"Thanh Thanh!"

Hắc y nhân sử dụng khinh công thượng thừa bay nhanh trong rừng, giọng nói hùng hậu rất không ăn khớp với vẻ mặt hung ác của hắn lúc này.

Người này a, vừa trở lại khách điếm liền phát hiện không có Long Thanh Thanh ở trong phòng. Bóng dáng Long Dạ Thiên giống như một con hắc ưng, điểm mũi chân liền bay đi tìm.

" Thanh Thanh!" Tiếng gọi vang tận mây xanh, có thể thấy được nội lực của hắn thâm hậu vô cùng, mọi người trong vòng mấy dặm đều biết hắn đang tìm người.

Không lâu sau, thân hình màu đen xoay mình, bay về phía căn nhà gỗ cách đó không xa.

" Thanh Thanh?"

Hắn nghe được từng đợt tiếng khóc, tiếng khóc kia so với tiếng gọi của hắn còn vang dội hơn. A! Công lực khóc của Long Thanh Thanh thật sự rất cao.

Long Dạ Thiên đi về phía trước vài bước, tiếng khóc của người trong nhà tự nhiên ngừng lại, hắn cau mày, dừng bước.

Bỗng dưng, Long Dạ Thiên nheo mắt, thiếu chút nữa muốn ra tay tấn công bóng dáng đang lao đến ôm hắn. Cho đến khi hắn ngửi được hương tóc nhàn thạt, hắn mới dừng tay, bật thốt một câu.

" Thanh Thanh?"

Tới cùng là nàng xảy ra chuyện gì vậy ?

Thân thể rúc vào trong lòng hắn vẫn run rẩy, mặc dù tiếng khóc nhỏ đi, nhưng Long Dạ Thiên biết, chắc chắn vừa rồi nàng đã gặp chuyện gì rồi, ý nghĩ này khiến tâm hắn hung hăng co rút đến đau đớn.

Lần này hắn lại không xem nhẹ cảm giác trong lòng, ngoài ý muốn chính là, đã hiểu bản thân đã động tình, hắn lại có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lại trầm mặc một lúc, quả thật Long Dạ Thiên không biết an ủi nữ nhân mít ướt như thế nào cả, nhất là một nữ hài không lớn không nhỏ như Long Thanh Thanh, hắn lại càng không biết phải dỗ làm sao.

Bợi vậy thân thể của hắn cứng ngắc một lúc, mới từ từ vươn tay, từ sau lưng ôm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của nàng.

" Thanh Thanh, đừng. . . . . đừng khóc nữa."

Aizz, thật đúng là làm khó hắn. Một tên nam nhân sống ở trên núi từ nhỏ đến lớn, làm nhiệm vũ gian nan bậc này quả thật là hắn không đảm đương nổi a. Đi tróc nã phạm nhân đều thoải mái hơn việc này nhiều.

Thế nhưng, đáng chết, trái tim cứng rắn của hắn lại mềm xuống, đáng chết, hắn không thể bỏ tiểu nha đầu mít ướt này được. Bằng không thì hắn cũng không mang nàng từ trên núi xuống, lại còn mua đồ mới cho nàng, dẫn nàng theo bên người. Những điều này thật ra hắn không cần làm, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc nàng được.

Càng đáng chết hơn là hắn thế nhưng lại động tâm, hắn bắt đầu muốn ôm chặt nàng, muốn có được nàng.

Trời đánh chết hắn đi! Cơ bản là hắn không nghĩ tới sẽ dẫn một cái phiền toái theo bên người, nhưng khi nàng mất tích hắn lại vô cùng lo lăng. Đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng xuất hiện.

Hắn thật sự bị sa vào lưới tình rồi. Nhưng tiểu nha đầu này còn nhỏ tuổi như vậy, thậm chí nàng còn không biết cái gì là tình yêu. Aizz, xem ra hắn đã hiểu được, cũng lĩnh hội được rồi.

Long Thanh Thanh vừa nghe được Long Dạ Thiên đến tìm mình gánh nặng tâm lý mới hạ xuống, lại khóc oa oa một hồi mới thút tha thút thít nói.

"Bọn họ. . . . . . . Bọn họ nói muội là quái vật. . . . . Dạ Thiên ca ca."

"Quái vật?"

Long Dạ Thiên chưa hiểu rõ cau mày lại.

