Mở đầu

Tây Nguyên thế kỉ 22, nhân loại vì mục đích truy tìm đứa bé cực kỳ tài ba, bắt đầu lợi dụng khoa học kĩ thuật đã biết, cấy ghép gien để tạo ra giống người mới, gọi là “Chủng người mới”.

Coase là sở nghiên cứu nằm ở HongKong , chính là tinh hoa của học vấn, trong đơn vị tập trung rất nhiều nhà khoa học ưu tú.

Ở sau lưng nó, có một thế giới tài phiệt mạnh mẽ duy trì, đó chính là “tập đoàn Cung thị Đông Phương”.

Bởi vì tập đoàn Cung thị Đông Phương là tài phiệt siêu cấp mang tính toàn cầu, nên các quốc gia biết được nghiên cứu này đều cam chịu, chẳng những không tiến hành can thiệp, ngược lại còn có khuynh hướng ủng hộ.

Không chỉ sợ Cung Dân âm thầm rút vốn đầu tư buôn bán ở nước mình về, dẫn đến trong nước phát sinh khủng hoảng tài chính, mặc dù mạo hiểm, nhưng sau chiến tranh thế giới lần ba, tập đoàn Đông Phương đã rút lui về ẩn thân sau lưng các quốc gia, dùng tiền bạc đầu tư xây dựng lại, cho nên tổng giám đốc tập đoàn Cung thị Đông Phương có thể nói là vua của các quốc gia.

Điểm này, trước mắt trừ người chủ chốt của các quốc gia thì không còn ai khác biết.

Tập đoàn Cung thị Đông Phương vô cùng tích cực đầu tư vốn, nên nhân viên tham gia nghiên cứu ở đây đều là hạng nhất.

Hiện nay, một dự án tu sửa gen “Chủng người mới”, sử dụng máy móc để thụ thai, chỉ có bốn trường hợp thành công..

Phần còn lại, nếu không xảy ra bệnh di truyền, không thể thụ thai thành công trong máng cơ khí, thì tệ hơn nữa là trong quá trình tăng trưởng không thể chịu ảnh hưởng từ các yếu tố bên ngoài mà không sống tiếp được.

Bốn trường hợp thành công đó, cụ thể là số 41, 55, 63, 77, và tất cả đều là nữ.

Đồng thời, các nàng có năng lực khác nhau, theo cách nói của người thường, đó chính là “Siêu Năng Lực”.

Tiếp đó là một chuỗi các câu chuyện xưa về tình yêu của các nàng. Trên đời này, tại sao chuyện xui xẻo như vậy lại xảy ra trên người nàng nha!

***************************************

Số 77 ai oán nhìn người phụ nữ yêu diễm nhưng quái dị trước mắt, bốn mắt nhìn nhau.

Mí mắt của người phụ nữ được vẽ bằng màu lam chói mắt, hai gò má trát một lớp phấn dày, hai cánh môi no đủ đươc phủ một lớp son màu lam đậm gần như đen, khiến số 77 nhìn mà khóe miệng chịu được rút gân, có chút run rẩy.

Cô không dám nói bộ dáng số 41 bây giờ vô cùng giống với mấy "bad girl", mấy nữ yêu quái trên TV; nên đành hậm hực cau mày, chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ không mấy cao hứng.

Bởi vì hai cánh tay nhỏ bé của cô bị trói chặt ở đằng sau, thân thể không ngừng giãy giụa giống như con sâu lông, làm gì còn kháng nghị được nữa.

Trước mắt cô là người phụ nữ lòe loẹt số 41, cô ta nhìn bộ dạng bị trói đến đáng thương của số 77, phát ra một tiếng cười rùng rợn khiến người ta nổi da gà:

"Ha ha ha! Số 77, cái đồ ngu ngốc dễ bị lừa, tùy tiện dỗ cô hai ba câu cô liền ngây thơ nghĩ tôi sẽ giúp các cô bỏ trốn sao? Đúng là đồ ngu."

"Tôi mới không phải đồ ngu, cũng không phải đồ ngốc."

Số 77 lập tức phản bác, nhưng nụ cười đắc ý của số 41 vẫn làm cô nổi da gà.

Ba ngày trước, chuyện tình ba thí nghiệm "Chủng người mới" số 55, số 63, số 77 bí mật thương lượng kế hoạch trốn thoát khỏi sở nghiên cứu Coase, lại ngoài ý muốn bị số 41 biết được, vì thế cô ta mới nhân cơ hội tiếp cận số 77.

Cái cô gái nhỏ số 77 luôn luôn không biết phòng bị người khác này lại tin là thật. Cho rằng số 41 cũng cùng chung mối thù giống các cô, nên mới đem bí mật muốn trốn thoát nói cho số 41 biết, hơn nữa cũng đáp ứng cô ta giữ bí mật để cho số 63 và số 55 một kinh hỉ.

Thật không ngờ số 41 thế nhưng lừa cô, bắt cô đến trước mặt ông chủ lớn Cung thị lĩnh thưởng, thật sự là khiến cô tức chết mà.

"Hừ! Làm gì lấy cái ánh mắt đó nhìn tôi? Muốn trách thì đi mà trách số 55 và số 63, ai bảo bọn họ xui khiến cô cùng bỏ trốn." Số 41 bắt chước trong TV sơn móng tay đủ loại màu sắc, không chút nào hối hận nói.

"Nhưng mà cô gạt tôi." Số 77 trách mắng.

Số 41 cười ha hả.

"Đó là vì cô ngu nên mới tin tưởng lời tôi nói, bây giờ tôi chỉ cần ngồi đợi hai đứa ngu ngốc kia sa bẫy nữa thôi, mà nói đến đây tôi cũng còn phải cảm ơn cô!"

Số 77 tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, thầm nghĩ: Đáng ghét! Dám nói cô ngu ! Cô ghét nhất bị người ta nói mình ngu, nhưng số 41 lại nói không ngừng, lại còn lấy cô làm mồi dụ, thật đáng ghét !

"Cô, cái đồ hư hỏng này, số 55 và số 63 sẽ không tới cứu tôi đâu, cô tính toán sai rồi!" Số 77 ra vẻ kiên cường nói.

Thật ra trong lòng cô sợ muốn chết, cũng rất muốn khóc, nhưng mà. . . . . Nhưng mà cô không thể khóc sướt mướt, nếu không sẽ giống như lời số 63 nói, càng khóc càng ngu, cho nên cô tuyệt đối không thể khóc.

Cô mím đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn, hít mạnh một hơi, muốn dời đi lực chú ý của mình, ép buộc chính mình không được chảy nước mắt.

Đồng thời trong lòng cô cũng cầu nguyện, hi vọng số 55 và số 63 thuận lợi chạy thoát khỏi sở nghiên cứu Coase, không được trúng quỷ kế của số 41. Nhưng số 41 nghe cô nói xong liền không hề kiêng nể mà cười ha hả.

"Bọn họ sẽ không tới cứu cô? Ha ha! Cô cho rằng tôi là đồ ngu à?" Lỗ mũi số 41 phát ra tiếng hừ nhẹ, đứng trước mặt số 77, hai tay ôm ngực hất cằm lên liếc cô.

