Mấy ngày sau, vì Mục Chấn Hạo phải xử lý chuyện làm ăn của Mục gia bảo mà phải dẫn theo Lục Thập Tam đến biệt trang của Mục gia ở lại, Long Thanh Thanh lưu luyến không rời nói từ biệt với Lục Thập Tam.

" Thanh Thanh, muội đừng có dùng cái vẻ mặt cầu xin ấy có được không, ta chỉ đổi chỗ ở mà thôi, khi nào có thời gian ta sẽ trở về thăm muội và Long Dạ Thiên!" Lục Thập Tam an ủi Long Thanh Thanh.

"Nhưng mà. . . Thời gian chúng ta ở chung sẽ ít đi."

"Thì thời gian muội ở chung với Long Dạ Thiên sẽ dài ra."

Lục Thập Tam vừa nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Thanh Thanh đã đỏ bừng lên rồi, không được tự nhiên liếc nhìn Long Dạ Thiên, tim đập thình thịch rất nhanh đến nỗi chính nàng cũng thấy lạ lùng. Vì sao, bỗng nhiên tâm tình của nàng bất đồng với trước kia vậy?

Lục Thập Tam nhìn vậy thì cười ha hả, Mục Chấn Hạo khẽ cười rồi vỗ vỗ vai Long Dạ Thiên.

"Đừng quên ngươi đã cầm Thiên Long lệnh bài của Mục gia, nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm ta."

Hắn đã sớm nghe phong phanh chuyện hắn bị người của Chương gia bảo liệt vào đối tượng ám sát, cũng nghe qua chuyện Long Dạ Thiên vì cự tuyệt ám sát hắn mà bị hạ độc, cảm thấy hắn cũng nên có hành động rồi, vì thế nên mới nhắc nhở Long Dạ Thiên.

Cơ duyên xảo hợp như thế nào mà Long Dạ Thiên lại cứu Lục Thập Tam một lần, vì thế nên Mục Chấn Hạo mới tự mình tặng hắn Thiên Long lệnh bài.

Phàm là người có được Thiên LOng lệnh bài, chỉ cần cầm nó đến bất cứ hiệu buôn nào của Mục gia bảo xin giúp đỡ, đều có thể được cả gia bảo toàn lực giúp đỡ.

Long Dạ Thiên không nói, chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt chân thành của Mục Chấn Hạo là đã hiểu, gật gật đầu, xem như đáp ứng hắn việc này.

Ài. xem ra cách mạng còn chưa thành công, đồng chí Long Thanh Thanh cần cố gắng hơn. Hi vọng một ngày nào đó, Long Dạ Thiên không chỉ mở miệng với mình nàng, mà có thể nói chuyện với bằng hữu nữa.

Lục Thập Tam nhân cơ hội này kéo Long Thanh Thanh sang một bên.

" Thanh Thanh."

"Có chuyện gì mà bí mật vậy?"

"Cái vòng trên tay muội là chuyện gì xảy ra?"

Nàng nhớ rõ cái vòng tay vàng này có thể khắc chế siêu năng lực. Mà bây giờ Long Thanh Thanh vẫn còn đeo nó, lại vẫn có thể sử dụng siêu năng lực, nàng cảm thấy thật kỳ quái.

"Vòng tay hả? Cái này muội cũng không hiểu mấy, nhưng mà nó làm tóc muội dài thật là dài, đến cả thân thể cũng trở nên là lạ."

Hả? Lúc này Long Thanh Thanh nhắc tới, Lục Thập Tam mới thấy Long Thanh Thanh không giống như trước kia.

"Muội. . . Có phải vì dòng điện của cỗ máy thời gian và dòng điện của vòng tay tương tác sinh ra tác dụng phụ không, nếu không thì. . .sao ta thấy muội có vẻ. . .có vẻ trưởng thành hơn trước?"

Tuổi, chiều cao, tóc tai. . . ngay cả. . .ngay cả bộ ngực cũng to hơn nữa chứ.

Lúc mới gặp lại Lục Thập Tam cũng không nhìn kĩ, vì vậy dù thấy khác khác nhưng cũng không biết vì sao, bây giờ thì nàng đã biết nguyên nhân rồi.

"Phải vậy không?"

Nghe vậy, Long Thanh Thanh rất cao hứng.

Bởi vì trước kia khi cô còn nhỏ, có cái gì không biết đều chạy đi hỏi người lớn, người lớn toàn xoa xoa tóc nàng rồi nói, về sao trưởng thành rồi sẽ biết, cho nên nàng vẫn hi vọng bản thân mình mau mau lớn lên.

"Nói muội lớn lên mà sao muội cao hứng vậy?"

Ai ngờ Long Thanh Thanh trả lời như vầy: "Bởi vì lớn lên có thể biết rất nhiều chuyện, cho nên muội rất cao hứng."