Hắn không thích danh từ này, nhất là từ này lại đặt trên người Long Thanh Thanh. Nhất thời đôi mắt sắc bén của hắn toát ra lệ khí khiến người ta sởn gai ốc.

Long Thanh Thanh ở trong lòng Long Dạ Thiên, nghe thấy giọng nói dễ nghe giống như tự lẩm bẩm của hắn truyền đến, nàng cơ hồ muốn quên đi những khổ sở vừa rồi.

Ừm. . . Hắn ôm ấp thật ấm áp nha. Nàng thật muốn cả đời này có thể dựa vào hắn, không cần rời đi.

"Bọn họ. . . . . Chính là đại thúc, đại ca muốn sờ muội, bọn họ nói muội là quái vật." Long Thanh Thanh xoay người, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến đỏ hồng lên, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn khiến hắn cực kỳ đau lòng: "Dạ Thiên ca ca, muội rất giống quái vật sao?"

Con mắt đen của Long Dạ Thiên tối sầm lại, con mắt màu lam ẩn sau mái tóc thì lóe lên ánh sáng tức giận.

"Không, hoàn toàn không giống."

Hắn không tự chủ được nâng tay xoa má nàng, thay nàng lau đi những giọt nước mắt. Hắn không biết sự quan tâm, ôn nhu chăm sóc của hắn, đã khiến tim nàng đập thật nhanh.

"Thật sao?"

"Ừ, đừng khóc nữa, sẽ xấu."

Lời này thoát ra từ trong miệng hắn, Long Dạ Thiên vẫn không thể thích ứng được. Bởi vậy giọng nói của hắn vẫn không có cảm tình gì, nhưng Long Thanh Thanh lại cười rộ lên.

"Đúng vậy, một nữ sinh đáng yêu như muội sao có thể giống quái vật được chứ? Bọn họ thật ngu ngốc, thế mà lại nhìn nhầm." Nàng mắng thầm.

Long Dạ Thiên nghe được lời nói của nàng, liền hơi hiểu ra. Đôi mắt vốn đã trầm xuống càng trở nên lạnh lẽo.

" Thanh Thanh."

"Cái gì?" Nàng đáng yêu ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên hỏi, lại khiến Long Dạ Thiên không nhịn được mà vươn tay cứng nhắc xoa nhẹ mái tóc của nàng.

Xúc cảm trong tay ngay lập tức khiến hắn yêu thích, còn có xúc động muốn ôm nàng vào lòng. Càng ngày Long Dạ Thiên càng cảm thấy mình đoán đúng, hắn thật sự biết yêu rồi.

Bởi vậy khi hắn mở miệng lần thứ hai, hắn cũng không thích giọng nói khàn khàn của mình. "Đáp ứng ta, trừ ta ra, muội không được thi triển năng lực trước mặt người khác." (#mèo: Câu dài nhất của Dạ Thiên ca ca từ đầu tới giờ !)

Đây là vì bảo đảm an toàn cho nàng, nhưng Long Thanh Thanh lại không hiểu.

Còn Long Dạ Thiên bởi vì chính mình càng ngày càng nói nhiều mà cau mày lại, nhưng sau đó lại thích ứng được.

Bởi vì muốn đối phó với cô gái nhỏ hay tò mò Long Thanh Thanh này, không nói nhiều thì không được a!

"Vì sao?" Nàng thắc mắc.

Cuối cùng vì đã xác định được tâm ý của mình, khóe môi Long Dạ Thiên liền nhếch lên một độ cong thật nhỏ, một nụ cười khiến người ta khó nhìn ra được.

"Bởi vì bọn họ sẽ sợ hãi." Hắn đáp.

"Vì thế bon họ mới gọi ta là quái vật?"

Kì thật đầu óc Long Thanh Thanh rất dễ khai thông.

Long Dạ Thiên không nói. Long Thanh Thanh rất nhanh liền hiểu được ý tứ của hắn, hơn nữa nàng còn tràn đầy tự tin mà bảo đảm: "Muội biết rồi, Dạ Thiên ca ca, về sau trước mặt người ngoài ta sẽ không sử dụng siêu năng lực."

Lúc này Long Dạ Thiên mới vừa lòng mà giang cánh tay cường tráng ra, ôm nàng đi về phía khách điếm. Hai bong dáng càng lúc càng xa, chỉ còn vọng lại âm thanh đối thoại.