"Thật. . . . . thật đấy ! Số . . . . . Số 63 cô ấy thường xuyên mắng tôi. . . . . cho nên. . . . . cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không tới cứu tôi đâu."

Hiển nhiên, số 77 không thường nói xạo, cho nên dù cô giải thích với số 41 đến nỗi mặt đỏ tai hồng, số số 41 vẫn không tin dù chỉ một chút.

"Ha ha ha! Số 77, bọn họ có đến hay không, đợi một chút không phải sẽ biết được hay sao?"

Dù sao thì số 41 căn bản không để ý tới lời phản bác của số 77, nói cách khác, nãy giờ số 77 chỉ lãng phí nước miếng thôi.

"Họ sẽ không đến, cô không cần uổng phí tâm cơ, vẫn nên thả tôi ra nhanh lên. . . . . Này ! Này! Cô có nghe tôi nói không, số 41, số 41 !"

Nhưng số 41 không thèm để ý đến cô, tự mình đi đến ngồi đối diện người đàn ông trên chiếc ghế dựa lớn, nói chuyện với hắn. Số 77 dựng đứng lỗ tay, lắng nghe trong chốc lát.

"Bọn họ sẽ đến chứ?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cất lên.

Số 41 kia ỏn ẻn trả lời ngay: "Họ nhất định sẽ đến, tin tưởng tôi!" Còn hướng về phía người đàn ông kia phóng ra một ánh mắt vô cùng quyến rũ quyến rũ người, khiến số 77 nhìn thấy bất giác nhăn mày lại.

Ngay sau đó, cô còn thấy số 41 kia ưỡn bộ ngực "khổng lồ" của cô ta, chậm rãi dán lên người tên đàn ông kia.

Thật. . . . . thật là!

Số 77 không thích số 41 như vậy, bởi vì cô nhớ số 41 trước kia là một chị gái dễ thương, tính tình ôn hòa.

Nhưng mà bây giờ, tại sao lại biến thành cái dạng này chứ?

Số 77 không tự giác lắc đầu thở dài, ngẩng đầu thoáng nhìn qua, mới thấy số 41 thế nhưng muốn dán đôi môi đỏ mọng của cô ta lên gương mặt người đàn ông kia.

Trời. . . . . Trời ạ! Số 41 này đang làm cái gì vậy? Thật. . . . . Thật đáng sợ nha! Sao cô ta có thể loạn cắn mặt và lỗ tai người ta chứ?

Số 77 đơn thuần chất phác, không dám tin nghĩ.

Không được, cô phải ngăn cản cô ta làm chuyện vô lễ như vậy mới được, vì thế cô bắt đầu oa oa la to: "OA ! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Cô kêu to như vậy, khiến số 41 nhíu mày, người đàn ông kia cũng không vui.

"Cô kêu cái quỷ gì á." Số 41 oán hận nói.

Người đàn ông kia cũng mở miệng: "Ầm ỹ muốn chết! Tụi bay dán miệng cô ta lại."

Hả? Dán. . . . . Dán miệng lại? Bọn họ sẽ không giống như số 63 thường xuyên áp chế cô chứ? Dán miệng cô lại, chỉ khi muốn nói chuyện mới gỡ ra? (Mèo: ôi ~ khổ thân con bé =]]]])

Oa Oa. . . Cô không muốn!

Hay tên đàn ông cao lớn lập tức vâng lời bước đến, nhét một miếng vải trắng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại thô lỗ làm đau cô, vì thế trên vành mắt cô liền xuất hiện mấy giọt nước mắt to, che kín hai gò má.

Ô. . . . . Hết hồn, bọn họ không thật sự khâu miệng cô lại, nếu không thật sự đau nha!

Không bao lâu sau khi bọn họ bịt miệng cô lại, có vài nam nhân đang quan sát máy theo dõi tiến lên báo cáo: "Ông chủ, bọn họ đã đến!"

"Tốt lắm, vậy khiến họ tiến vào cạm bẫy chúng ta thiết lập sẵn đi!"

"Ưm. . . . Ưm. . . ."

Số 77 hoảng loạn lắc lắc khuôn mặt đầy nước nước mắt, một bộ dáng cực kì đáng thương, nhưng mà cô vẫn không thể khơi dậy lòng thương hại của bọn hắn, vẫn chuyên chú nhìn màn hình phóng đại kia.

Thì ra, tên đàn ông mà số 41 vừa nãy muốn xáp đến, đúng là ông chủ lớn đứng sau lưng sở nghiên cứu Coase.

Bây giờ mặt hắn không chút thay đổi, ngưng mắt nhìn lên số 55 và số 63 đang được phóng to trên màn hình, đang ở trên hành lang chậm rãi đi tới hướng này.

"Ưm. . . Ưm. . ."

Đừng có tới mà! Số 55! Số 63!

Nhưng thật đáng tiếc, tiếng phản kháng của số 77 không có hiệu quả, bởi vì ông chủ lớn Cung thị đã ra lệnh tắt hết đèn trong phòng, cấp cho họ một kinh hỉ.

Số 77 vừa vội vừa sợ, không biết phải làm thế nào cho phải?

Đừng tới! Van cầu các chị đừng tới! Đừng tới mà !

Các chị ấy vẫn đến đây, vì cứu cô mà đến!

Rất nhanh, "Tách" một tiếng, phòng nghiên cứu to như vậy liền tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, không đến ba giây sau, lại bừng sáng lên.

Lúc này, số 55 và số 63 đã mở cửa bước vào, tình huống bất thình lình này khiến các cô giật mình tại chỗ, đưa tay che mắt.

"Haaa. . . . . Ping Ping! Quả nhiên các cô đã trở lại!"

Cùng với tiếng cười trào phúng như tiếp đón, số 55 và số 63 liền thích ứng với ánh sáng đột ngột này, đem tầm mắt nhìn hướng đối diện, thấy số 77 bên kia miệng bị bịt vải trắng, cả người bị trói không ngừng dãy dụa.

Đừng tới! Đừng tới đây! Đây là một cái bẫy! Số 55! Số 63!

Đáng tiếc là, khi ánh mắt vô tội của cô nhìn thấy vẻ mặt chỉ trích của số 63, liền không nhịn được mà rớt nước mắt, mạnh mẽ lắc đầu.

Cho đến khi số 55 thật vất vả dùng kế khiến ông chỉ lớn Cung thị đem vải trắng trong miệng cô lấy ra, cô vẫn khóc không ngừng.

"Ô. . . . . Thật xin lỗi, số 55, số 63." Cặp mắt đã sưng lớn như trái hạch đào, vẫn không ngừng khóc mà nói.

Đến khi ông chủ lớn Cung thị chịu không nổi mà nhăn nhúm mặt lại, tính đem cái miệng đang khóc loạn không ngừng của số 77 bịt lại lần nữa, số 55 và số 63 mới nhân cơ hội hành động, phi lên phía trước cứu số 77 rồi chạy sang hướng phòng nghiên cứu khác.

"Hỏng bét! chúng ta hết đường rồi." Số 63 bay ở trên không trung kêu lên.

