củ chuối quá, tôi vốn rất đáng yêu. Không cần học nó." Hà Như Mộng không phục cãi lại, cô còn đáng yêu hơn chị gái rất nhiều, con gấu bự này là thứ gì mà dám so độ dễ thương với cô cơ chứ! "Cô mà đáng yêu sao? Nhìn đoán không ra nha." Cơ Phồn Tinh lườm người kia rồi co chân bỏ chạy. Đáng yêu? Sao cô chả tìm được chút gì trên người của Hà Như Mộng hết vậy!? "Cô..." Hà Như Mộng tức giận đuổi theo. "Tôi có chỗ nào không đáng yêu? Dung mạo xinh đẹp, vóc người chuẩn cơm mẹ nấu, năng lực xuất chúng, cô nói đi, rốt cuộc tôi có chỗ nào không đáng yêu?" "Đáng yêu và xinh đẹp thì có quan hệ gì? Nói vậy thì tôi đây còn đẹp hơn cô, đáng yêu hơn cô, lẽ nào cô đoán không ra?" Cơ Phồn Tinh nghi hoặc nhìn Hà Như Mộng, dáng vẻ tức giận thật buồn cười làm sao. Tình cờ chọc cô ấy một chút cũng vui đấy chứ, ít ra có thể giảm bớt căng thẳng. "Nhìn đoán không ra, hừ!" Hà Như Mộng chống nạnh hừ lạnh một câu, cũng không nói nhiều, một mình đi đến chỗ đậu xe. Cơ Phồn Tinh ở phía sau liên tiếp lắc đầu, hé miệng cười trộm. Đến bãi đậu xe, Cơ Phồn Tinh đặt quần áo và gấu Teddy ở hàng ghế sau. Đóng cửa xe xong, cô cười ha ha đi tới trước mặt cô gái có gương mặt lạnh như tiền nọ. "Còn tức giận à?" "Cô nói xem?" Hà Như Mộng liếc mắt nhìn Cơ Phồn Tinh mới phát hiện bản thân mình chưa có con gấu bông nào đáng yêu cả. "Ha ha, cô không thể tỏ ra đáng yêu một lần sao? Cứ thoải mái bộc lộ tính tình trẻ con thất thường ra." Cơ Phồn Tinh nhìn mái tóc của Như Mộng bị mình làm rối tung lúc nãy, bèn lấy ra một sợ thun buộc thành đuôi ngựa giúp cô, sau đó vuốt sợi tóc bị lệch ra sau gáy. Lời nói rất dịu dàng, mềm mại, khiến người ta không thể giận được nữa. Hà Như Mộng có thể ngửi được mùi sữa bò nhàn nhạt trên người Hà Như Mộng. Bờ môi mấp máy tỏa ra nhiệt khí như lớp sóng dài, từng luồng từng luồng bao phủ bên tai, làm cô hơi ngưa ngứa, hơi nong nóng, máu huyết cả người đều trở nên sôi trào. Cột tóc xong, Cơ Phồn Tinh lùi ra sau hai bước, bắt gặp gò má Hà Như Mộng ửng đỏ như bị sốt liền hoảng sợ, nhíu mày lo lắng hỏi: "Cô sao vậy? Sao mặt đột nhiên lại đỏ lên, khó chịu lắm sao?" "Không có gì, đi nhanh chút đi, trời sắp tối rồi." Hà Như Mộng xoay người rời đi, trong lòng bắt đầu ai oán Cơ Phồn Tinh ngu ngốc, ban ngày ban mặt ghẹo cô thẹn thùng mặt đỏ. Thấy người nọ nhanh chân bỏ đi, Cơ Phồn Tinh liếc mắt cau mày, hoàn toàn không biết lý do. Hai người đến siêu thị mua một ít rau dưa hoa quả, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt và đồ uống. Chủ yếu nhất là sữa bò, vì muốn bồi bổ thân thể cho Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh thấy quầy nào có bán là mua hết. Hai người tay xách nách mang ba túi lớn về nhà, hôm nay Cơ Phồn Tinh quyết tâm 'hiến máu' hoành tráng một lần. "Hôm nay mua sắm nhiều quá, cô có mệt lắm không?" Hà Như Mộng hỏi Cơ Phồn Tinh đang chăm chú lái xe bên cạnh. "Cũng được, tôi hay tập thể dục mà, mấy thứ này đều là chuyện nhỏ." "Mua nhiều rau dưa vậy tủ lạnh có chứa hết không?" Hà Như Mộng nhìn đống đồ ăn liền cảm thấy kinh khủng. Dù hai người có ăn thế nào đi nữa cũng phải ba ngày ba đêm mới hết, cơ mà cô rất