Ba!

Đỉnh đầu bị một chưởng bụp xuống, Tiêu Dục Kỳ khôi phục thần trí, y khó hiểu mà ngóc đầu lên —— miệng còn hàm chứa ngạnh vật nóng rực.

Lôi Thế Hiên từ trên cao nhìn xuống y.

“Ngươi cư nhiên phát ngốc.”

Sau đó hắn nắm tóc Tiêu Dục Kỳ, đem dục vọng mình rút ra.

Tiêu Dục Kỳ thầm kêu không ổn, Thái tử tính nết âm tình bất định, mình gặp họa chắc rồi. Quả nhiên, giây tiếp theo y đã bị hung mãnh bổ nhào trên mặt đất — mỗi lần Lôi Thế Hiên kích động lên khí lực liền trở nên đặc biệt lớn…

Tay chân Tiêu Dục Kỳ bị tách ra, thân thể cùng hắn gắt gao dán sát vào nhau.

“Điện hạ…”

“Nói! Đang suy nghĩ cái gì?” Hắn nâng cằm y lên, híp mắt hỏi. Hắn không cho phép trong lòng Tiêu Dục Kỳ nghĩ bất luận kẻ nào ngoài hắn.

“Ta…” Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ toàn bộ hồng lên mà nói: “Ta chỉ là nghĩ tới chuyện trước kia…”

“Chuyện gì trước kia?”

“…” Tiêu Dục Kỳ thẹn thùng cúi đầu, Lôi Thế Hiên gương đôi mày liễu cong cong lên, đại khái đoán được là chuyện gì.

“Nguyên lai là như vậy a…” Hắn cười gian rộ lên, đầu lưỡi liếm lộng tiểu quả thực màu đỏ trước ngực y.

Tiêu Dục Kỳ lại bắt đầu thở dốc, hai tay giữ cánh tay đối phương, vừa giống muốn đẩy hắn ra, lại giống muốn đem hắn ôm chặt.

“Dục Kỳ… Hay dùng ‘tư thế kia’ làm đi.” Lôi Thế Hiên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía y nằm úp sấp xuống, cái miệng nhỏ nhắn hàm trụ nam căn y.

“Ân…” Tiêu Dục Kỳ cũng há miệng đem của hắn nhét vào trong miệng mình.

Trong tiểu thụ ốc nhỏ hẹp lưu động tình sắc vị đạo nồng đậm…

Suy nghĩ hỗn độn mà mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

“A?” Tiêu Dục Kỳ kích động bật dậy, lại bị nhân nhi nằm sấp trước ngực y ngủ say gắt gao đè lên.

Trời ạ! Bọn họ cư nhiên cứ như vậy xích thân lõa thể mà ngủ!

Y vội vàng nhìn phía ngoài cửa sổ — sắc trời đã có điểm hôn ám, bất quá thái dương còn chưa xuống núi, y liền thở dài một hơi.

“Điện hạ…” Y nhẹ giọng gọi, người trong ngực hừ vài câu, chậm rãi mở mắt ra.

“Ân…?” Lôi Thế Hiên oa ở trên người y, vừa nhu mắt vừa ngáp.

Tiêu Dục Kỳ chống thân mình ngồi dậy, giúp hắn kéo ngoại sáo (áo khoác) tùy ý khoác lên người.

“Chúng ta phải đi về.” Y thu thập y vật hai người vứt trên mặt đất.

“Nga…” Lôi Thế Hiên còn chưa tỉnh ngủ, hỗn hỗn ách ách mà tùy ý y mặc xong y phục cho mình.

Sau khi hai người mặc xong, theo thang dây đi xuống.

Ngựa bọn họ còn ở chỗ cũ, đang cúi đầu ăn cỏ, Tiêu Dục Kỳ đi qua dắt bọn nó lại.

Lôi Thế Hiên tựa vào trên lưng y, vòng tay qua ngực y làm nũng nói:

“Ta muốn ngồi chung một con ngựa với ngươi.”

“Nga…” Tiêu Dục Kỳ cười khổ, hiện tại hắn lại biến trở về một chúa làm nũng.

Bọn họ ngồi trên ngựa Tiêu Dục Kỳ, chậm rãi ra khỏi rừng cây. Lôi Thế Hiên ngồi phía sau, Tiêu Dục Kỳ một tay dắt ngựa của mình, tay kia thì kéo dây cương tọa kỵ của Lôi Thế Hiên.

“Dục Kỳ, tháng sau ngươi liền ‘cập quan’ (1) đi? ” Cằm hắn gác ở trên vai y, vô cùng thân thiết mà ôm thắt lưng y.

“Đúng vậy a, tháng sau mười sáu… Làm sao vậy?”