Tường của phòng thí nghiệm vì đề phòng lúc làm thí nghiệm có thể đột ngột nổ tung nên dày cả mười mét. Chỉ sợ ngay cả số 55 điều khiển lửa cũng không nổ được! Bởi vậy nàng mới kêu to xong rồi.

Số 55 lôi cánh tay nhỏ bé của số 77, muốn chạy trở ra thì số 41 cùng một đám người vọt tiến vào.

"Nguy rồi! Chúng ta bị nhốt rồi, làm sao đây số 55 ?" Số 77 gào khóc, mắt sưng to, ngay cả mặt cũng hồng hồng vì chạy bộ kịch liệt.

Cô xem những người đó đi từng bước một đến gần các cô, thân hình nhỏ gầy liền lui về phía sau số 55, hơn nữa lại không ngừng lui về sau.

Tiêu rồi, không biết sau khi bị bắt về sẽ bị phạt như thế nào.

Càng nghĩ số 77 càng sợ hãi.

Nhưng không đoán được, khi cô dựa ra phía sau, thì cái vật cồng kềnh phía sau cư nhiên cử động, hơn nữa còn phát ra tiếng nổ khiến người ta sợ hãi, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Cái gì vậy?"

Số 63 trừng to mắt, thấy cỗ máy to lớn phía sau bị số 77 ngu ngốc đụng vào bắt đầu vận hành, phát ra âm thanh rung trời.

"Em. . . . Em chỉ nhẹ nhàng chạm vào . . . chạm vào một chút, sau đó nó liền. . . . . rung lên, em không phải cố . . . . cố ý. . hu hu. . . " thấy tầm mắt của mọi người tập trung trên người mình, số 77 lại bắt đầu khóc lớn, nức nở nói.

Bởi vì cô rất sợ hãi mới tựa vào phía trên nó, không ngờ nó lại vận hành, cô thật sự không phải cố ý.

Hơn nữa khi cô căng thẳng hoặc sợ hãi đều muốn khóc, điều này không thể trách cô được nha.

"Đó là cái thứ đồ chơi gì vậy?"

Số 41 thấy cỗ máy kia giống như đang khởi động, dần dần mở ra một cánh cửa to lớn, lại nhìn biểu tình của số 55, rất sợ bọn họ chạy thoát, bởi vậy kêu to: "Các anh còn ngẩn người làm cái gì? Mau bắt bọn họ lại!"

Mọi người giương mắt nhìn số 41, không rõ khi nào thì đến phiên nàng ta kêu gào chỉ huy rồi, nhưng mọi người vẫn làm theo.

Số 55 nhìn thấy tình huống nguy cấp, không chút do dự kéo số 77 xông vào cánh cửa cực lớn: “Số 63, đi thôi.”

“Đi thôi. . . . số 63.”

Số 77 bị hoảng sợ, yết hầu không thoát ra được âm thanh nào, mãi cho đến khi cô thấy số 63 cũng nhảy vào mới yên tâm một chút.

Đáng tiếc là, hình như vận xui trên người cô còn chưa thoát ly, vẫn bấu víu trên người cô vậy.

Bỗng dưng, vòng tay màu vàng đeo trên cổ tay cô chợt lóe, một cỗ lực lượng cường đại không thể khống chế đẩy cô cách xa khỏi số 55.

" Số 77 ! Mau năm chặt tay chị, trăm ngàn lần đừng thả ra!" Số 55 cảm thấy một trận khí rối loạn đến gần, sắp đem cô và số 77 thổi bay, vì thế kêu to.

Lúc này, chiếc vòng tay màu vàng không lựa thời cơ mà quấy nhiễu, rung động mạnh, không lâu sau số 77 liền bị bắn về một hướng khác.

"AAAAA. . . . Số 55!"

Cô sợ hãi kêu to, hai tay vung loạn.

" Số 77!"

Số 55 cũng kinh sợ, khi cô muốn nắm tay số 77 thì đã không còn kịp rồi.

Lúc này số 63 khống chế gió vượt qua số 55, muốn bắt lấy cánh tay cô nhưng cũng bị cuốn đi."

"Số 77! Sao không bắt lấy tay chị, đồ ngu ngốc!"

Không đến mấy giây sau, cô bị dòng chảy thời gian cắn nuốt, tiến vào đời Đường cổ đại sớm hơn số 55 và số 63 một bước.

Trong rừng cây, trên một con đường nhỏ, có mấy con ngựa đen lui tới, không khí tràn ngập biến hóa kì lạ.

Bên cạnh con đường, có một nhóm người vây quanh giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, đang định gây chiến.

" Long Dạ Thiên, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, thủ lĩnh của chúng ta để mắt đến ngươi cho nên mới mời ngươi làm việc này, huống chi tiền thù lao lại hậu hĩnh, ngươi còn cứng rắn cự tuyệt, đúng là không biết điều mà."

Thì ra đám người kia đang vây quanh một nam nhân mặc đồ đen, tay cầm thanh trường kiếm.

Mặt hắn không chút thay đổi đảo qua mọi người, một cỗ khí lạnh lẽo lập tức thẩm thấu vào thân mọi người, khiến bọn họ không khỏi run lên.

Thật đáng sợ, chỉ là một ánh mắt mà thôi liền khiến người ta sợ hãi. Thật không hổ là thợ săn tiền thưởng nổi tiếng nhất trên giang hồ -- Hắc sát thần Long Dạ Thiên.

Thân hình cao lớn của hắn đứng ở giữa, đứng im như núi, bộ dáng lạnh lùng, giống như không đem bọn họ để mắt.

Sau một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, mà ngay cả thanh kiếm Hắc sát thần cũng không ra khỏi vỏ.

Tên cầm đầu thử nói lần nữa.

" Long Dạ Thiên! Thế nào? Nếu không muốn huynh đệ chúng ta tức giận thì mau thức thời nhận lấy tiền thù lao, nếu không. . . . . chính là kẻ địch của toàn bộ Chương gia bảo."

Chương gia bảo chính là một trong những tổ chức buôn bán mới nổi lên nhanh chóng hiện nay.

Nghe nói, bọn họ lớn mạnh nhanh chóng trong ba năm nay là vì sử dụng những thủ đoạn bất chính thu mua những nhà buôn khác, để bọn họ đầu nhập làm môn hạ của Chương gia bảo. Hơn nữa hàng năm lại thu một số tiền thuê khổng lồ khiến các nhà buôn khổ không thể tả.

Hiện giờ, bọn họ chi ra một số tiền lớn để thuê Hắc sát thần Long Dạ Thiên, giúp bọn họ loại bỏ thiếu bảo chủ Mục Chấn Hạo của Mục gia bảo và Đương gia trang chủ Quan Hân Vân của Quan gia trang, đây chính là hai người có võ công khá cao lại là kì tài buôn bán. Điều này càng thêm chứng minh lời đồn đại bên ngoài là thật.

Nhưng Long Dạ Thiên chỉ giết kẻ ác, loại hành động này muốn hắn tiếp nhận không phải chuyện đơn giản, bởi vậy nên thiếu bảo chủ Chương Lệ Chuẩn của Chương gia bảo mới có thể tự thân xuất mã, dẫn the một đoàn người ngựa đến đàm phán.