" Dạ Thiên ca ca. . . . Vậy số 55 và số 63 thì có thể không? Ta cũng không thể thi triển siêu năng lực trước mặt họ sao?"

"Muội nói xem."

" Dạ Thiên ca ca, huynh không nói làm sao muội biết!"

"Tự ngẫm lại."

"Cái gì? Dạ Thiên ca ca!"

Ban ngày, Long Dạ Thiên giúp quan phủ bắt mấy đạo tặc gây rối trong trấn. Còn Long Thanh Thanh thì chờ trong phòng hiếm khi hoạt động, vì sở thích gần đây của nàng chính là -- thư pháp.

Buổi tối, đương nhiên là nàng lại quấn lấy người viết chữ đẹp Long Dạ Thiên, muốn hắn dạy àng viết thêm vài chữ. Nếu không thì muốn hắn kể chuyện lùng bắt phạm nhân, nghe đến là say mê.

Càng ngày Long Dạ Thiên càng có thói quen Long Thanh Thanh ở bên. Mỗi khi đến một thành thị nào đó hắn liền tranh thủ kiếm tiền. Hắn cũng bắt đầu muốn tìm một chỗ, nghĩ cách cùng nàng trải qua một cuộc sống không lo không nghĩ. Tuy không biết suy nghĩ này bắt đầu từ khi nào, nhưng hắn thật sự rất mong muốn.

Sáng sớm hôm nay, Long Dạ Thiên đến quan phủ lĩnh tiền thưởng, lại đi tới một cửa hàng điểm tâm, nghĩ muốn mua cho Long Thanh Thanh vài món điểm tâm nàng yêu thích. Nhưng chến chỗ ngoặt hắn lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.

"Ai nha! Long Dạ Thiên! Chúng ta thật có duyên nha! Chia tay hai ba tháng còn có thể gặp nhau nơi đất khách, có thể thấy duyên phận của chúng ta không ít."

Người tới chính là quái công tử Tả Trọng Dịch.

Hắn, người cũng như tên. Bởi vì tác phong làm việc của hắn phóng khoáng không kiềm chế được, lại không màng đến sự ràng buộc của thế tục, khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần cuồng ngạo, lại có một số hành động lớn mật khiến thế nhân không chấp nhận được, khiến cho thanh danh "Quái công tử" của hắn truyền rất xa.

Công phu của hắn cũng không xuất từ danh môn chính phái, cho nên các nhân sĩ chính nghĩa không muốn giao du với hắn. Trên cơ bản hắn cùng thuộc loại người giống Long Dạ Thiên, chẳng qua là tính cách trái ngược mà thôi.

Chí ít, Tả Trọng Dịch nghĩ là vậy.

Đồng thời khi Long Dạ Thiên nhìn thấy hắn, bước chân cũng không dừng lại, hắn nghiêng người tiếp tục bước đi.

"Chờ một chút! Long Dạ Thiên! Sao ngươi vẫn là cái bộ mặt lạnh nhạt giống trước kia nha?" Nhưng mà Tả Trọng Dịch lại thích nói chuyện với cái hũ nút này, bởi vậy mới theo đuôi hắn bước vào cửa hàng điểm tâm.

Nói đi nói lại, hắn biết rõ bản thân không được hoa nghênh, lại cứ thích đem mặt nóng dán mông lạnh, hơn nữa lại làm không biết mệt. Chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám như vậy.

"Chậc chậc! Long Dạ Thiên, mới chia tay mấy tháng, khi nào thì ngươi thích ăn mấy thứ đồ ngọt này rồi?"

Tả Trọng Dịch đi bên cạnh, vừa lắc đầu nhìn những món điểm tâm ngọt ngấy, vừa kinh dị mà nhìn Long Dạ Thiên chọn điểm tâm rồi kêu lão bản bọc lại.

"Ôi trời! Long Dạ Thiên, một mình ngươi ăn nhiều điểm tâm như vậy sao? Cẩn thận đau bao tử, cũng không tốt cho thân thể." Tả Trọng Dịch lại cùng Long Dạ Thiên đi ra khỏi cửa hàng điểm tâm.

Long Dạ Thiên vẫn không để ý đến hắn, mặc kệ hắn ta lầm bầm lầu bầu một mình như đứa ngốc đi theo hắn.