“Vậy ngươi phải về nhà ăn mừng sao?”

“Ân… lần trước cha tiến cung thì kêu ta trở về”. Từ khi làm thiếp thân thị vệ của Thái tử, Tiêu Dục Kỳ cũng rất ít về nhà, bất quá Lôi Thế Hiên phê chuẩn phụ thân y mỗi tháng tới gặp y một lần. Năm rồi sinh nhật y cũng trải qua trong hoàng cung, bất quá lần này là sinh nhật mười sáu tuổi, nói cách khác y phải bước vào ‘Thành niên’, ý nghĩa không giống, y cũng hy vọng có thể về nhà đoàn tụ cùng phụ mẫu tỷ tỷ.

Không biết bá đạo Lôi Thế Hiên có thể hay không phê chuẩn đây… Hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Ngay khi y như đi vào cõi thần tiên, nhân nhi phía sau hỏi:

“Ngươi muốn trở về không?”

“A? Ta… Ân…”

” ‘Ân’ cái gì? Muốn trở về liền trở về đi”.

“A?” Tiêu Dục Kỳ hoảng sợ, câu trả lời sảng khoái như vậy là y chưa kịp chuẩn bị.

“Ta nói, ta đáp ứng cho ngươi về nhà”. Lôi Thế Hiên lặp lại một lần nữa, trong giọng nói hắn mang theo một tia ý vị tinh nghịch.

Tiêu Dục Kỳ nghiêng đầu rất muốn xem biểu tình hiện tại của hắn một chút, Lôi Thế Hiên lại hướng hai má y hôn một cái.

“Điện hạ…” Y dù sao vẫn cảm thấy không thích hợp.

Ở góc độ y nhìn không tới, trong mắt Lôi Thế Hiên lóe âm mưu quang mang, hắn giảo hoạt mà cười rộ lên.

“Ha hả… Không cần cảm tạ ta”. Hắn ôm chặt Tiêu Dục Kỳ, khuôn mặt thoải mái tựa vào gáy y.

Thái dương tây tà, ngựa đón ánh nắng chiều, chậm rãi đi trở về hoàng cung.

Ngày nọ sinh nhật Tiêu Dục Kỳ, Lôi Thế Hiên đúng hẹn bảo xe ngựa đưa y trở về nhà — Trấn Nam tướng quân phủ.

Bao lâu không gặp được nhi tử, Tiêu phu nhân ôm y, hỉ cực mà khóc, tỷ tỷ đã xuất giá của Tiêu Dục Kỳ cũng cùng trượng phu trở về. Buổi sáng, cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên.

Tịch gian, Tiêu mẫu không ngừng gắp đồ ăn cho nhi tử, phụ thân tỷ tỷ cũng hỏi han ân cần, mọi người nói chuyện nhà, không khí hòa hợp. Tiêu Dục Kỳ cảm thụ được thân tình ấm áp đã lâu không gặp, ít muốn trở lại hoàng cung nữa.

“Dục Kỳ, ăn nhiều một chút, đây là đường thố bài cốt (2) ngươi thích nhất, nương tự mình làm cho ngươi”. Tiêu mẫu bất chấp chính mình ăn, vội vàng giúp ái tử thêm thức ăn.

“Đa tạ nương, người cũng ăn đi.” Dục Kỳ rất hiếu thuận nói.

“Ừ, ngoan”. Tiêu mẫu vui mừng cười, nhi tử tuy rằng đã tính là thành niên, nhưng ở trong mắt mẫu thân, y vĩnh viễn là một tiểu hài tử cần chiếu cố.

Tiêu Chấn Hải buông chén rượu hỏi:

“Dục Kỳ, điện hạ muốn ngươi chừng nào thì trở lại?”

“Nga, điện hạ nói ta có thể trụ hơn hai ngày cũng không sao.” Tiêu Dục Kỳ nuốt vào một miếng cơm trả lời.

“Ân… Dù sao ngươi là thiếp thân thị vệ của điện hạ, cũng không tiện lưu lại nhà quá lâu, ngày mai nên…” Tiêu Chấn Hải còn chưa nói hết, đã bị Tiêu mẫu hung hăng ngăn lại.

“Đây là nói cái gì? Nhi tử thật vất vả trở về một lần, đương nhiên phải trụ trên vài ngày”.

“Nương, không có việc gì”. Tiêu Dục Kỳ xấu hổ cười, chuyển hướng phụ thân nói: “Điện hạ muốn ta trước ngày mốt trở về là được.”

“Ân, vậy ngày mốt trở về đi.” Tiêu Chấn Hải gật đầu.