Lục Thập Tam bật cười.

Thật sự là cô nhóc khờ dại! Quá đơn thuần rồi !

May là củ khoai lang phỏng tay này có Long Dạ Thiên chịu cầm về, nếu không thì, nàng cực kì hoài nghi trong thiên hạ còn có nam nhân nào chịu cưới muội ấy hay không?

"Được rồi! Không nói mấy thứ này nữa, đưa vòng tay của muội cho ta nhìn xem, nói không chừng. . . chuyện đó ta đoán đúng thì sao."

Long Thanh Thanh ngoan ngoãn tháo vòng tay đưa cho nàng ấy, thấy Lục Thập Tam lật tới lật lui, nàng cũng rất ngạc nhiên.

"Tỷ nhìn cái gì vậy?"

Lục Thập Tam cũng không ngẩng đầu, chỉ dùng siêu năng lực điều khiển gió của mình, thật cẩn thận mà thăm dò vào trong chiếc vòng.

"Theo như ta suy đoán, bên trong chiếc vòng vàng này có chứa một nguồn sinh lực rất lớn, quả nhiên không sai."

"Muội không hiểu, nguồn sinh lực? Bên trong này làm sao có thể có sinh lực chứ?"

Lục Thập Tam nhìn nàng một cái, cảm thấy Long Thanh Thanh này thật ngu dốt, cả cái này cũng không biết, thật uổng cho nàng là "chủng người mới".

"Chắc chắn chiếc vòng tay này chứa cỗ lực lượng trước kia của muội, mà cỗ lực lượng này khi tiến vào trong vòng tay lại biến thành nguồn sinh lực. Nói cách khác, trong tương lai, nếu trong chúng ta có người bị thương nặng hoặc ai bị mất đi siêu năng lực, đều có thể dùng cỗ sinh lực trong chiếc vòng này để khôi phục, cho nên muội phải giữ gìn nó thật tốt mới được."

Long Thanh Thanh thu hồi chiếc vòng vàng trên Lục Thập Tam rồi đeo vào.

"Thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy nếu Dạ Thiên ca ca bị thương thì sao?" Nàng vội vã muốn biết.

Nếu thương tổn trên người Long Dạ Thiên cũng có thể được chữa khỏi thì sau này nàng không cần phải lo sợ hắn bị thương nữa, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể cứu được.

Nhưng Lục Thập Tam lại lắc đầu.

"Đồ con nít ngu ngốc! Hắn cũng không phải "chủng người mới", trên người không có siêu năng lực, nếu ngươi chuyển cỗ lực lượng này lên người hắn thì hắn chỉ có nước đi đời nhà ma!"

Người bình thường sao có thể chịu nổi lực lượng đó chứ? Long Thanh Thanh quả thật là con nhóc ngu ngốc.

"Muội. . .muội biết rồi." Nàng chu miệng nói nhỏ.

Kì thật nàng chỉ có chút xíu hi vọng thôi, làm gì phải xem nàng như đứa đần độn chứ.

Mục Chấn Hạo kéo Lục Thập Tam qua, lát sau, tính cả hai hộ vệ tùy thân cùng nhau lên ngựa khởi hành. Mà Long Thanh Thanh tựa vào lòng Long Dạ Thiên nhìn cả người và ngựa cùng biến mất nơi chân trời, lúc này mới theo Long Dạ Thiên vào nhà nghỉ ngơi.

"Có tin tức của nàng ấy không?"

Trong thư phòng rộng lớn treo đầy tranh chữ và bức hoành của các học giả tiếng tăm, một vị thanh y nam tử trẻ tuổi xoay lưng lại, hai tay nắm phía sau hỏi hắn.

Nam nhân kia nửa quỳ, cung kính trả lời: "Thiếu bảo chủ, thuộc hạ đã điều tra mỗi thôn xóm nhỏ, thị trấn quanh đây, đều không nhìn thấy nữ tử mà Thiếu bảo chủ nói. Thuộc hạ đoán rằng, có thể nàng ấy chỉ ở tạm vùng lân cận, bây giờ rời đi, cho nên thuộc hạ mới không thu hoạch được gì."

Thật ra thì bọn họ có tra ra được một người tên Long Thanh Thanh, bất quá đứa nhỏ kia chỉ mới năm tuổi mà thôi, căn bản không phù hợp với miêu tả của thiếu bảo chủ.

Chẳng lẽ thiếu bảo chủ của bọn họ bị luyến đồng phích ? (Luyến đồng phích: yêu con nít, ham muốn con nít)

Phi! Phi! Phi! Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy trời!

"Vậy sao?"

Thì ra thanh y nam tử này chính là Chương Lệ Chuẩn, người vẫn nhớ mãi không quên Long Thanh Thanh.