Chỉ tiếc là, Hắc sát thần người ta sẽ không cảm kích đâu!

Bỗng chốc Long Dạ Thiên tiêu sái vén áo choàng đen lên, đi về phía một trong những người đang vây quanh hắn, khiến người nọ sợ tới mức cả người phá run, thiếu chút nữa tiểu ướt cả quần.

"Chờ đã, ngươi đi đâu?"

Chương Lệ Chuẩn rốt cuộc mở miệng.

Hắn ta kéo yên ngựa trắng, đi về phía Long Dạ Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc, đứng phía sau hắn.

Long Dạ Thiên không có ngựa của mình, vài bước liền thoát khỏi bao vây của bọn hắn, bước đi trên đường.

"Mụ nội nó, ngươi không muốn sống có phải không?"

Người vừa mới nói là một nam tử răng chuột, phun một ngụm nước miếng, rồi đột nhiên kéo căng yên ngựa, rút đao ra, phóng về phía trước như điên, muốn nhân cơ hội gỡ đầu Long Dạ Thiên xuống.

"Khoan đã! Không nên vọng động! Trác lão tam!"

Nhưng mà lời cảnh cáo của Chương Lệ Chuẩn đã quá muộn.

Bởi vì Long Dạ Thiên chỉ là ung dung xoay người lại, vung kiếm Hắc sát thần lên, liền dễ dàng hóa giải công kích của Trác lão tam.

Ngay sau đó, kiếm Hắc sát thần vẫn như trước chưa ra khỏi vỏ, trở tay đảo qua, chuôi kiếm liền hung hăng đánh trúng thắt lưng Trác lão tam, khiến hắn chật vật té xuống ngựa.

Một loạt những động tác này trôi chảy không giống thật, chỉ trong nháy mắt mà thôi, mọi chuyện đã kết thúc.

Hắn thật xứng với danh hào "Hắc sát thần", mà chỉ hơn chứ không có kém.

Trác lão tam khóc thét vài tiếng, chuô kiếm màu đen liền kề vào cổ hắn, khiến cho hắn thở cũng không không dám thở mạnh.

Vừa nhấc mắt liền rơi vào con ngươi đen láy sâu thẳm như ma thuật của hắn, dưới đũng quần nhất thời tràn ngập nước tiểu.

"Thiếu. . . . . Thiếu bảo chủ. . . . . Cứu cứu. . . . . cứu ta."

Đối mặt với sự cầu cứu của Trác lão tam, Chương Lệ Chuẩn tốn một thời gian ngắn suy xét, sau đó mới lên tiếng: "Long đại hiệp, xin thứ cho hắn thất lễ, nếu ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt hắn cũng được, nhưng làm ơn đáp ứng ủy thác của bọn ta, thay bọn ta trừ bỏ tai họa lớn, về việc tiền thù lao. . . . . Chương gia bảo chúng ta nguyện ý tăng năm lần, không biết ý của ngài thế nào?"

Ý là: Trác lão tam phế vật này ngươi có thể giết trút giận, hơn nữa tiền thù lao tăng gấp bội, chỉ chờ một câu nói của Long Dạ Thiên ngươi!

Long Dạ Thiên nghe vậy, mái tóc đen rũ xuống che nửa cặp mắt hiện lên quang mang không ai phát hiện, khuôn mặt tà tuấn hoàn mỹ vẫn không chút biến hóa.

Hắn khép nửa mí mắt, thu thanh trường kiếm lại, chỉnh tốt áo choàng đen của mình, sau đó xoay người rời đi. (mèo: a ngoaw~ soái ca mặt than, mèo thích a~)

"Chậm đã! Long đại hiệp! Ngươi thật không suy nghĩ lại sao?" Chương Lệ Chuẩn cảm thấy đáng tiếc hô.

Có trời mới biết, nếu Chương gia bảo có trợ thủ mới khiến người ta sợ hãi bực này, muốn lấy mạng nhỏ của Quan Hân Vân và Mục Chấn Hạo, quả thật còn dễ hơn so với đạp chết một con kiến hôi, đáng tiếc a!

Lời nói của Chương Lệ Chuẩn vừa dứt không lâu sau, người bị Long Dạ Thiên đánh rớt xuống ngựa Trác lão tam, lòng tự trọng bị tổn thương, thế nhưng bật người dậy cầm đại đao lao đến phía trước.

" Long Dạ Thiên! Cái tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi nạp mạng đi!"

Hại hắn tiểu ướt đẫm quần ngay trước mặt mọi người, lại còn đau khổ cầu xin. Lấy sự khoan dung của Trác lão tam, quả thật nuốt không trôi mối hận này.

Lúc mọi người ở đây đang hoảng sợ và tức giận, thì Long Dạ Thiên lại giống như không phát hiện sát khí của Trác lão tam, một đường đi thẳng về phía trước, khiến mọi người vì hắn mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng chuyện tới cũng nhanh, xử lý cũng nhanh.

Chợt, "Keng" một tiếng, đại đao của Trác lão tam không biết bị đánh rớt khi nào, thân hình to lớn của hắn của hắn cũng run lên, ngã xuống.

Hắn đã chết sao?

Không người nào dám đem câu hỏi ra miệng, chỉ biết được Trác lão tam té trên mặt đất, không hề động đậy.

Long Dạ Thiên vẫn là động tác quen thuộc, chỉnh lại áo choàng màu đen, thong thả đi xa.

Ánh mắt Chương Lệ Chuẩn lóe lên tia hưng phấn khiến người ta nghi ngờ, hướng về hương hướng Long Dạ Thiên rời đi mà hô to: "Long Dạ Thiên! Ngươi làm người của Chương gia bảo ta bị thương, mối thù này tùy thời sẽ báo, ngươi vẫn nên nhận lấy thù lao của bọn ta, thay chúng ta hành sự đi! Long Dạ Thiên!"

Đáng tiếc, Long Dạ Thiên vẫn trầm mặc như lúc đầu họ gặp, thân mình cao to rất nhanh biến mất trên đường, lại viết xuống một truyền kì khác về hắn.

Đêm khuya, trên một tòa núi không tên, giữa rừng lá yên tĩnh chỉ nghe được tiếng ếch kêu dưới sơn tuyền, tiếng suối chảy róc rách thanh tĩnh.

Phút chốc. . .

Một trận tiếng sấm chợt vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh, một tia chớp đánh nát không khí quỷ dị nơi này, rơi xuống một quả cầu lửa.

Một người thợ săn về trễ, trên tay đang cầm thành quả thu hoạch hôm nay, hắn đứng giữa sườn núi nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, trừng to mắt hốt hoảng chạy về nhà.

Mà quả cầu lửa giống như sao băng kia, sau khi kéo một vệt sáng dài trên trời liền ầm ầm rơi xuống núi, vật thể đó rơi vào trong ao, giống như hưng phấn hút đi phần lớn nước trong ao, cũng tạo thành từng đợt hơi nước.