“Lại nói…” Tiêu mẫu bắt đầu oán giận, nói liên miên: “Tuy rằng có thể làm thị vệ điện hạ là thực quang vinh… Thế nhưng chẳng lẽ ngươi phải ở trong hoàng cung suốt như vậy sao? Hơn nữa… Ngươi cũng không có cơ hội tấn chức gì”.

Hai phụ tử Tiêu Dục Kỳ không nói chuyện, nhưng tỷ phu y lại nói chen vào:

“Đúng vậy a, ta cũng thấy không ổn, với năng lực Dục Kỳ hẳn là giống nhạc phụ đại nhân như vậy, trên chiến trường phấn đấu một phen trở nên nổi bật thôi”.

“Ta không phải muốn Dục Kỳ đi đánh giặc…” Tiêu mẫu giải thích.

“Như vậy a… Như vậy ít nhất đi thi võ Trạng Nguyên đi?” Tỷ phu nói.

Tiêu Chấn Hải trầm thấp mở miệng:

“Được rồi, ta đều nghĩ qua…”

“Lão gia?”

“Nhạc phụ đại nhân?”

Mọi người chăm chú lắng nghe.

“Dục Kỳ, chờ tiếp qua một khoảng thời gian, ta liền hướng Hoàng thượng xin chỉ thị, nhượng ngươi theo ta đến quân doanh.” Ông nói với Tiêu Dục Kỳ.

Tiêu Dục Kỳ nhớ tới lời Lôi Thế Hiên ngày đó nói —— “Ta không cho phép ngươi ly khai ta.” … Y quả thật cũng không muốn cùng hắn phân khai…

Y trầm mặc không nói.

Tuy rằng không tán thành nhi tử nhập ngũ, nhưng đối với quyết định của nhất gia chi chủ, Tiêu mẫu cũng khó mà nói cái gì.

“Dục Kỳ? Ngươi cảm thấy như thế nào?” Tiêu Chấn Hải hỏi.

Tiêu Dục Kỳ hiểu rõ lập trường của mình, cuối cùng nói:

“Ân… Ta… Nếu Hoàng Thượng nói đáp ứng, ta đương nhiên làm theo lời phụ thân…”

Tiêu Chấn Hải vừa lòng điểm đầu.

Không khí có điểm ngưng trọng, tỷ phu hoà giải mà nâng chén rượu lên nói:

“Được rồi, hôm nay là ngày lành, Dục Kỳ, chén này tỷ phu kính ngươi”.

“Đa tạ tỷ phu”. Tiêu Dục Kỳ cười cùng hắn bính bôi (cụng ly), sau đó tỷ tỷ cũng gia nhập, hiện trường lúc này mới lại hoạt lạc lên.

“Đúng rồi”. Tỷ phu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Dục Kỳ đã cập quan, có phải hay không cũng nên đi ‘kiến thức’ một chút?”

“A?”

Mọi người không biết hắn chỉ cái gì.

“Nhạc phụ đại nhân… Chính là ‘cái kia’ nha…” Hắn lắc tửu hồ (bầu rượu) khảm hoa văn nói.

Tiêu Chấn Hải sau một lúc lâu sửng sốt, rốt cục hiểu được.

“Ha hả… Ngươi là chỉ ‘cái kia’”. Ông nhìn nhi tử, cười đến có chút ‘không có hảo ý’.

“Đúng vậy a, trạch nhật bất như chàng nhật (3), đêm nay phải đi đi? Nghe nói ‘nơi đó’ rất không tồi”. Tỷ phu nói.

“Ừ ừ, phải đi ‘nơi đó’ “.

Bọn họ hiểu ý mà cười.

Ba người còn lại không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ họ đang làm ám hiệu gì.

“Ha ha ha ha…”

“Đại gia, ngài uống nhiều một chút, rượu này không tệ đâu.”

“Được được… Ân, không tệ.”

“Ha hả a…”

Tiêu Dục Kỳ thân thể cứng ngắc, đóng đinh ở trên ghế.

Khắp phòng tràn ngập mùi rượu và son phấn, cùng thanh âm các nam nhân nữ nhân chơi đùa trêu ghẹo.

Y không thể tưởng được phụ thân cùng tỷ phu nói “Kiến thức” một chút cư nhiên là loại sự tình này!

Hôm nay đêm vừa xuống, bọn họ liền thần bí hề hề đem hắn xuất môn, dĩ nhiên là muốn dẫn hắn đến câu lan viện kinh thành tối hưởng thịnh danh —Hương Phẩm lâu!

Phụ thân còn hẹn vài thúc bá hảo hữu đến, họ bao hạ một tiểu thính, đưa tới vài cô nương mỹ mạo, cứ như vậy vui vẻ.