Ngày đó sau khi hắn và Long Thanh Thanh từ biệt, hắn liền tìm được thuộc hạ của mình bên ngoài rừng trúc, thuận lợi trở về Chương gia bảo chữa thương.

Nhưng hắn đã quên hỏi Long Thanh Thanh là thiên kim nhà nào, cũng quên hỏi nàng ở thị trấn nào, bởi vậy trong khi dưỡng thương một tháng, hắn chỉ có thể kêu thuộc hạ đến xung quanh nơi đó tìm kiếm, thế nhưng cũng không thu hoạch được gì, thật là thất sách.

"Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm." Hắn ra lệnh.

Hắn không thể không tìm được Long Thanh Thanh.

"Vâng, thiếu bảo chủ!" Tên thuộc hạ kia cau mày tuân lệnh. Vốn định trực tiếp lui ra, lại bị Chương Lệ Chuẩn gọi lại.

"Còn tên Long Dạ Thiên kia? Có tin tức gì của hắn hay không?"

"Bẩm thiếu bảo chủ, hắn ta tựa hồ có quen biết với Mục Chấn Hạo của Mục gia, độc tố và vết thương trên người cũng khỏi hẳn, đang đi về hướng Bắc. Thiếu bảo chủ muốn chúng ta giám thị hắn sao?"

Chương Lệ Chuẩn trầm ngâm một chút.

Hăn không ngờ người có tính cách quái gở như Long Dạ Thiên lại có thể kết giao với Mục Chấn Hạo, vì vậy lòng cảnh giác của hắn không thể không đề cao rồi.

"Được, phái người giám sát hắn,ta sẽ giao thiệp với Long Dạ Thiên một lần nữa."

Bởi vì hắn thấy Long Dạ Thiên là một nhân tài khó có được, có thể thu vào để mình dùng là tốt nhất. vì thế hắn muốn giao thiệp với Long Dạ Thiên một lần nữa, nói không chừng sự tình còn có thể xoay chuyển.

Nếu không thì, nếu như hắn ta liên thủ với Mục Chấn Hạo hoặc Quan Hân Vân thì quá bất lợi với Chương gia bảo bọn họ rồi.

"Vâng, thiếu bảo chủ, thuộc hạ lập tức đi làm."

Đợi hắn lui ra, thân thể màu xanh kia mới chuyển động, thì thào tự nói: "Long Thanh Thanh, tới cùng là nàng đang ở đâu? Vì sao sau khi chiếm tất cả lực chú ý của ta, rồi lại biến mất không để lại chút dấu vết nào?" Khiến hắn một mình tương tư không thôi.

" Dạ Thiên ca ca! Nhìn kìa, nhìn kìa, phía trước lại có thành trấn rồi." Long Thanh Thanh vẫn như trước không thay đổi, chạy phía trước Long Dạ Thiên gọi to.

Long Dạ Thiên mỉm cười, khóe môi cong lên khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm hấp dẫn người, hắn lại không hề tự biết.

Không phải Long Thanh Thanh chưa nhìn thấy hắn cười, nhưng cười đến mê người như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, vì thế nàng ngây người một lúc lâu mới chạy tới rúc vào người hắn làm nũng.

" Dạ Thiên ca ca! Người ta đói bụng quá, huynh có thể đi nhanh hơn được không?"

Dứt lời liền kéo tay hắn đi. Long Dạ Thiên cũng thận theo nàng đi tới trấn nhỏ, chỉ là ánh mắt kia một khắc cũng không mất đi ôn nhu. Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh trước tiên là tới khách điếm tìm nơi nghỉ trọ, sau đó gọi một bàn đầy đồ ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

" Thân thể Dạ Thiên ca ca vừa mới khỏi , nên ăn nhiều một chút mới tốt." Long Thanh Thanh chăm sóc nói.

Nàng cơ hồ như muốn gắp tất cả thức ăn trên bàn vào trong chén hắn, khiến hắn ăn không tiêu, phải vội vàng ngăn lại.

"Được rồi, muội cũng ăn nhiều một chút." Hắn gắp đồ ăn trong chén hắn chia một ít cho nàng, rất ôn nhu.

Nếu không chia thì làm sao hắn ăn hết đồ ăn này chứ?

Thấy ánh mắt cực nóng mà nhu tình của Long Dạ Thiên, trống ngực Long Thanh Thanh đập dồn dập, cơ hồ như muốn đoạt mất hô hấp của nàng.

Nàng vẫn biết diện mạo của Dạ Thiên ca ca rất dễ nhìn, đôi khi đi trên đường, cũng có vài tiểu cô nương thẹn thùng đỏ mặt vụng trộm ngắm nhìn hắn.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của hắn thôi, nàng liền đỏ cả mặt.