Cách đó không xa, Long Dạ Thiên nhóm lửa lên, ngồi dựa vào một gốc cây trầm mặc, chấn động bất thình lình này khiến hắn nhíu lại cặp mày thô.

Bỗng nhiên hắn mở mắt phải đen như hồ sâu kia, nhìn về phía phát ra âm thanh, chốc lát sau liền với lấy kiếm Hắc sát thần, đứng dậy thong thả bước đến gần nơi ấy.

Nước trong ao bị bốc hơi mất mấy phần, chỉ còn lại một phần ba, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao.

Gió thổi tung một đầu tóc đen phóng đãng không kiềm chế được của Long Dạ Thiên ,một bên mặt vừa tuấn mĩ vừa tà khí của hắn lộ ra, còn có một con mắt màu lam người thường không dễ thấy được.

Bởi vì bình thường tóc hắn vừa dài lại rối tung tùy ý che đi con mắt màu lam này, cho nên trên giang hồ, người biết được bí mật này của hắn ngoại trừ sư phụ Long Phóng thì không còn ai khác.

Nhưng Long Phóng đã chết ở nơi thâm sơn cách đây ba năm, lời dạy cuối cùng là bảo hắn không được một mình trốn tránh trên núi, phải rời đi.

Bời vậy, mặc dù Long Dạ Thiên không biết dụng ý của sư phụ là gì, nhưng hắn vẫn hạ núi mang theo thanh kiếm đen tùy thân của mình, còn ngoài ý muốn trở thành thợ săn tiền thưởng nổi danh nhất trên giang hồ.

Danh hào vang dội "Hắc sát thần" này, là người trên giang hồ mô phỏng theo sắc mặt tối sầm và trường kiếm màu đen của hắn mà đặt tên.

Truyền thuyết nói rằng kiếm pháp của Long Dạ Thiên đã đạt đến trình độ siêu phàm, nhanh đến nỗi người sắp chết cũng không hề hay biết.

Rút kiếm, giết người, tra vào vỏ chỉ trong nháy mắt. Có lẽ ngôn ngữ có chút khuếch đại, nhưng tiếng tăm của hắn vẫn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Chỉ tiếc nha! Hắn chính là một cái hũ nút[*], mà hắn chỉ làm chuyện hắn thích, hành tung quỷ dị, cho nên hầu như không có ai nguyện ý tiếp xúc với hắn.

[*]hũ nút: ví với những lời nói hay việc làm bí ẩn, khó hiểu.

Trừ bỏ một vị công tử Tả Trọng Dịch kì quái có cái miệng hay lải nhải ra, thì không còn ai khác.

Mà Long Dạ Thiên và Tả Trọng Dịch quen biết nhau, chính là một đoạn chuyện xưa khiến người ta nói chuyện hăng say.

Nghe nói, là do công phu quấn quýt làm phiền của Tả Trọng Dịch quá giỏi, nếu không nha, cá tính hai người khác biệt to lớn như vậy, căn bản không có khả năng trở thành bằng hữu.

Nhưng cũng không phải Tả Trọng Dịch suốt ngày đều quấn lấy hắn, cho nên phần lớn thời gian hắn đều một mình, độc lai độc vãng, giống như con cò hoang trong đất trời.

Bởi vậy, nên ngay cả Tả Trọng Dịch cũng không biết đến bí mật của hắn.

Kì thật Long Dạ Thiên không quá thích việc bản thân bất thình lình có lòng tốt, tới cùng là bao nhiêu năm hắn không có loại cảm giác này, hắn cũng quên mất rồi!

Nhìn trong nước chớp lóe ánh sáng bàng bạc, lần thứ hai Long Dạ Thiên nhíu mày.

Tạm thời mặc kệ cái lòng tốt khó hiểu này đi. Hiện giờ hắn đang đứng cạnh ao sơn tuyền, đem thanh trường kiếm đen trên tay tùy tiện cắm xuống, trường kiếm kia lập tức lún xuống ba phần, đủ thấy được nội công thâm hậu của hắn.

Trong ao sơn tuyền, từng làn hơi nước mờ ảo.

Đương nhiên Long Dạ Thiên không có ngốc, cho nên sẽ không tùy tiện đi xuống nước để làm bỏng da thịt mình.

Hắn cởi đai lưng xuống, thi triển khinh công thượng thừa bay qua ao. Đai lưng thả xuống dưới, vật thể màu bạc trong ao còn lo không với tới sao?

Chỉ tiếc là, đợi hắn quay trở về cạnh ao, nhìn lại vật thể màu bạc mình mới "nhặt" được thì không khỏi cau mày.

Bởi vì, hắn thế nhưng vớt lên một nữ nhân.

Một người mặc y phục màu bạc, tóc đen xõa dài, gương mặt đẹp ngọt ngào, tuổi còn nhỏ, là một loài động vật phiền toái, hắn không thích nhất chính là. . . . . nữ nhân.

"Ai. . . . . Đau quá."

Số 77 mở đôi mắt nặng trịch ra, chớp chớp hàng mi dày, lúc này mới miễn cưỡng điều chỉnh tốt tiêu cự, chiếu vào tầm mắt nàng là cảnh vật lạ lẫm.

Vừa thấy, khiến nàng ngây ngốc một lúc lâu.

"Ông trời! Đây. . . . . đây là đâu vậy?"

Số 77 còn tưởng mình đang nằm mơ. . . . . Không! Có lẽ mình đã chết! Chứ không thì sao nàng đi tới nơi giống như "nhân gian tiên cảnh" thế này.

Cây cao, ánh mặt trời, chim chóc, tiếng nước, không khí trong lành. . . . . Này quả thật còn khiến nàng mê mẩn hơn so với cảnh vật vẫn chiếu trên TV.

Số 77 ngớ ra một lúc lâu, mới giật giật thân thể đã cứng như tượng thạch cao của mình, ngồi dậy.

Nàng phát hiện rên người mình được bao phủ bởi một kiện áo choàng màu đen, phía trên mơ hồ lưu lại mùi hương nam tính, khiến tim của nàng vô cớ nhảy loạn.

Kì quái! Là ai đã cứu nàng? Hơn nữa còn là nam nhân?

Nghĩ đến đây, gương mặt phấn nộn tròn tròn của số 77 ửng hồng, tim đập càng nhanh, lại không biết nguyên nhân vì sao? Số 77 lắc lắc đầu, muốn đem sự khẩn trương này bỏ lại phía sau. Khi nàng đứng lên, nàng lại ngớ người ra lần thứ hai.

Tóc của nàng. . . . . Làm sao có thể dài như vậy?

Số 77 ngơ ngác nhìn bộ dáng của mình, tóc dài chấm đất.

Nàng nhớ rõ lúc trước khi tiến vào cái máy đáng sợ kia thì tóc của nàng chỉ mới chạm khuỷu tay mà thôi, sao bây giờ lại dài như vậy? khiến nàng phải lắp bắp kinh hãi.

"Trời ơi! Tóc này lấy làm dây nhảy cũng được a." Số 77 nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nàng nhìn thấy một nam nhân ngồi trên một tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn chính là người cứu nàng sao?