Sau đó, trong đầu Long Dạ Thiên xuất hiện một ý nghĩ làm hắn kinh ngạc, khiến hắn phải liếc nhìn Tả Trọng Dịch một cái.

Bởi vì hắn cảm thấy, Tả Trọng Dịch và Thanh Thanh rất giống nhau. Cả hai bọn họ đều nói nhiều, cứ ríu rít không ngừng.

Mà thật không may, hắn lại không thích tính bép xép nhiều lời của Tả Trọng Dịch. Lại nghĩ, Long Thanh Thanh thật sự may mắn hơn.

Tả Trọng Dịch vẫn theo hắn vào khách điếm, mãi đến khi hắn định bước vào phòng Long Dạ Thiên, mới bị tên Long Dạ Thiên luôn luôn không phản ứng này ngăn lại.

"Long Dạ Thiên! Người tới là khách, chẳng lẽ ngay cả mời ta uống một chén nước ngươi cũng không chịu sao?"

Long Dạ Thiên vốn muốn trả lời hắn ta hai chữ: Không có!

Nhưng thiên hạ trong phòng vội vàng chạy đến đây.

"Dạ Thiên ca ca !"

Long Thanh Thanh giống như chú chim nhỏ đã tìm được tổ của mình, nàng lao vào lòng Long Dạ Thiên, ôm mãi không chịu buông ra, hoàn toàn không phát hiện Tả Trọng Dịch đang đứng một bên trừng to mắt như cái chuông đồng.

" Thanh Thanh."

Long Dạ Thiên giang hai tay ôm nàng, phòng ngừa nàng té ngã. Hành động che chở tự nhiên không chút giả tạo khiến cho Tả Trọng Dịch phải bật cười.

"A! Long Dạ Thiên, đến bây giờ ta mới biết, thì ra ngươi cũng không phải người không để mắt tới mĩ nhân."

Hắn chỉ chỉ tiểu mỹ nhân trong ngực Long Dạ Thiên. Mà Long Dạ Thiên nghe xong lời hắn nói liền trừng hắn, khiến hắn cười to ra tiếng.

Trước kia hắn quấn lấy Long Dạ Thiên, là vì hắn muốn xóa đi sự cô độc và tịch mịch trong đôi mắt kia. Nhưng hắn lại không dự đoán được chỉ có cách mấy tháng, tình huống liền chuyển biến lớn.

Thật là bội phục nha~ Bây giờ hắn đối với nữ tử trong ngực Long Dạ Thiên, quả thật là vô cùng vô cùng hứng thú rồi.

" Dạ Thiên ca ca, huynh ấy là bằng hữu của huynh à ?"

Tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này cuối cùng cũng phát hiện người thứ ba đáng thương đứng bên cạnh, vì thế Tả Trọng Dịch liền mặt mày hớn hở.

"Ừ, huynh là bạn chí cốt của hắn, tên là Tả Trọng Dịch. Mà nói đến giao tình của huynh với hắn a, là từ. . . . . . . ." Hắn lại lắm miệng giới thiệu bản thân, lại bị giọng nói nén giận của Long Dạ Thiên cắt ngang.

"Không phải ngươi phải đi về sao?"

Nhưng hắn vừa nói xong thì Tả Trọng Dịch lại hét to lên, tay chân khua khua rất khoa trương.

"Không thể nào! Long Dạ Thiên, thì ra cũng có một ngươi nói vượt quá bảy chữ! Ha ha ha, xem ra ta đã có thể có thể đòi nợ của đám người đánh bạc với ta rồi."

Thì ra, ở trên giang hồ có một tin đồn vô căn cứ, nói Long Dạ Thiên không phải không muốn nói chuyện, mà căn bản là hắn bị câm điếc.

Cho nên Tả Trọng Dịch, người nghe được Long Dạ Thiên nói chuyện, liền đi cá cược với người ta. Nếu có một ngày Long Dạ Thiên có thể nói ra một câu từ bảy chữ trở lên, thì Tả Trọng Dịch hắn liền thắng một trăm lượng.

Ha ha! Xem ra, cuối tháng này hắn lại kiếm thêm chút đỉnh rồi.

Long Dạ Thiên nghe vậy thì thì nhướn mày trừng mắt khiến hắn cười to, mà Long Thanh Thanh thì kéo kéo tay áo của hắn, hỏi: "Đánh bạc là gì vậy?"