Cũng không phải là chán ghét, ngược lại trong lòng nàng còn có một tia mừng thầm nữa, nhưng nàng lại không thể khống chế sự không thích hợp của bản thân, thật sự khiến nàng. . . không thể thích ứng được.

Bởi vậy khi Long Thanh Thanh thấy Long Dạ Thiên nhìn chằm chằm mình, liền cố gắng cúi đầu ăn vài miếng cơm, ý đồ che dấu sự không tự nhiên của mình.

"Vậy huynh cũng ăn nhiều vào."

Long Thanh Thanh không quên ngẩng đầu nhắc nhở Long Dạ Thiên, khiến hắn rất xúc động, liền nói: "vụn thức ăn kìa."

Sau đó vươn tay nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt sững sờ của nàng, hắn vươn ngón tay vét vụn thức ăn dính trên khóe môi nàng, thuận tay bỏ vào miệng mình. (#mèo: phun ~ )

Long Thanh Thanh há hốc mồm, nhất thời đánh mất giọng nói, sau một lúc lâu mới từ trong miệng phun ra một câu: "Sao huynh có thể ăn đồ ăn của ta?"

Đột nhiên, Long Dạ Thiên phát ra tiếng cười hùng hậu khiến mặt mũi Long Thanh Thanh đỏ bừng.

Thật ngu ngốc! Sao nàng có thể. . .có thể ngu ngốc như vậy?

Long Thanh Thanh thầm mắng chính mình, mặt càng thêm đỏ bừng, hơi mím môi, hận không có cái lỗ trên mặt đất để nàng chui xuống.

"Vậy đồ ăn của ta cũng cho muội ăn là được chứ gì."

Đột nhiên Long Dạ Thiên lại có tâm tình muốn trêu ghẹo nàng, tình cảm và cưng chiều cứ thế tràn ra không thể lý giải.

"Ta. . . Ta mới không cần!" Nàng trả lời, lại thấy tiếng cười của Long Dạ Thiên càng lớn hơn nữa, lúc này mới chậm chạp hiểu ra rằng chỉ là nói đùa: "Giỏi lắm, Dạ Thiên ca ca, từ khi nào mà huynh đã giống Lục Thập Tam rồi, thích trêu đùa ta như vậy à, đáng ghét!"

Không khí vừa hòa hợp vừa nguy hiểm giữa hai người lúc này, thật sự là mới mẻ lại có chút thú vị.

Nhất là khi nhìn thấy Long Dạ Thiên có thể mở rộng lòng mình, Long Thanh Thanh cũng cực kì vui vẻ, lại cười theo hắn, khiến bản thân nàng giống như một đứa nhỏ ngu ngốc.

Bỗng nhiên, Long Dạ Thiên trở nên nghiêm túc.

" Thanh Thanh."

Hại nàng bị hù nhảy dựng lên.

"Có. . .có chuyện gì?"

Không quá quen với cá thích làm việc lệch khỏi quỹ đạo của Long Dạ Thiên, nhưng lại vụng trộm cảm thấy vui mừng, ngọt ngào. Long Thanh Thanh cũng biết tâm tình của mình lúc này rất kì quái, nhưng nàng lại không nhịn được mà nghị như vậy.

"Muội có nguyện ý. . . nguyện ý theo ta cả đời không?"

Việc này đối với Long Dạ Thiên mà nói là có ý cầu thân, nhưng lại làm cho cô gái ngốc Long Thanh Thanh hạ ánh mắt.

“Cái gì?”

“Muội muốn theo ta cả đời sao?”

Chỉ cần có thể làm Long Thanh Thanh nguyện ý theo hắn, hắn tin mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng lời Lục Thập Tam nói, Long Thanh Thanh sớm muộn cũng sẽ biết yêu là gì? Hơn nữa nàng còn chấp nhận hắn.

Sau khi nghe Lục Thập Tam phân tích một phen, hắn càng tự tin.

“Vậy còn phải nói sao? Ta đã nói là muốn ở bên Dạ Thiên ca ca, muốn một đời ở bên cạnh huynh, việc này không phải ta đã nói qua rồi sao?”

Nhìn vẻ mặt đương nhiên của Long Thanh Thanh, đáng yêu tươi cười lại tự tin mười phần, tâm Long Dạ Thiên mới được buông lỏng.

Lúc Long Thanh Thanh nói những lời này nàng có chút run vì tim nàng bỗng nhiên đập thình thịch hại nàng là chủ nhân cũng không khống chế được.

Nhưng mà, muốn ở cùng Dạ Thiên ca ca cả đời, hì hì! Nàng thích ý nghĩ này.