Tim số 77 đập nhanh thêm mấy lần, thiếu chút nữa không dừng lại được.

Bởi vì bộ dáng nam nhân kia ngồi trầm lặng trên tảng đá lớn, thật sự là cực kì đẹp trai a!

Mắt ra mắt, miệng ra miệng, mũi ra mũi. . . Ách, hình như nàng miêu tả có chút vô nghĩa, khụ! Phải nói, những nam trước kia nàng đã gặp, bộ dáng đều không đẹp bằng một nửa nam nhân này!

Số 77 im lặng thu áo choàng màu đen lại, lặng yên ngồi xuống bên người hắn. Một đôi mắt to phát sáng, chuyển a chuyển, không ngừng ngắm hắn.

"Trời ạ, càng gần càng đẹp mắt." Giọng nói của số 77 như muỗi. Đột nhiên gương mặt tuấn mĩ không giống người kia mở to mắt, dọa nàng nhảy dựng lên.

Nhất thời bốn mắt giao nhau, bầu không khí quỷ dị nhất thời bị một câu nói không đầu không đuôi của số 77 phá tan.

Nàng nói: "Ánh mắt của ngươi, là ánh mắt đẹp nhất mà ta từng được thấy."

Long Dạ Thiên cũng sợ run lên, sua đó khóe miệng cong lên, rũ đầu xuống, để cho tóc đen buông xuống che đi ánh mắt màu lam khiến người nghị luận.

"Oa! Sao ngươi lại che lại? Mắt như màu xanh của bầu trời, thật sự rất đẹp nha!"

Số 77 ngu ngốc vội vang đưa tay muốn vén tóc hắn lên, nhưng Long Dạ Thiên lấy tay ngăn cản, sau đó rời khỏi tảng đá lớn.

"Này! Từ từ! Ngươi là ngươi cứu ta phải không? Cám ơn ngươi."

Lúc này số 77 mới nhớ tới nói cám ơn. Chờ nàng vội vàng đuổi kịp Long Dạ Thiên, hắn đã cầm thanh trường kiếm màu đen đi được một đoạn.

"Chờ một chút a! Áo choàng của ngươi. . . . . Ai da!"

Bóng dáng lỗ mãng nho nhỏ, ngay lập tức như con khỉ nhỏ va vào lưng Long Dạ Thiên, lại nhảy về sau vài bước xoa xao cái mũi của mình.

"Trời ạ, sao lưng của ngươi cứng như vậy a. . .?"

Kết quả. . . . . vị ân nhân này một câu cũng không bật ra khỏi cổ họng. Còn nàng lại nói thật nhiều, nhắm mắt theo sát hắn như cái đuôi, bộ dạng sắp té ngã y như mấy nhân vật say rượu trong truyện tranh.

Lúc này Long Dạ Thiên xoay người lại.

Hắn lấy cái áo choàng trên người số 77 rất nhanh, tự choàng lên người mình, vẫn không nói câu nào đi về phía trước.

"Chờ. . . . . chờ một chút a! Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu? Ta có được đi theo ngươi không?" Bóng dáng màu bạc nho nhỏ của số 77 đảo quanh người hắn, trên mặt là nụ cười như ánh mặt trời.

Nhưng mà Long Dạ Thiên coi như không nhìn thấy, tiếp tục đi trên con đường nhỏ trong rừng trúc, mãi cho đến khi trên người số 77 lóe ra ánh sáng bạc hắn mới nhíu mày, trên mặt mới xuất hiện biểu tình thứ hai.

"Này! Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu?"

Số 77 cũng không buông tha, đuổi kịp bước chân càng ngày càng nhanh của hắn, nàng muốn đi theo hắn.

Không biết tại sao, hơi thở lạnh lẽo cô độc vây quanh hắn không có dọa nàng chạy, ngược lại khiến nàng muốn thân cận hắn.

Đúng rồi! Nàng cảm thấy bộ dáng của hắn chỉ có một mình giống như cực kì thương cảm, cho nên mới quyết định đi theo hắn, đúng vậy!

Số 77 rất đắc ý với đáp án của chính mình. Ngay lúc Long Dạ Thiên bên cạnh phi thân nhảy lên, nàng vẫn không vì tốc độ của hắn nhanh hơn mà buông tha.

"Này! Này!" Nàng vẫn gọi to sau lưng hắn.

Mãi đến khi Long Dạ Thiên sử dụng khinh công thượng thừa, lóe lên, điểm trên mặt đất, điểm trên lá mà đi, mới khiến hai mắt số 77 choáng váng.

"Oa! Thật khốc nha. . .! Giống như các đại hiệp trên TV vậy á."

Đột nhiên, trong đầu số 77 lóe lên ánh sáng, cười đến cực kì thoải mái.

Đúng rồi nha! Sao vừa nãy này ngốc như vậy. Nhìn bộ dạng, quần áo của ân nhân, đều giống mấy diễn viên trên TV, mà hắn đi đường còn không chạm đất nha, chẳng lẽ hắn cũng có Siêu Năng Lực ?

Số 77 thật cao hứng. . . !

Bởi vì nàng thật không ngờ, ngoại trừ nàng và số 41, số 55, số 63 còn có người khác có Siêu năng lực, thật sự là vui không chịu được.

Vì thế số 77 triệu tập những giọt sương sớm đọng trên lá, tựa như Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân, nàng đạp lên một đám mây nước, cười sảng khoái mà theo sát Long Dạ Thiên.

A! Thật may mắn vì nơi này chính là nơi hoang vu hẻo lánh, lại là buổi sáng sớm, nếu không để người bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ sợ đến mức tè ra quần mà hô to "yêu quái" !

Long Dạ Thiên thi triển khinh công mà đi, không bao lâu liền cảm thấy không thích hợp.

vì sao tiểu nha đầu này còn ở phía sau hắn không xa mà cười, mở miệng ra là không ngừng gọi hắn. Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được mà.

Vừa nãy hắn rõ ràng nghe tiếng bước chân của nàng, căn bản không phải là người luyện võ, vì sao bây giờ. . .

Long Dạ Thiên hơi chậm lại khinh công dưới chân, quay lại nhìn đằng sau.

Ặc! Này vừa nhìn lên, thế nhưng khiến tốc độ của hắn ngừng hẳn lại.

Trời ạ! Bởi vì tiểu nha đầu số 77 này vậy mà đứng trên một đám mây bằng nước, vui vẻ chào hỏi với hắn.

"Chào. . . . . . . Ha. . . Ha. . . Hắt xì!"

Số 77 ngồi trên một đám nước, không nhịn được đánh hắt xì.

Theo lý thuyết mà nói, người khống chế nước sẽ không bị cảm mạo, nhưng số 77 này lại không giống người thường, ngay cả tủi thân cũng sẽ oa oa khóc lên, đúng là không ai có thể so sánh được.

Long Dạ Thiên cũng ngồi một bên, nhìn quần áo đen của mình đã ẩm ướt, vẫn là không nói một câu.

Theo lẽ thường suy đoán, Long Dạ Thiên nhìn thấy số 77 sử dụng Siêu năng lực, ít nhất cũng có chút biểu tình sợ hãi. Nhưng hắn lại không hỏi cái gì, không nói cái gì, chỉ làm chuyện của mình, thật không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì của hắn.