thích ngắm người yêu mua sắm cho mình. "Cũng được, bảo quản thịt thôi, khoai tây và rau củ thì không cần giữ lạnh, những thứ còn lại làm bữa tối, sáng dậy ăn tiếp là xong." Cơ Phồn Tinh cũng đâu muốn mua nhiều như thế, ấy mà nhìn 'chị dâu' tương lai ốm tong ốm teo liền cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Lỡ đâu chị gái trở về nhìn thấy vợ gầy gò, phỏng chừng sẽ cầm dao chém người. Người của nhà họ Cơ đều theo chủ nghĩa 'vợ là nhất', nếu có mưu đồ xấu xa sẽ bị họ hàng chú bác từ mặt. "Chúng ta cùng nấu cơm tối đi, tôi cũng muốn học một chút." "Cũng được, nhưng tôi cảm thấy cô nên nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai công tác bộn bề." Cơ Phồn Tinh xoay tay lái, xe chuyển hướng. "Không sao đâu, nấu nướng có thể thay đổi tâm trạng mà." Hà Như Mộng muốn đến gần Cơ Phồn Tinh hơn chút nữa, như vậy có thể tăng tiến tình cảm của hai người. "Ừ ừ, không sai. Nhưng chẳng phải gần đây công ty đang bận tuyên truyền sản phẩm mới sao?" Cơ Phồn Tinh biết chuyện lần này rất quan trọng, tuy hỏi vấn đề khác ngành có hơi kỳ quái, bất quá dưới cái nhìn của cô, biết tí chuyện, hiểu vài người sẽ có lợi rất lớn. "Công ty định hướng thương mại điện tử trên điện thoại, nhưng muốn chiếm thị phần rất khó. Giờ cũng chỉ mới trong giai đoạn thử nghiệm thôi, sau này nhất định sẽ có không gian phát triển, bất động sản hiện giờ cũng không sôi động lắm." Nghĩ đến vấn đề gần đây, Hà Như Mộng cũng có hơi mệt mỏi. Chính sách gia hạn bất động sản của quốc gia ảnh hưởng rất lớn đến sản lượng tiêu thụ. Hiện giờ có rất nhiều loại hình kinh doanh qua mạng, số lượng tiêu thụ trên thương trường lại không lớn lắm, muốn mở rộng kinh doanh trực tuyến không phải là chuyện đơn giản. "Thay vì mở cửa hàng và cố gắng chạy chương trình khuyến mãi, hậu mãi, tại sao chúng ta không phát triển trang web riêng của mình? Tuy làm web hơi tốn chút tiền, nhưng công ty Thiên Lệ của chúng ta luôn giữ sản lượng tiêu thụ rất cao, cứ ra sức giảm chi phí là được. Bây giờ kết cấu thị trường đang thay đổi, chúng ta phải thay đổi theo xu hướng hiện đại. Chẳng có ai không mang y phục và trang sức cả, tuyên truyền tốt thì bán hàng thể nào cũng lời to." Cơ Phồn Tinh nói ra cảm nghĩ, chỉ dựa vào khuyến mãi thì không khả thi lắm, tạo trang web riêng buôn bán là một ý tưởng không tồi. Tập đoàn Thiên Lệ có rất nhiều quần áo, trang sức và giày dép, lượng tiêu thụ trang sức cũng không thua kém trang phục là mấy. "Nói thì dễ, bắt tay vào làm mới khó." Hà Như Mộng đã nghĩ tới giải pháp này rồi, chỉ là chi phí hơi cao, cũng không chắc chắn sẽ có lời nên không dám thử nghiệm. Mặc dù bên ngoài có đến mấy cửa hàng nhưng số lượng tiêu thụ không lý tưởng lắm, bên cạnh đó, các mặt hàng cao cấp lại được tiêu thụ tốt hơn. Người giàu có không tiếc tiền, người bình dân lại thấy quá xa vời. "Thử một chút có sao đâu. Tôi cảm thấy công ty rất có tiềm năng phát triển. Tôi có người bạn chuyên chơi cổ phiếu, rất giỏi thương mại điện tử, tôi cũng từng học qua chương trình này lúc còn học đại học. Hơn nữa công ty chúng ta có phòng internet, chắc hẳn không phải là vấn đề." Cơ Phồn Tinh