“Chào! Chúng ta lại gặp nhau! Long Dạ Thiên”

Đây là phương thức chào hỏi tiêu chuẩn của quái công tử Tả Trọng Dịch.

Hắn đứng trong sảnh khách điếm mà Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh thuê phòng, nhiệt tình ngoắc tay với hai người, nhưng lúc Long Dạ Thiên thấy hắn, mặc dù mặt không có biểu tình nhưng chân mày lại nhướn lên một chút.

Trong lòng thầm nghĩ: Hắn đúng là không bỏ được con ruồi đáng ghét này, nhưng thỉnh thoảng không đụng với con ruồi này ở trên đường thì hắn lại thấy không quen!

“A! Tả Trọng Dịch”

Chỉ có Long Thanh Thanh làm như không có chuyện gì cũng học vẫy tay với hắn.

Tả Trọng Dịch vui sướng trong lòng, lập tức bước tới, bỏ qua ánh mắt sắc bén mà Long Dạ Thiên phóng tới, cố ý tới gần Long Thanh Thanh.

“Ôi! Vẫn là tiểu oa nhi ngươi đáng yêu nhất, nhưng mà! Chúng ta đã là lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại đem cả họ cả tên ta ra gọi thế, thật quá xa lạ, không bằng… Ngươi gọi ta giống như Dạ Thiên ca ca, gọi Trọng Dịch ca ca, có được không a?”

Ánh mắt hắn gian sảo liếc qua Long Dạ Thiên, quả đúng như hắn dự liệu nhận được một ánh mắt mang ý cảnh cáo.

“Trọng Dịch ca…A?”

Long Thanh Thanh còn chưa nói xong đã bị cánh tay cường tráng của Long Dạ Thiên ôm lấy eo từ phía sau, kéo nàng về phòng.

“Dạ Thiên ca ca!”

Nàng hiện tại có thể dựa theo vẻ mặt băng lãnh và hành động của Long Dạ Thiên mà phán đoán tâm tình của hắn, bởi vậy Long Thanh Thanh có thể khẳng định hắn đang tức giận! Nhưng nàng thật sự không hiểu vì sao hắn tức giận?

Tả Trọng Dịch mặt dày nở một nụ cười kì lạ, trong long thầm nghĩ: khối băng Long Dạ Thiên không động tâm thì thôi, đã động tâm rồi thì giấm chua kinh người a! Ha hả!

Thoáng nhìn ánh mắt không hài lòng của Long Dạ Thiên, hắn cũng hiểu được nên một vừa hai phải, bởi vậy hài long ngồi xuống, nếm thử ly trà Long Thanh Thanh đưa lên.

“Có việc?”

Long Dạ Thiên hung ác nham hiểm mở miệng.

Hắn hiểu được Tả Trọng Dịch là một bằng hữu đáng kết giao, nếu như hành động của hắn không cổ quái hoang đường như vậy, không nói nhiều thì hắn cũng đồng ý nói thêm vài câu.

Nhưng mà đáng tiếc, tính nhẫn nại của hắn chỉ có thể phát huy với một mình Long Thanh Thanh, xem ra đời này Tả Trọng Dịch đừng mong hắn cho nhìn sắc mặt tốt.

Ai biết Tả Trọng Dịch bày ra mộ vẻ mặt đáng thương, khoa tay múa chân như một cô gái nhỏ.

“Ai! Long Dạ Thiên, ngươi có phải quá vô tình a, ta nghe tin ngươi bị thương, đặc biệt qua đây thăm ngươi một chút, ngươi lại bày ra vẻ mặt không chào đón ta, thật quá đáng!”

Vẻ mặt của hắn chọc cười Long Thanh Thanh nhưng lại làm Long Dạ Thiên nhướn mày cao hơn, trán nổi gân xanh.

Nếu như không phải ở trước mặt Long Tanh Thanh, hắn có thể sẽ đem Tả Trọng Dịch ném qua cửa sổ khách điếm, không quan tâm.

“Ta rất tốt, ngươi có thể đi rồi”

Âm thanh Long Dạ Thiên vẫn đều đều như thường, nhưng Tả Trọng Dịch lại thấy một tia kì lạ.

A, nếu không hắn làm sao có thể được coi là bạn tốt duy nhất của Long Dạ Thiên đâu?

“Dạ Thiên ca ca!”

Long Thanh Thanh không hiểu.

Dạ Thiên ca ca luôn dịu dàng của nàng hôm nay lại đi mở miệng đuổi người, thật sự rất kì quái nha? Hắn đang tức giận vì chuyện gì a? Vì sao lần này nàng lại một chút cũng không hiểu được hắn đang nghĩ gì?

Long Dạ Thiên đột ngột đứng lên, ảo não vì mình ăn giấm chua lung tung, đi nhanh hơn, định tạm thời sang phòng bên cạnh để tĩnh tâm.