Không khí trầm tĩnh như bị áp suất thấp, khiến số 77 khó chịu cực kì.

"Thật. . . . . Thật xin lỗi! Ta không biết. . . . . Hắt xì. . . . sẽ xảy ra chuyện này, thật xin lỗi, ân công." Số 77 run run người giải thích.

Quần áo màu bạc trên người nàng cũng không có công hiệu chống thấm nước hay tránh rét gì cả, bởi vậy nàng vì nhất thời sơ suất mà trả giá thật nhiều.

Người nào dạy nàng cũng thậy quá khôi hài rồi, không khống chế nước tốt, chỉ nhớ rõ việc chào hỏi ân công, nhất thời không điều khiển tốt liền đánh mất trọng tâm, cả người đều rơi xuống dưới.

May mà ân công đại nhân rộng lượng, lại cứu mạng nàng một lần nữa. Nhưng mà. . . . . Cũng bởi vậy mà bọn họ bị đám mây nước kia dội vào đầu ướt sũng.

Hu. . . . . Xem thế này, ấn tượng của ân công đối với nàng càng tệ hơn rồi!

Số 77 len lén nhìn, cho đến giờ Long Dạ Thiên vẫn chưa phát ra một câu. Hiện giờ yên tĩnh đến nỗi âm thanh đạp chết một con bọ cũng có thể dễ dàng nghe thấy.

Còn Long Dạ Thiên thì sao?

Bây giờ trong lòng hắn cũng hơi buồn phiền, cũng không phải vì nàng có năng lực kì quái khống chế nước, mà vì chuyện hắn lại cứu nàng.

Từ trước đến giờ hắn không quá thích nữ nhân, vậy mà trong vòng một ngày hắn lại cứu một nữ nhân hai lần, đối với hắn mà nói thì đây là chuyện trước giờ chưa từng có.

Ánh mắt màu lam của hắn chính là nguyên nhân mà mẹ ruột vứt bỏ hắn. Vậy mà chẳng hiểu ra sao từ trên trời rơi xuống một nữ nhân nói thích ánh mắt hắn, khiến khóe môi hắn xuất hiện nụ cười châm chọc.

Bây giờ nghĩ tới, hắn không thể không thừa nhận, điều này khiến cho đáy lòng hắn nổi lên từng đợt sóng mà chính bản thân hắn ngay từ đầu đã không phá hiện.

Không biết đó loại cảm xúc gì, nhưng lại khiến hắn u mê.

"Ân công, ngươi tức giận hả?" Số 77 nơm nớp lo sợ hỏi .

Bỗng nhiên Long Dạ Thiên đứng thẳng dậy, khoác chiếc áo choàng màu đen còn chưa khô lên.

"Khoan đã, ân công, số 77 xin lỗi người, người đừng tức giận có được không?" Số 77 vội vàng đứng bật dậy, vội vàng chạy tới bên người hắn.

Vốn định nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng thân hình hắn điểm một cái, lại thi triển khinh công bay đi xa.

Lòng số 77 trầm xuống, co rút đau đớn, cái miệng hồng nhỏ nhắn nhếch lên, liền không chịu được mà òa khóc, rất giống đứa bé lạc đường không tìm thấy đường về.

Một khi nàng khóc to, chính à khiến đất trời rung chuyển, quỷ thần khiếp vía, mọi người trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy tiếng khóc đáng sợ của nàng.

Nàng khóc rất "nhiệt tình", rồi lại nhớ tới số 55 và số 77 bị thất lạc, cả số 41 xấu xa đã lừa nàng, vì thế khóc càng kinh khủng hơn nữa.

Mãi cho đến khi nàng nhớ đến chiếc vòng tay màu vàng lúc trước, cô mới dừng dòng nước mắt giàn giụa lại, thút thít mãi không thôi.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao. . . . . . Rõ ràng mình đeo nó, sao có thể sử dụng siêu năng lực được?"

Tiểu nữ nhân chậm chạp trì độn số 77 này cuối cùng cũng phát giác ra có điều kì quái.

Đúng rồi ! Cái vòng tay màu vàng này là nàng bị số 41 xấu xa lừa gạt mà đeo vào, có tác dụng phóng ra một dòng diện áp chế siêu năng lực của nàng. Nhưng vừa rồi nàng có thể sử dụng siêu năng luc74, không có bị áp chế, này. . . . . . . .

Số 77 nhớ lại, lại càng nhớ thì đầu óc càng mơ hồ.

Còn chuyện tóc nàng nữa, lý do gì khiến tóc của nàng vô cớ mọc dài quá thế này ?

Nàng khó khăn ngừng khóc, đi đến bờ sơn tuyền, nhân cơ hội nhìn bộ dạng bây giờ của mình. Bỗng nhiên số 77 lùi lại vài bước, ngẩn người ra.

"Trời ạ! Đây chính là mình sao? Mình. . . . . . . Vì sao mình. . . . . . . Hình như cao hơn rồi."

Cả người nàng dường như bị kéo cao lên không ít, ngay cả bộ dáng cũng trở nên có chút. . . . . . . . có một chút thành thục.

"Quá kì quái rồi. . . . . . . Chẳng lẽ có liên quan tới luồng điện của cái máy mà mình đụng trúng sao?"

Số 77 suy đoán hoàn toàn chính xác, bởi vì trong vòng tay có một dòng diện để áp chế siêu năng lực, dòng diện đó lại làm nhiễu loạn từ trường của máy thời không, vì thế chẳng những cơ thể của nàng "lão hóa" đi một năm, mà tóc cũng mọc thật dài. Nhưng mà thời gian nàng tới đời Đường cũng không sai khác bao nhiêu so với số 55 và số 63.

Điều này có nghĩa là, hiện giờ tuổi của nàng đã xấp xỉ tuổi của số 63. Chỉ tiếc, tâm hồn của nàng lại không lớn theo, vẫn là một tiểu cô nương ngu ngốc, nếu không thì sao vừa rồi có thể xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?

"Aizz! Mình thật là ngu ngốc mà. . . . . lúc nào cũng làm hỏng chuyện."

Giống như số 63 hay nói: Thành sự không đủ, bại sự có thừa! Chả trách đêm khuya thế này nhưng ân công lại bỏ nàng lại.

Suy nghĩ một hồi, hốc mắt số 77 tích đầy nước, lại khóc thút thít.

Càng về sau tiếng khóc của nàng càng lớn, khóc đến nỗi các động vật trong rừng trúc chịu không nổi mà bỏ chạy tán loạn. Loại tạp âm này phải là người có siêu năng lực may ra mới chịu đựng được.

Hơn một canh giờ sau, ân công mặc đồ đen đã quay trở lại.

Hắn thong thả bước đến sau lưng số 77, nhìn nàng khóc mệt, đầu vai vẫn còn run run, trong lòng hắn ẩn ẩn chút không nỡ. Nói cũng thật buồn cười, hắn vốn muốn bỏ mặc nàng ở đây mà.

