Hà Như Mộng đưa Cơ Phồn Tinh tới nhà hàng gần rạp chiếu phim dùng cơm, đại khái là buổi tối nên xếp hàng chờ khá lâu. Lúc ăn cơm, Cơ Phồn Tinh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đầu óc nhất định bị úng nước mới theo người phụ nữ này đến đây, cô ta làm gì yêu thương mình, chẳng phải người lên giường chính là Cơ Hạo Nguyệt hay sao? Lẽ nào chị gái ngủ với phụ nữ thì em gái phải lấy thân báo đáp? Mình có thể từ chối hợp đồng tình yêu gì gì đó cơ mà! Thế quái nào mình lại chấp nhận phối hợp diễn kịch với cô ta? Còn nữa, tại sao mình lại đến đây hò hẹn? Đầu óc nhất định bị chập mạch rồi, mình làm việc như điên ở công ty, còn cái người tên Cơ Hạo Nguyệt kia lại tiêu dao khoái hoạt bên ngoài, biết đâu bây giờ đang quyến rũ phụ nữ nào nữa không chừng. Hà Như Mộng nhìn nhìn cái bát một hồi rồi lại cắn môi cắn răng, sau đó trừng mắt người kia, thật sự rất muốn biết cô ta đang nghĩ gì, chắc hẳn không phải chuyện tốt đẹp? Nhìn vẻ mặt đen tối như vậy, hẳn là lại cáu giận mình lơ đãng. "Ăn nhanh lên một chút, sắp đến giờ xem phim rồi, chúng ta còn phải đi mua đồ nữa." "Ồ." Cơ Phồn Tinh tùy tiện trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn Hà Như Mộng, chu môi nói: "Như Mộng, Cơ Hạo Nguyệt tôi ngoại trừ dáng dấp đẹp đẽ ra thì cô còn vừa ý chỗ nào nữa? Người chẳng có đầu óc, lại còn thường xuyên lo chuyện bao đồng. Hai chúng ta rõ ràng không cùng đẳng cấp." Cơ Phồn Tinh vừa nhai cơm vừa nói xấu Cơ Hạo Nguyệt, lời lẽ thẳng thắn, khí thế hào hùng như chuyện đương nhiên. Hà Như Mộng trợn mắt nhìn người trước mặt ra sức xỉ vả chị gái mình, nếu để Hà Giai Kỳ nghe được, chắc chắn sẽ bị chị ấy đưa tới bắc cực rồi ném cho gấu ăn. "Mỗi người mỗi vẻ mà! Củ cải trắng cũng đáng yêu lắm!" "Củ cải trắng cũng đâu thay thế được củ cải đỏ." Cơ Phồn Tinh dùng chiếc đũa đâm đâm vào bát, tức giận bĩu môi lầm bầm. "Ha ha, cô mà cứ bĩu môi như thế sẽ làm mọi người chú ý mất." Hà Như Mộng gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát của Cơ Phồn Tinh, tiện thể nhắc nhở cô một câu. "Không thể hiểu nổi tại sao cô lại yêu người như vậy. Trên đời này thiếu gì phụ nữ, tại sao cứ nhất thiết phải yêu một người đã ba mươi tuổi mà thích quấy rối như đứa trẻ, còn bắt người khác chùi mông." Cơ Phồn Tinh lí nhí lầm bầm lầu bầu một mình. Hà Như Mộng chỉ thấy môi cô mấp máy, chẳng thể nghe rõ cô nói gì, có vẻ vẫn đang tức giận chị gái. Nghĩ sao thấy vậy, Cơ Hạo Nguyệt biến mất tăm, bỏ cô bơ vơ thu thập bãi chiến trường hỗn loạn, đổ tội danh 'cướp mất lần đầu của phụ nữ' khiến cô cực kỳ bất mãn. Do đang ở nhà hàng nhiều người lui tới, ồn ào, vội vã nên gián tiếp ảnh hưởng tới tâm trạng buồn bực của Cơ Phồn Tinh. "Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Hà Như Mộng muốn tìm nơi yên tĩnh để Cơ Phồn Tinh bình tâm trở lại. "Cô lại trả tiền nữa sao?" Khi Cơ Phồn Tinh phản ứng lại thì Hà Như Mộng đã tính tiền xong. "Tôi và cô, ai trả cũng như nhau mà!" Hà Như Mộng cười cười, không để ý. "Đương nhiên không giống nhau. Tôi đâu phải gái bao. Lần sau tôi sẽ trả tiền, tí nữa đi xem phim, tôi sẽ chi hết tất cả mọi thứ. Ăn xong nóng hết cả người, để tôi đi mua hai ly kem." Cơ Phồn Tinh cùng Hà Như Mộng rời khỏi nhà hàng, đi tới một tiệm kem, gọi hai ly kem, một vị ô mai, một vị dâu tây. "Quên hỏi cô thích ăn vị gì, cô chọn một cái đi." Cơ Phồn Tinh có chút ngượng ngùng đưa hai ly kem ra trước