Lời này này vừa hỏi ra lại làm Tả Trọng Dịch ngây người.

"Đánh bạc là cái gì. . . . . Ha ha, tiểu nha đầu, muội cứ kêu Long Dạ Thiên giải thích cho muội nghe nha?" Hắn vô cùng gian trá mà kéo Long Dạ Thiên xuống nước.

Long Dạ Thiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, liền nói với Long Thanh Thanh đang đầy dấu chấm hỏi trên mặt: "Huynh không biết." Vứt vấn đề lại cho Tả Trọng Dịch.

Ha ha ha! Hắn cũng muốn nhìn xem, tên Tả Trọng Dịch này có dám ở trước mặt hắn dạy hư Long Thanh Thanh không.

Đương nhiên Tả Trọng Dịch rất thức thời mà hàm hàm hồ lơ luôn câu hỏi của Long Thanh Thanh. Ai bảo hắn còn trẻ, không muốn cứ như vậy mà hồn về địa phủ dưới Sát Thần kiếm của Long Dạ Thiên a.

Ngay sau đó Long Thanh Thanh đã bị những món điểm tâm Long Dạ Thiên mang về hấp dẫn, vui vẻ mà ăn như lang như hổ. Lúc này Tả Trọng Dịch mới kéo Long Dạ Thiên qua một bên thì thầm nói nhỏ.

" Long Dạ Thiên, lần này ngươi gặp phiền toái lớn, ngươi đã biết chưa?"

Long Dạ Thiên cau mày lại, liếc nhìn hắn ta, giống như đang nói: Ta thì có cái phiền toái gì?

Tả Trọng Dịch không hỗ đã ở bên Long Dạ Thiên lâu như vậy, đọc hiểu được ý tứ trong mắt hắn, nên mở miệng nói: "Người của Chương gia bảo muốn lấy mạng ngươi, này không phải là phiền toái sao?"

Hắn biết võ công của Long Dạ Thiên rất cao cường, dường như không có cực hạn. Nhưng mà hiện nay Long Dạ Thiên lại dẫn theo cái tiểu con riêng Long Thanh Thanh này, chuyện như thế nào còn chưa biết được.

"Chương gia bảo?"

"Đúng! Không sai! Có phải ngươi không tiếp nhận sinh ý của người ta không?"

Long Dạ Thiên lại trừng hắn một cái, để hắn nói tiếp cho hết.

"Bây giờ người ta vì việc này mà liều mạng với ngươi kia kìa. Nhưng mà, nguyên nhân chủ yếu, nghe nói là vì ngươi làm bị thương người của Chương gia bảo. Ta nghĩ là. . . . . . . Bọn họ muốn mạng của ngươi là thật, mấy lý do kia bất quá là lấy cớ thôi, bản thân ngươi phải cẩn thận một chút."

Sau đó, Tả Trọng Dịch tốt bụng liền đảo mắt qua Long Thanh Thanh, thấp giọng nói: " Người của Chương gia bảo làm việc cũng không quang minh chính đại gì, cái mạng nhỏ của tiểu nha đầu kia. . . . . . ngươi nên trông nom cho tốt, dù gì nàng cũng rất quan trọng đối với ngươi."

Long Dạ Thiên quay đầu nhìn Long Thanh Thanh một cái, mà nàng cũng giống như cảm ứng được, ngẩng khuôn mặt nhỏ còn dính vụn bánh ngọt, ngây thơ cười với hắn.

Một cảm giác ngọt ngào len lỏi qua tứ chi, khiến tim hắn cũng tràn ngập ôn nhu, muốn thờ ơ cũng không được.

"Ta biết rồi, cảm ơn." Bỗng nhiên Long Dạ Thiên mở miệng nói.

Tả Trọng Dịch lại cả kinh, ngạc nhiên không thôi.

"Tiểu oa nhi này giỏi thật, ta muốn thay đổi cái tính quái gở của ngươi lâu rồi mà không làm được. Mà muội ấy chỉ ở với ngươi ngắn ngủi có mấy ngày liền có hiệu quả. Ha ha! Có lẽ ta nên ném hai người các ngươi tới nơi hoang sơn dã lĩnh mà sống, để xem các ngươi có thể tóe ra một đám nhóc con đầu củ cải hay không." (#mèo: ta phục ca này, "tóe ra một đám nhóc" :sofunny: )

"Ngươi. . . . . . ."