Mà Long Thanh Thanh lại cho rằng hắn đang giận nàng, như cùng một lúc, nàng cũng đứng lên nghĩ muốn đi theo hắn thì lại bị Long Dạ Thiên ấn xuống chỗ ngồi, bầu không khí bỗng dưng trầm xuống.

Tả Trọng Dịch chuyển ánh mắt tới hai người, lập tức lên tiếng hòa giải, dù sao việc này cũng là do hắn khơi lên, hắn cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

“Tiểu oa nhi, Dạ Thiên ca ca của ngươi muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi để hắn đi đi! Ngươi ở lại chỗ này nói chuyện phiếm với Trọng Dịch ca ca một chút được không? ”

Thế nhưng tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này rất không ủng hộ.

“Ta không ở, ta cũng muốn đi nghỉ ngơi!”

Nàng lập tức lắc đầu nói, làm nụ cười Trên mặt Tả Trọng Dịch cứng lại, trông rất tức cười.

Nghe Long Thanh Thanh nói, Long Dạ Thiên cảm thấy tâm tình đột nhiên tốt hơn.

Cô bé này đúng là hợp ý hắn, chỉ là tùy ý nói mấy câu mà thôi, mà làm sầu não của hắn bay đi phân nửa, làm hắn suýt nữa nhịn không được ôm nàng vào ngực, hảo hảo hưởng thụ cảm giác được ôm nàng.

“Nhưng, muội ở lại đi, ta chỉ muốn nghỉ ngơi”

Hắn biết việc mà Long Thanh Thanh lo lắng, nên nhẹ giọng nói nhỏ.

Biểu cảm của hắn không giống với bình thường làm khóe miệng Tả Trọng Dịch giương lên thật lâu.

Quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà khối băng ngàn năm Long Dạ Thiên này đến một ngày có thể tan a!

Thấy ánh mắt nhu tình của Long Dạ Thiên, Long Thanh Thanh mới an tâm trở lại, đây là loại tín nhiệm chỉ có duy nhất Long Dạ Thiên có thể đưa lại cho nàng, làm nàng không nhịn được nghĩ cả đời dựa sát vào nhau.

“Tốt! Ta biết rồi! Dạ Thiên ca ca, huynh nhanh đi nghỉ đi!” Long Thanh Thanh giương môi lên, cả khuôn mặt phấn yên nhỏ nhắn giống như ánh mặt trời rực rỡ, làm tầm mắt người ta không dời đi được.

Long Dạ Thiên lạnh lùng liếc nhìn Tả Trọng Dịch ngồi kế bên, vẻ mặt tự nhiên, ngồi uống trà ở một bên. Nghĩ rằng hắn cũng không dám khi dễ Long Thanh Thanh, mới rời khỏi phòng đi đến cách vách.

Long Dạ Thiên mới đi không lâu, Long Thanh Thanh liền đứng ngồi không yên

“Tiểu oa nhi, ngươi ở đây lo lắng cái gì? Ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng Trọng Dịch ca ca tâm sự.” Tả Trọng Dịch đưa cho nàng một ly trà, trấn an nàng giống như không nhìn thấy Long Dạ Thiên thì sẽ bất an không dứt.

“Được!”

Long Thanh Thanh nghe lời cầm ly trà, nhưng cặp mắt to tròn vẫn lén lút nhìn ra ngoài cửa, giống như nếu nàng nhìn nhìn thêm vài lần, tựa như Long Dạ Thiên sẽ thay đổi chủ ý.

“Long Thanh Thanh, ngươi rất thích Long Dạ Thiên?”

Tả Trọng Dịch rung đùi đắc ý nghĩ ngợi, quyết định giúp đại cọc gỗ, tảng băng Long Dạ Thiên này một phen, tự động hỏi chuyện tình của hai người, cuối cùng cũng kéo được tầm mắt Long Thanh Thanh về trên người hắn.

“Đương nhiên là thích! Tại sao Trọng Dịch ca ca lại hỏi như vậy?”

Dựa vào một câu Trọng Dịch ca ca của Long Thanh Thanh, và đôi mắt ngây thơ ngập nước, Tả Trọng Dịch chẳng những cười toe toét, trong lòng cũng sung sướng.

Được, như vậy thì trợ giúp một phen đi!

Ngay sau đó Tả Trọng Dịch hỏi :”Tiểu nha đầu này? Ngươi nói thích là thích như thế nào? Là thích giống như người thân vậy hả? Hay là thích trong tình bạn? Hoặc là… Thích trong người yêu?”

Nghe vậy lông mi Long Thanh Thanh rung lên.

Trời ạ! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thích có nhiều loại như vậy, chỉ là… Đối với nàng! Thích giữa nàng và Dạ Thiên ca ca là loại nào đây? Hiện giờ Nàng lâm vào suy tư.