mặt Hà Như Mộng, vừa tới tiệm kem đã phải xếp hàng thật dài, phút chốc quên hỏi khẩu vị người kia. "Tôi không để ý đâu, cái nào cũng được." Hà Như Mộng tiện tay lấy ly kem phô mai bên tay trái của Cơ Phồn Tinh, sau đó giương chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cắn một miếng. "Cô đúng là dễ nuôi. Chúng ta mua ít quà vặt đem vào rạp đi." Cơ Phồn Tinh ăn kem, vô thức kéo tay trái của Hà Như Mộng hướng về cửa hàng bên cạnh rạp chiếu phim. Hà Như Mộng bị đụng chạm, thân thể căng thẳng, sau đó nhìn người đang mải mê ăn kem rồi nở nụ cười. Cơ Phồn Tinh ăn kem xong mới mua thêm hai gói bỏng ngô và hai ly coca cola. Lại cảm thấy phim dài bèn mua thêm đồ ăn vặt, chẳng mấy chốc đã đầy một túi lớn. Cô vốn không thích ăn vặt cho lắm, nhưng sợ mình nói ít khiến lãnh đạo buồn, mua nhiều đồ ăn vẫn tốt hơn. "Cô xác định chúng ta có thể ăn hết?" Hà Như Mộng giương mắt nhìn túi ăn vặt to tướng trong tay Cơ Phồn Tinh, lượng này chắc còn thiếu. "Có muốn uống coca không, trong đây còn có nước chanh nữa. Hai giờ, đảm bảo không đói bụng." Cơ Phồn Tinh cười khúc khích nhìn Hà Như Mộng, lúc nãy còn ảo não ăn cơm nhưng giờ khắc này lại hí hửng như lên tận chín tầng mây. "Lẽ nào cô ăn chưa no?" Rõ ràng đã ăn cả bát mì thịt bò lớn, còn xử luôn hai phần tráng miệng. Bát mì to đến vậy mà không no sao? "Không phải, tôi sợ xem phim tẻ nhạt nên tiện tay mua chút thức ăn giết thời gian." Cơ Phồn Tinh rất muốn nói: 'bát mì kia lớn thật, nhưng chỉ gắp hai ba đũa đã thấy đáy rồi. Đúng là đồ đẹp ăn không no mà!' Lúc cô thấy phục vụ bưng bát to như vậy còn thầm nghĩ ăn không hết, khi bát đặt trước mặt mới há hốc mồm muốn dùng đũa đo số lượng. "Vậy cũng không cần mua nhiều như thế." Hà Như Mộng thở dài một hơi, đưa tay muốn nhận túi. Cơ Phồn Tinh cười ha hả đưa người kia đồ trên tay: "Tôi có thể cầm hết mà, thể lực tôi rất tốt." "Được rồi." Kỳ thực Hà Như Mộng nghe được Cơ Phồn Tinh nói thể lực tốt, trong đầu liền nghĩ tới chuyện khác. Có lúc thể lực tốt cũng là một việc hay ho. "Sắp tám giờ rồi, chúng ta mau vào tìm chỗ đi." Cơ Phồn Tinh một tay xách đồ, một tay cầm coca vòng qua Hà Như Mộng hướng vào rạp chiếu phim. Hai người tiến vào rạp tìm chỗ ngồi xuống, may là vị trí không quá cao cũng không quá thấp. Cơ Phồn Tinh đặt ly coca vào tay vịn rồi mở túi lấy hai gói bỏng ngô mở ra đưa cho Hà Như Mộng. Hà Như Mộng tiếp nhận, nhìn người kia bận việc. Cô rất thích cảm giác lúc bấy giờ, hai người thật sự rất có dáng vẻ tình nhân. "Thích ăn cái này không? Khoai chiên, khoai lang? Cô chọn cái nào?" Cơ Phồn Tinh lại lấy ra hai túi bim bim đặt trước mặt Hà Như Mộng bảo cô chọn. "Tôi ăn cái này được rồi, cất bớt mấy món kia đi." Hà Như Mộng lắc lắc gói bỏng ngô trên tay, thật sự không thể cầm thêm món khác được. "Ừ, khi nào cô muốn ăn thì nói, tôi tìm cho." Cơ Phồn Tinh gấp túi rồi đặt trên hai chân của mình, sau đó uống một hớp coca rồi bắt đầu ăn bỏng ngô. "Cô hay đến đây lắm à?" Thấy Cơ Phồn Tinh quen chân lẹ tay quá, Hà Như Mộng tò mò hỏi. "Không, đã hai mươi năm không tới rồi. Tôi không thích phim ảnh, bình thường đều do ba mẹ bắt đi xem chung. Tôi chỉ thích ở nhà xem hoạt hình một mình thôi." Nói đến xem phim, Cơ Phồn Tinh kỳ thực rất muốn nói: thật lòng không muốn quấy nhiễu Thái hậu và Thái thượng hoàng ân ái. Cô nhìn chán tới nỗi cơm cũng ăn không vô nữa, nếu phải chứng kiến họ yêu đương mặn nồng