nghĩ công ty có thể mở rộng thị trường, có sợ cũng phải tiến lên. Đây là thị trường tiềm năng trong tương lai, không vào sớm sẽ bị đào thải. Lâm Nhuế học đại học chuyên ngành công nghệ mạng, du học đổi thành cổ phiếu, còn cô học IT trong nước, ra nước ngoài vẫn học chuyên về máy tính. Môn học và ngành học có thể không liên quan lắm nhưng ít ra cũng biết vài thứ cơ bản, gộp mấy năm lại cũng lên thợ rồi. "Cô cũng nghĩ như vậy? Nếu quả như thật là vậy thì lần này ra mắt sản phẩm mới, tôi sẽ thử một chút." Nghe Cơ Phồn Tinh ủng hộ kinh doanh qua mạng, Hà Như Mộng động tâm biết bao nhiêu. Cô thừa biết làm việc không tốt sẽ phải gánh chịu hậu quả, nhưng đó đúng là thị trường tiềm năng trong tương lai. "Đừng nghĩ tiêu cực như thế, tôi sẽ giúp cô hoạch định kế hoạch hợp lý, cố gắng cắt giảm chi phí xuống mức thấp nhất. Việc Pr, quảng cáo cũng rất quan trọng, tôi biết một công ty quảng cáo có thể hỗ trợ cho công tác tuyên truyền hiệu quả." Cơ Phồn Tinh cảm thấy nếu đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến biệt thự. Cô xuống xe lấy gấu bự ra đặt lên tay Hà Như Mộng, còn bản thân xách quần áo cùng rau dưa. "Lớn vậy thật là phiền." Hà Như Mộng bị gấu bự chiếm hết lồng ngực không thấy rõ phía trước, miệng lầm bầm oán giận. "Phiền gì mà phiền, buổi tối ôm nó ngủ ấm lắm!" Cơ Phồn Tinh cười cười bước lên bậc thang, đặt túi quần áo dưới đất, lấy chìa khoá mở cửa. "Tại sao tôi phải ôm nó ngủ, ôm cô ấm hơn." Hà Như Mộng không phục lắm, có vợ không ôm, ôm gấu bự làm quái gì. Tuy nó mềm mại thật nhưng da dẻ đâu mịn màng bằng vợ. Cơ Phồn Tinh nghe Hà Như Mộng nói vậy, da mặt nhất thời nóng lên, cô mở cửa đi vào, ngượng ngùng nói: "Đâu phải ngày nào cũng ôm được." Cô nói rất nhỏ vẫn bị người kế bên nghe được. Hà Như Mộng hé miệng nở nụ cười, tâm tình khó chịu bỗng chốc bay biến đi hết. "Tôi đem mấy thứ này bỏ vào tủ lạnh, cô đi rót ly nước giúp tôi nhé." Cơ Phồn Tinh đặt quần áo trên sofa rồi xách rau dưa vào bếp, qua mấy phút mới đi ra. "Cho cô này!" Hà Như Mộng đưa nước tới trước mặt Cơ Phồn Tinh, nụ cười rất ngọt ngào. "Cảm ơn, cô nghỉ ngơi chút đi, nếu không thì thay quần áo khác trước cũng được." Cơ Phồn Tinh nhận ly nước, uống một hớp, sau đó vòng qua Hà Như Mộng ngồi vào sofa. Hôm nay mua sắm mệt chết đi được! "Ừ, cô thay chung tôi luôn không?" Hà Như Mộng nhìn Cơ Phồn Tinh ngồi thảnh thơi trong phòng khách có vẻ không có ý định thay quần áo. Hai người thay đồ chung chẳng phải càng tốt hơn sao? "Khụ khụ , không cần đâu, tôi mặc vầy được rồi, quần áo của cô toàn hàng xịn, lỡ dính dầu mỡ thì phiền toái lắm." Cơ Phồn Tinh đang uống nước liền bị Hà Như Mộng dọa sặc. Hai người cùng thay quần áo sẽ bị lộ hàng một cách trần trụi, cô có điên mới đồng ý. Lần trước nhìn thấy thân thể của người kia đến bây giờ trong lòng vẫn còn ngứa ngáy. "Vậy tôi thay trước." Hà Như Mộng thấy Cơ Phồn Tinh thà chết cũng không chịu đổi đồ đành đi thay một mình. Đợi người kia rời đi, Cơ Phồn Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô phát hiện người phụ nữ này tựa hồ càng ngày càng khác biệt, trong lòng đột ngột nảy sinh cảm giác bất an.