Long Dạ Thiên không ngờ rằng hắn ta có thể nói ra những lời như vậy, liền trừng mắt với hắn ta, khuôn mặt anh tuấn lại từ từ ửng đỏ.

Tả Trọng Dịch tin tưởng, Long Dạ Thiên nhất định rất muốn đặt Sát Thần kiếm lên cổ hắn mà kéo xuống một phen. Ha ha! Đáng tiếc, từ trước đến nay Long Dạ Thiên luôn bó tay với hắn, cho nên hắn vẫn thấy được rồi liền thôi, nhân cơ hội chạy trối chết đi!

" Dạ Thiên ca ca, huynh ấy đi về nhà hả?"

Long Thanh Thanh ăn xong một đống điểm tâm trên bàn, nhìn thấy Tả Trọng Dịch rời đi, nàng lại dư thừa tinh lực nhảy đến bên cạnh Long Dạ Thiên, đồng thời nhìn hắn đang thu dọn đồ đạc.

"Muội ăn xong rồi ?"

Thời điểm đối mặt với Long Thanh Thanh, khóe miệng Long Dạ Thiên luôn luôn mỉn cười nhàn nhạt, cũng không khiến người ta chú ý đến.

"Ừm." Nàng nhu thuận gật gật đầu, tùy ý để bàn tay to của Long Dạ Thiên lau lau điểm tâm khóe môi, hơn nữa còn rất hưởng thụ, đôi mắt đo cũng thiếu chút nữa nhắm lại.

"Muội ở trong phòng tập viết chờ huynh, huynh đến quan phủ báo trước một tiếng, rồi đi mua con ngựa, chúng ta liền ly khai nơi này."

Long Thanh Thanh nghe được hai chữ "mua ngựa" liền trừng to mắt.

"Mua ngựa? Người ta cũng muốn đi, Dạ Thiên ca ca!"

Nàng đến nơi này, chỉ nhìn thấy người khác cưỡi ngựa, còn nàng thì chưa từng cưỡi ngựa, đương nhiên rất tò mò. Cho nên, nếu Dạ Thiên ca ca nói mua, nhất định nàng phải đi them xem một tí.

"Không được." Hắn quả quyết từ chối.

Nếu lại xảy ra chuyện giống lần trước, hắn không bị đau tim mới là lạ.

" Dạ Thiên ca ca~ ~ ~ "

Long Thanh Thanh lại xuất tuyệt chiêu của nàng lắc lắc tay áo hắn làm nũng, nhưng không có nhiều tác dụng, lại bị câu nói tiếp theo của hắn chặn lại.

"Muội phải ngoan ngoãn, ta mới mang muội đi tìm người."

Hắn nói chuyện vẫn đơn giản ngắn gọn như vậy. Nhưng mà Long Thanh Thanh lại hiểu ý tứ của hắn: Nàng phải ngoan ngoãn chờ hắn ở khách điếm, hắn mới mang nàng đi tìm số 55 và số 63. Vì thế nàng vừa nghe lời này xong, gương mặt đã ỉu xìu rồi.

" Dạ Thiên ca ca. . . . . . . . "

Nàng còn muốn vùng vẫy, nhưng vẫn bị Long Dạ Thiên chặn lại.

"Không được."

Bởi vậy nàng đành phải ngoan ngoãn ở lại khách điếm, nhìn theo bóng dáng màu đen của hắn dưới đường, chu cao cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng buồng phiền.

"Thật đáng ghét, người ta chỉ muốn nhìn con ngựa một chút thôi mà cũng không cho người ta theo." Cái miệng nhỏ hồng hồng của Long Thanh Thanh lầm bầm lầu bầu.

Nhưng sau đó, nàn lại từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Đúng rồi! Dạ Thiên ca ca không cho mình đi, thì mình len lén đi theo nha! đến lúc đó cho dù Dạ Thiên ca ca muốn đuổi mình trở về cũng quá muộn rồi, cho nên chắc chắn mình có thể đi cùng huynh ấy đi mua ngựa. . . . . Ye !"

Long Thanh Thanh hoan hô một phen, liền vội vàng chạy xuống lầu đi theo.