vậy thì cô giơ tay chịu thua. Mấy cảnh trai gái thắm thiết làm cô ngán tới nỗi chẳng muốn yêu đương. "Cô đúng là cuồng phim hoạt hình mà." "Không phải cuồng gì, chỉ là yêu thích mà thôi. Trước đây tôi từng muốn học vẽ để trở thành họa sĩ manga, sau đó còn bị Tiểu Nguyệt..., không phải, sau đó người nhà tôi bảo nếu tôi trở thành họa sĩ manga thì cả thế giới này sẽ biến thành động vật kỳ quái, lúc đó chán nản quá nên liền từ bỏ. Ngẫm lại tôi đúng là không có não, tình cờ nổi hứng thích vẽ không thể trở thành họa sĩ manga được." Suýt chút nữa đã nói lộ hết, Cơ Phồn Tinh nhanh chóng đổi giọng. Nếu cô đề cập đến 'Tiểu Nguyệt Nguyệt', phỏng chừng lãnh đạo cũng sẽ không nói gì, quá lắm chỉ hỏi Tiểu Nguyệt Nguyệt là ai thôi. "Tôi thấy cô vẽ rất đẹp, thật đấy. Có lẽ cô không có tính nhẫn nại nên mới cảm thấy không thích hợp." Hà Như Mộng nhàn nhạt cười. Lúc cô bắt gặp Cơ Phồn Tinh vẽ là khi còn đi học, lúc đó cô ấy trốn trong một góc ít người chú ý, giáo viên giảng trên bục, còn cô ở dưới vẽ 'soàn soạt'. Xong một bài giảng thì tờ giấy đã vẽ biết bao nhiêu là hình. Tình cờ có thể phác họa ra hành động của giáo viên một cách khôi hài rất dễ thương. "Đúng thật là vậy, tôi rất nóng tính, không thể đợi chờ lâu. À, phim bắt đầu chiếu rồi kìa." Đèn rạp phim đột nhiên tắt, màn hình bỗng sáng lên. Cơ Phồn Tinh ngồi thẳng người, mắt nhìn phía trước. Cơ Phồn Tinh chả biết đó là phim gì. Hà Như Mộng mua vé, cô cũng không thèm hỏi. Cô thật sự không có hứng thú với phim ảnh. Lúc phim vừa chiếu, Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ dã man, tức tốc ăn đồ vật để tỉnh táo một chút. Sau đó, cặp mắt mỏi mệt híp lại, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất tiêu. Lúc đang say giấc còn nhìn thấy nam chính nữ chính trên màn ảnh hôn nhau, cơ mà không hiểu sao hình ảnh hai nhân vật đó bay vào đầu lại biến thành cô và Hà Như Mộng. Có thể do mơ quá tập trung nên nước miếng trong miệng Cơ Phồn Tinh cũng chảy ra theo. Hà Như Mộng thấy thế liền dùng khăn giấy lau đi giúp, sau đó kéo đầu của người kia tựa lên vai mình. Không biết qua bao lâu, cũng chẳng biết Cơ Phồn Tinh mơ gì mà sau khi tỉnh lại liền nhìn Hà Như Mộng với ánh mắt rất kỳ quái, gò má ửng hồng. Hà Như Mộng khó hiểu, coi như ánh đèn yếu, hai người cách gần như vậy cũng có thể cảm thấy được một ít khác thường. "Cô sao thế, mơ thấy ác mộng à?" "A, không có." Cơ Phồn Tinh liếc mắt nhìn Hà Như Mộng đang xem phim, sao bức tranh này quen thuộc đến vậy chứ! Trời ạ, phim ảnh thời giờ không còn thích hợp với thiếu nhi nữa rồi, hôn môi gì mà hơn 2, 3 phút lận. Nhìn thấy nam chính và nữ chính hôn nhau đắm đuối trên màn hình thiếu điều đè nhau lên giường, Cơ Phồn Tinh hung hăng nổi giận, thế quái nào cô cũng vừa mơ thấy mình và người phụ nữ bên cạnh hôn hít ngất ngây đến mức lên giường. Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy, đều tại phim ảnh đầu độc cô! Càng nghĩ càng thấy ảo não. Nếu như có thể, Cơ Phồn Tinh rất muốn chạy lên đập nát màn ảnh. Cô chưa từng mơ thấy giấc mơ nào kỳ cục như thế trong suốt hai mươi chín năm qua, giờ xem phim xong còn cùng người khác lên giường. Cô không dám xem trực tiếp cảnh nóng, nhưng mấu chốt là mình tỉnh rồi, không thể không xem. Thấy Cơ Phồn Tinh tỏ rõ vẻ không vui, Hà Như Mộng cũng không biết vì sao nét mặt của cô ấy lại đột nhiên trở nên kỳ quái như thế. Không lẽ nằm mơ thấy ác mộng?