Tiêu Dục Kỳ bị ‘phân phối’ đến một người tên là ‘Hiểu Điệp’ cô nương, nghe nói nàng là tối hồng hoa nương chi nhất, niên kỷ so với y cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng nhân sinh kinh nghiệm nhất định cao hơn hắn mấy cấp.

Nàng mặc lục sắc khinh sa y thường, không ngừng kính rượu Tiêu Dục Kỳ, thân thể càng dựa vào càng gần.

Tiêu Dục Kỳ toát mồ hôi lạnh, vẫn khéo léo cự tuyệt, thân mình lại một tấc cũng không dám di động. Phụ thân cùng tỷ phu ngồi ở bên cạnh đối diện y, hào sảng mỗi người ôm một cô, đối với các cô nương lại ai mang rượu đến cũng không cự tuyệt, tỏ rõ muốn làm ‘mẫu’ cho y.

“Dục Kỳ, không cần câu nệ như vậy a, Hiểu Điệp cô nương cũng sẽ không ăn ngươi, nàng thực hiền hoà”. Tỷ phu ha ha cười.

“Ha ha…” Tiêu Dục Kỳ tương đương không biết làm sao, đành phải trưng ra một vẻ tươi cười miễn cưỡng.

“Đến, Tiêu công tử, uống chén này đi”. Hiểu Điệp cười duyên đưa rượu.

“Ách… Ân.” Tiêu Dục Kỳ rốt cục cố mà uống xuống, trong lòng cầu khẩn mau mau cho y sống qua đoạn thời gian này.

Minh nguyệt cao chiếu.

Vài thị vệ hộ tống một kiệu tử hào hoa, dừng ở trước cửa Trấn Nam tướng quân phủ.

Môn ngoại thủ vệ tướng sĩ hỏi:

“Người nào?”

Một thị vệ cao lớn đi lên trước, xuất ra kim bài chứng minh thân phận nói:

“Chúng ta là Thái tử điện hạ phái tới, muốn gặp Tiêu thị vệ”.

“Nga…” Môn vệ thấy rõ chữ ở mặt trên bài tử, xác thực là người trong hoàng cung, hắn thành thật trả lời: “Thật xin lỗi, công tử chúng ta cùng lão gia xuất môn”

“Xuất môn?” Thị vệ giật mình, chạy đến cạnh cửa kiệu, loan hạ thân thấp giọng hướng về phía bên trong nói gì đó.

Bởi vì cách rất xa, môn vệ cũng nghe không rõ hắn nói cái gì, chính là tò mò đoán thân phận người trong kiệu.

Sau khi nhận được câu trả lời, thị vệ đi đến trước mặt môn vệ, hỏi:

“Như vậy xin hỏi, Tiêu công tử bọn họ đi nơi nào? Chúng ta có việc gấp muốn tìm y.”

“Việc gấp a? Vậy muốn hay không chúng ta phái người đi thông tri lão gia?”. Môn vệ khẩn trương lên.

“Không cần, thỉnh nói cho chúng ta biết địa chỉ, chúng ta đi tìm là được.”

Môn vệ vội vàng công đạo nói:

“Lão gia hình như mang công tử đi ‘Hương Phẩm lâu’ “.

“Hảo, đa tạ ngươi”.

Thị vệ rời đi, trở lại trước kiệu tử báo cáo cho người ở bên trong.

“Hương Phẩm lâu? Chỗ nào?” Giọng nói thanh thúy truyền ra.

“Hồi điện hạ”. Thị vệ đè thấp thanh âm nói: “Đó là câu lan viện tối nổi danh kinh thành”.

“Chính là kỹ viện?” Thanh âm bên trong tăng cao mấy lần.

“Đúng vậy”.

“Được…Lập tức đưa ta đi”. Trong ngữ khí âm trầm hàm chứa trận trận nộ khí.

“Vâng”. Thị vệ đứng thẳng người, khoát tay, hô: “Khởi kiệu”.

Kiệu phu chỉnh tề nâng kiệu tử lên, y nha y nha xuất phát.

Chú thích:

(1) ‘cập quan’: tới tuổi đội mũ (theo QT). Nhưng ta nhớ ở đâu có đọc qua là 16 tuổi là tới tuổi búi tóc. Dù nghĩa nào thì cũng là tới tuổi trưởng thành.

(2) đường thố bài cốt : món sườn xào chua ngọt, đưa hình cho mọi người thèm chơi! =)))

(3) trạch nhật bất như chàng nhật: tiếng Trung : 择日不如撞日,QT: cải lương không bằng bạo lực => chả hiểu gì cả! Ta nghĩ câu này chắc là ‘làm gì thì làm liền’.