Sau một lúc lâu, chạy, chạy, bóng dáng nho nhỏ của Long Thanh Thanhđứng im một chỗ nhìn quanh, mới phát hiện bản thân mình đi sai đường rồi.

"Chết rồi! Chết rồi! Sao lại không nhìn thấy Dạ Thiên ca ca đâu, huynh ấy đi nhanh quá a. . . . . không theo kịp rồi."

Nàng nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng màu đen của Long Dạ Thiên đâu.

Lần này nàng phiền toái lớn rồi, bởi vì nàng phát hiện. . . . . Éc, hình như nàng bị lạc đường, hỏng bét rồi!

"Làm sao đây? Làm sao đây?"

Nhìn mấy ngã rẽ trước mắt, Long Thanh Thanh luốn cuống tay chân, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Dạ Thiên ca ca rõ ràng muốn nàng chờ hắn ở khách điếm, nàng lại chạy đi theo dõi hắn, hơn nữa còn lạc đường. . . . . . Aizz! Nàng quả thực không phải là phiền toái bình thường, ngốc quá mà!

Thân hình nhỏ lại dạo qua một vọng, đi về phía trước một đoạn.

Oa! Lại là ngã tư đường, nàng sắp điên rồi, thật muốn tùy tiện tung đồng xu là chọn đại một phương hướng, đáng tiếc. . . . . Trên người nàng một đồng cũng không có thì làm sao chọn đường được nha? Vì thế Long Thanh Thanh lấy đại một nhánh cây trên mặt đất, sau đó ném đi.

"Ừ, quyết định đi đường này."

Nàng thấy nhánh cây chỉ về con đường phía bên phải liền vội vội vàng vàng đi theo đường đó.

Nhưng đến khi nàng trở về chỗ cũ đến lần thứ năm thì đã khẩn trương đến bật khóc: "Dạ Thiên ca ca! Huynh ở đâu? Sao huynh còn chưa đi tìm Thanh Thanh. . . . . . Hu hu. . . . . . . Thanh Thanh rất sợ. . . . . "

Nàng ngơ ngơ ngác ngác đi nhầm vào một rừng cây, rừng cây rất lớn, gió thổi lá cây vang sào sạt, nàng chỉ có một mình trong rừng, đương nhiên sẽ sợ hãi.

Không lâu sau nàng chịu không nổi liền khóc lên giống như con nít.

Mãi cho đến khi nàng nghe được một âm thanh kì quái, mới tạm thời hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Bỗng nhiên, trong khi Long Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, một người bỗng nằm úp sấp trên người nàng nàng, đè nàng ngã xuống đất, khiến nàng hô to cứu mạng.

"Cứu mạng! Cứ mạng. . . . . . . Ngươi thật nặng a. . . . . . "

Long Thanh Thanh hô to vài tiếng cứu mạng, lúc bình tĩnh nhìn lên, phát hiện trên thân thể người này rất ấm áp, lại không khách khí đẩy hắn ra, lúc này mới phát hiện người hắn chảy đầy máu.

"Dạ. . . . . . Dạ Thiên ca ca!"

Toàn thân hắn mặc đồ đen, lại có một thanh kiếm màu đen, này không phải Long Dạ Thiên thì là ai chứ?

Long Thanh Thanh lại bắt đầu khóc lên, âm thanh kia lớn đến nổi nếu ở đây có người chết, sẽ đội mồ sống dậy mà kháng nghị.

"Thanh. . . . . . Thanh Thanh."

Long Dạ Thiên ho ra một búng máu, vốn muốn nói nàng đừng khóc nữa, nhưng là ánh mắt của hắn đã mờ đi rồi, càng không cần nói đến thể lực. Bây giờ chỉ sợ ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, chứ đừng nói đến là chạy về trấn.

"Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta không muốn huynh bị thương . . . . . Người ta không muốn. . . . . "

Nhìn thấy Long Dạ Thiên bị thương nặng, máu chảy không ngừng, nước mắt Long Thanh Thanh giống như sông, oa oa khóc to.

Mà lòng nàng cũng rất khổ sở. . . . . giống như bị xe ngựa cán qua, đau muốn chết. Dường như khi Dạ Thiên ca ca đổ máu, nàng cũng cảm thấy đau.

" Thanh Thanh. . . . . Đừng . . . . . Khóc."

Hắn vướn tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại lực bất tòng tâm.

" Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu. . . . . Huynh đừng cử động. . . . . Muội. . . . . Muội lập tức đi tìm người đến giúp. . . . . Hu hu hu. . . . . Muội lập tức đi . . . . ."

Long Thanh Thanh đang muốn buông tay hắn ra, đi tìm người hỗ trợ, Long Dạ Thiên liền nhổ ra một ngụm máu, ho vài cái rồi ngất đi.

" Dạ Thiên ca ca! Oa!"

Long Thanh Thanh khóc đến muốn ngừng mà không được, vang tận mây xanh. Giờ phút này nếu không phải Long Dạ Thiên đã ngất đi, hắn sẽ ước tốt nhất là tai mình bị ù một lát, sẽ không thể nghe được bất cứ âm thanh gì rồi.

" Dạ Thiên ca ca. . . . . Hu hu hu. . . . . huynh không được chết. . . . . . Không thể. . . . . Nếu huynh chết rồi. . . . . Huynh nói Thanh Thanh phải sống một mình thế nào đây. . . . . Oa Oa . . . . . Người ta không muốn . . . "

Nàng nghĩ đến cảnh sẽ sống cô độc một mình, liền chịu không đươc, khóc đến càng thảm thiết.

"Người ta mang huynh đi tìm thầy thuốc. . . . . Hu hu. . . . . . Người ta lập tức mang huynh đi tìm thầy thuốc. . . . . Chữa tốt cho huynh. . . . . Sau đó. . . . . Sau đó chúng ta mãi sống cùng nhau. . . . . . . mãi mãi . . . . . . bên nhau."

Nói dứt lời, Long Thanh Thanh bắt đầu cõng, lôi, kéo thân thể Long Dạ Thiên, muốn mang hắn về trấn cầu y chữa bệnh.

Nhưng nàng là nữ hài tử, sức lực vốn không lớn, bởi vậy nàng cố gắng rất lâu, Long Dạ Thiên mới dời đi một chút, lưu lại một vết máu thật dài.

"Hu hu hu. . . . . Dạ Thiên ca ca. . . . . Người ta không muốn huynh chết. . . . . Không cần. . . . . huynh chết rồi. . . . . Người ta làm sao bây giờ?"

Trong lòng nàng suy nghĩ, mấy ngày nay chung sống Long Dạ Thiên, rất vui vẻ, không lo không nghĩ, quả thật sở nghiên cứu không thể sánh bằng.

Bây giờ nàng rốt cục hiểu rõ vì sao số 55 cố ý muốn trốn khỏi sở nghiên cứu. Bên ngoài đích thật là tư do hơn trước kia rất nhiều.

Hơn nữa, nàng còn gặp được Dạ Thiên ca ca, nàng không muốn mất đi hắn. Bởi vì nàng thật sự rất thích, rất thích hắn. . . . . Tuy nhiên nàng không biết, đây chính là chuyện yêu đương mà trên TV thường nói. . . . . Nàng mặc kệ tất cả, chỉ muốn cứu Dạ Thiên ca ca thôi, sau đó sống chung một chỗ với hăn. . . . . Nàng chỉ muốn như vậy mà thôi.

Vóc dáng nho nhỏ lôi kéo một đại nam nhân đang hôn mê, Long Thanh Thanh dùng toàn bộ sức lực vừa đi vừa té, cũng không biết đã đi được bao xa rồi.

Nàng chỉ biết vừa đi vừa khóc, vừa đi vừa hô.

"Cứu. . . . . Cứu Dạ Thiên ca ca đi. . . . . Có ai không. . . . . Hu hu. . . . . Xin các ngươi. . . . . Xin các ngươi cứu huynh ấy. . . . . Làm ơn."

Khóc hô nến nỗi cuống họng khô rát, lại có kỳ tích xuất hiện.

Không biết có phải ông trời thật sự nghe được lời cầu nguyện của nàng hay không, ở phía trước xuất hiện một thôn xóm nhỏ.

Long Thanh Thanh nhìn thấy từ trong thôn có một vị lão bá bá đi ra, ngay lập tức chạy tới cầu cứu.

"Lão bá bá! Van cầu người cứu Dạ Thiên ca ca! Làm ơn mà. . . . . " Lời vừa dứt liền lôi kéo ông cụ đi qua cứu người, thật đúng là làm khó lão nhân gia hắn rồi.