“Ta… Ta không biết?” Nàng hoang mang trả lời, trên khuôn mặt thuần khiết là đơn thuần hoang mang.

Tả Trọng Dịch bật cười.

Hoàn hảo hắn cũng định giúp tên tiểu tử bực bội Long Dạ Thiên này, không bằng! Hắn đoán rằng, thêm vài năm nữa, hắn cũng không cần đến ôm bé củ cải của bọn họ!

“Vậy ta đoán một chút, ngươi gọi hắn là Dạ Thiên ca ca, đó chính là… Thích giữa huynh muội đúng không?”

Long Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới lộ ra nụ cười gật mạnh.

“Đúng rồi! Đúng rồi! Vẫn là Trọng Dịch ca ca thông minh.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có một cỗ chán chường không cách nào xóa được, cảm thấy là lạ.

Tả Trọng Dịch đột nhiên cười thần bí, tay phải với ra sau lưng, cũng không biết từ chỗ nào bật ra, lấy ra mấy bức họa, mở ra trước mặt nàng.

“Hắc! Vậy thì tốt, ngươi cũng không giống như ta nghĩ, là người yêu bảo bối trong lòng Long Dạ Thiên, vậy ta có thể thở một hơi rồi.”

Người yêu bảo bối trong lòng?

Tâm của Long Thanh Thanh, vì câu nói này mà biến hóa khuôn mặt đỏ ửng giống như mất kiểm soát, một hồi sau, mới đưa ánh mắt tập trung trên bức tranh trước mặt.

“Đây là cái gì vậy?”

Nhìn thấy món đồ mới, nàng bao giờ cũng hiếu kì, thân thể nho nhỏ nghiêng về phía trước, nỗ lực muốn nhìn rõ họa tiết vẽ trên giấy.

“Ha ha, tuổi Long Dạ Thiên cũng không nhỏ, cho nên muốn giới thiệu vài cô nương tốt cho hắn, nếu như hắn vừa ý, vậy tương lai ta sẽ kiếm được một khoản tiền của người làm mối.”

“Tiền bà mai?”

“Đúng nha! Chính là nếu Long Dạ Thiên kết hôn, có thê tử, như vậy ta là có thể trung gian lấy được bạc.”

“Thành thân?”

Không hiểu làm sao, Long Thanh Thanh nghe được câu này, tâm liền trầm xuống, giống như có tảng đá nặng đè ép, nặng đến nỗi nàng gần như không thể hô hấp, vả lại có chút khổ sở.

Bởi vậy nàng hung năng cau mày, mím môi, nhìn chăm chăm vào mỗi người trong con ngươi tràn đầy ý cười trên giấy, những cô nương có dáng người mảnh mai, lòng hiếu kì lúc đầu hoàn toàn biến mất.

Tả Trọng Dịch thấy phản ứng của Long Thanh Thanh, tiếp tục giải thích: “Ừ, chính là sẽ có một tẩu tử đến chiếm Dạ Thiên ca ca của ngươi, để hắn không có cách nào đi chơi khắp nơi cùng với ngươi, cũng không có biện pháp dành thời gian cho ngươi, bởi vì hắn phải kiếm nhiều tiền để nuôi gia đình, sau vài năm, nói không chừng con của bọn họ sẽ ra đời.”

“Ta không muốn!” Không đợi Tả Trọng Dịch nói xong, Long Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, hô to: “Những nữ nhân này quá xấu xí, hoàn toàn không xứng với Dạ Thiên ca ca.”

Trên thực tế, nàng không có nghĩ qua, nàng lại có thể phải chia sẻ Long Dạ Thiên với những nữ nhân này, vì vậy trong lòng càng nghĩ càng khổ sở, quả muốn xé tan những bức họa trên bàn, hoặc khóc lớn một chút, nhưng nàng gắt gao hít hít mũi, nhịn được.

Ai bảo trước khi Lục Thập Tam đi, không ngừng ân cần dạy bảo nàng, nàng nói nếu như khóc hoài, sẽ chọc Long Dạ Thiên chán ghét, vì vậy vô luận như thế nào nàng cũng phải “nhẫn”.

Tả Trọng Dịch lại cười trộm.

“Vậy ngươi cảm thấy nữ nhân như thế nào mới xứng với hắn đây?” Cố ý làm bộ hết sức khó xử, nghiêm chỉnh hỏi, thật ra trong bụng đã sớm cười đến nghẹn rồi.

Tiểu nha đầu này thật rất dễ bị lừa.

Long Thanh Thanh đau khổ hé ra khuôn mặt nhăn nhó.