Sau đó hắn mới nhớ tới nàng chỉ là một cô gái nhỏ không có bản lĩnh phòng thân lại còn ngốc nghếch, mặc quần áo màu bạc kì quái chạy loạn khắp nơi, lại còn có pháp thuật kì lạ. Thật sự là khó đảm bảo một mình nàng ở nơi hoang dã này không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Bởi vậy thật hiếm khi hắn mềm lòng, xuống chân núi mua cho nàng một bộ quần áo, sau đó vội vàng thi triển khinh công trở về, lại không dự đoán được nàng vẫn đang khóc.

Hắn bó tay với nàng rồi.

"Ngươi. . . . . ." Rất hiếm khi Long Dạ Thiên mở miệng nói chuyện, bởi vậy giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, chính hắn nghe xong cũng phải cau mày.

Số 77 sợ run lên, không biết cái giọng nói này có phải là gọi nàng hay không, nhưng nàng vẫn quay người lại.

"Ân. . . . . Ân công? Người đã trở lại!"

Ngay khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Long Dạ Thiên, cặp mắt đen của nàng liền lóe sáng, cả khươn mặt nhỏ nhắn cũng sáng bừng lên, ba bước thành hai chạy nhanh về phía trước.

Trong khi Long Dạ Thiên trở tay không kịp, số 77 lại giống như con khỉ nhỏ quặp lấy người hắn, hai cánh tay cũng quàng qua cổ hắn.

Dường như chỉ cần nàng nới lỏng cánh tay, thì thân hình cao to của Long Dạ Thiên sẽ biến mất không thấy.

Mắt Long Dạ Thiên đơ ra, cả người giống như cây bám rễ tại chỗ, hai tay hơi mở ra, không nói được câu gì.

Loại cảm giác ấm áp này từ khi ra khỏi bụng mẹ hắn chưa từng được hưởng qua, khiến hắn thật lưu luyến.

Nhưng mà hắn cũng không dám lưu luyến lâu, dù sao ở cổ đại, nam nhân và nữ nhân có rất nhiều thế tục ràng buộc, nếu không phải hắn là người lỗ mãng thì nói không chừng đã bị người khác phỉ nhổ.

Bởi vậy hắn rất nhanh bắt lấy tay nàng, đẩy người nàng ra.

Nhưng con khỉ con này lại dùng một đôi mắt đen to tròn khó hiểu, nhẹ nhàng nhìn lại hắn, hại hắn thả cũng không được mà ôm cũng không xong, thật lâu sau mới nhớ ra y phục trên tay.

"Thay." Hắn nói cứng ngắc.

Số 77 nhìn bộ y phục màu hồng, cười tươi rói.

"Ân công! Ngươi đi mua y phục giúp ta sao? Cảm ơn ngươi."

Cả người nàng hướng về phía trước, lại muốn tặng hắn một cái ôm, thế nhưng một hán tử sắt như Long Dạ Thiên lại lùi lại ba bước, cặp mắt đen nửa mở, gương mặt tà mỹ ửng đỏ lên.

Số 77 thấy vậy thì ngây người, tim lại nhảy loạn không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực rồi.

"Đi thay."

Thấy số 77 nhìn thẳng hắn, Long Dạ Thiên nhướn cao mày.

Lúc này số 77 mới cầm lấy y phục trên tay Long Dạ Thiên, vội vàng cởi quần áo màu bạc trên người, nhưng Long Dạ Thiên lại đột nhiên kêu to.

"Khoan đã, qua bên kia."

Cả khuôn mặt Long Dạ Thiên đỏ bừng lên, một tay chỉ vào góc khuất của cánh rừng, cất giọng thô ráp nói, khiến số 77 phải bật cười.

"Dạ! Ta biết rồi, ân công."

Tuy nàng không hiểu vì sao mặt hắn lại đỏ, nhưng vẫn cầm lấy y phục, vui vẻ nhảy đến nơi hắn chỉ để thay đồ.

Long Dạ Thiên đứng im tại chỗ, không biết tình huống này nên làm cái gì mới tốt.

Tiểu nha đầu này chẳng những không biết bất kỳ lễ tiết thế tục gì, cũng không biết tránh né nam nhân, càng hoang đường hơn là. . . . . . Nàng thế nhưng muốn thay đồ ngay trước mặt hắn, này. . . . .

Nàng tới cùng là từ đâu đến? Từ trên trời rơi xuống? Tất cả đều là dấu chấm hỏi. Có lẽ lát nữa điều đầu tiên hắn nên làm là cởi bỏ câu hỏi.

Trong lòng Long Dạ Thiên mới tính toán tốt thì giọng nói của số 77 lại bay đến bên tai hắn.

"Thật. . . . . Thật xin lỗi, ân công, ta. . . . . có một chút vấn đề nho nhỏ, ngươi có thể qua đây giúp ta không?"

Thân thể cao ngất của Long Dạ Thiên sửng sốt, đưa lưng về phía số 77 mới phát ra tiếng nói, không nhúc nhích.

"Cái gì?"

Hắn không hiểu được tại sao ở chung một chỗ với cái "phiền toái nhỏ" số 77 này, tổng số câu mà hắn nói ra miệng còn nhiều hơn so với một năm trước.

Giọng nói xấu hổ của số 77 lần thứ hai bay tới: "Ta. . . . . Ta không biết mặc quần áo nơi này của các ngươi, ngươi có thể giúp ta mặc được không?"

Thật quá mất mặt rồi, nàng thế một bộ quần áo cũng không biết mặc, nếu số 63 mà có mặt ở đây, nàng ta không cười đến bể bụng mới là lạ.

Không biết mặc quần áo?

Long Dạ Thiên không dám nói hắn thật sự giật mình rồi, nhưng mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, cau mày, bắt đầu đoán nàng có phải tiên tử không cẩn thận rơi đến thế gian này hay không.

Đoán thì đoán, hắn cũng không có gan thật sự giúp nàng thay đồ, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không muốn chiếm tiện nghi của nàng.

"Ngươi cứ tùy ý mặc."

"Nhưng. . . . . Nhưng mà. . . . ."

"Nghe đi!" Giọng nói Long Dạ Thiên cắt ngang.

Sau đó, sau lưng hắn lại truyền đến một trận âm thanh sột soạt.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói nho nhỏ của số 77 lớn hơn một chút.

"Ta. . . . . Mặc rồi."

Long Dạ Thiên vừa quan đầu nhìn, cặp lông mày thiếu chút nữa dính liền vào nhau.

Số 77 nàng thế nhưng lại đem áo màu trắng mặc ở ngoài cùng, ống tay áo rơi ra, nút thắt thì cột ở cổ, nhưng, cái này cũng chưa tính là tệ nhất, tệ nhất chính là, nàng lại đem cái yếm. . . . . cột ở trên eo.

Trời ơi! Hắn hoàn toàn bị đánh bại rồi !

Vì thế hắn chỉ hơi đỏ mặt, giọng nói cứng rắn giải thích cái nào mặc bên trong, cái nào mặc bên ngoài. Mãi một lúc lâu sau mới hoàn toàn thu phục được cái "phiền toái nhỏ" số 77 này.