Nếu như có thể, nàng hoàn toàn muốn một mình độc chiếm sự dịu dàng của Long Dạ Thiên, mà không phải chắp tay tặng nó cho một nữ nhân khác, nhìn họ chàng chàng thiếp thiếp.

Không, vậy nàng sẽ không chịu nổi! Chỉ nghĩ thôi cũng không được.

Vì vậy nàng dốc sức đập bàn, gióng quai hàm lên.

“Nói giỡn! Nữ nhân xứng đôi với Dạ Thiên ca ca nhất định phải vô cùng xinh đẹp, dịu dàng, biết nấu cơm không để huynh ấy bị đói, thay huynh ấy chia sẻ toàn bộ phiền não, quan trọng nhất là. Nàng ta phải biết võ công bảo vệ Dạ Thiên ca ca, không để huynh ấy bị thương mới được.”

Long Thanh Thanh càng nói càng không có tự tin.

Đúng rồi! chỉ có nữ nhân tốt như vậy mới xứng với Dạ Thiên ca ca, như vậy chờ sau khi hắn kết hôn, nàng không thể đi theo Long Dạ Thiên rồi.

Hu … Này, về sau nàng nên làm cái gì bây giờ? Tương lai có thể chịu nổi buồn rầu sao!

Tả Trọng Dịch rốt cục nhịn không được phốc xích cười ra tiếng.

Ông trời ơi! Nàng đem Long Dạ Thiên thành thánh nhân chắc? Tới chỗ nào tìm được nữ nhân hoàn mỹ thế kia? Hắn thực sự nghi ngờ.

“Ngươi thì sao? Nếu ngươi làm tiểu thê tử của Long Dạ Thiên thì sao?” Tả Trọng Dịch bắt đúng thời cơ, hỏi ngược lại nàng.

“Ta..Ta?”

Long Thanh Thanh ngẩn ngơ ngay tại chỗ, cả người nhanh chóng hóa thành đá.

Bất quá… Đây tựa hồ là ý kiến hay nha! Tại sao từ trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới?

Ai, nàng quả nhiên chưa đủ thông minh, không hiểu được đạo lý phù sa không đắp ruộng ngoài, thiếu chút nữa tặng miễn phí Long Dạ Thiên cho người ta rồi! Huống chi, nàng muốn ở bên cạnh Long Dạ Thiên, cả đời cũng không chán, cho nên giống như cũng không có gì là không thể.

“Đúng rồi, ngươi liền làm tiểu thê tử của Long Dạ Thiên như thế nào? Nhìn hắn… Giống như cũng rất yêu ngươi.”

Long Thanh Thanh nghe vậy, mặt đỏ như hồng chín.

“Ta… Ta… Ta có thể sao?”

Nàng đột nhiên xấu hổ giống như tiểu phụ nhân.

Tả Trọng Dịch cười rộ.

“Có thể! Dĩ nhiên có thể! Do Trọng Dịch ca ca làm thuyết khách, còn sợ Long Dạ Thiên phản đối sao?”

Nhưng Long Thanh Thanh vẫn hoài nghi.

“Không… Không nên như vậy, nấu Dạ Thiên ca ca cảm thấy ta phiền toái, không muốn cùng ta… Kết hôn với ta, ngươi không cần đi ép buộc huynh ấy.”

Nàng sợ chẳng may Long Dạ Thiên không muốn kết hôn với nàng…, nàng bức hôn như vậy, giống như không đúng lắm.

Tả Trọng Dịch ra sức vỗ vai nàng, cười rất đắc ý.

“Yên tâm! Có ta ra tay! Ngươi còn sợ gì? Tiểu nha đầu, ngươi quá xem thường năng lực của ta rồi!”

“Khụ… Khụ khụ, mới không phải như vậy! Phải…”

Nàng thiếu chút nữa bị hắn vỗ tới nội thương, ho mãnh liệt mấy tiếng, Tả Trọng Dịch mới thu hồi bàn tay đúng lúc.

“Đừng nói cái gì mà không thể, trừ phi ngươi đã hiểu rõ, ngươi thích Long Dạ Thiên không phải là tình yêu nam nữ, nếu không ta nhất định giúp ngươi đến cùng, không kết thành ngươi và Long Dạ Thiên một đôi không được.”

Xem ra cái tên Tả Trọng Dịch thích lo chuyện bao đồng này lại định làm việc xấu rồi, hy vọng hắn không phải càng làm càng hỏng.

“Trọng Dịch ca ca…”

Long Thanh Thanh cảm thấy da đầu tê dại, bắt đầu có dự đoán không tốt.

Ai, trong đầu nàng còn loạn một đống, làm cho không rõ tình cảnh của mình, Tả Trọng Dịch lại “trượng nghĩa tương trợ” như vậy, thật không biết con đường phía trước còn có ánh sáng hay không!