Trên trán của hắn mang theo một miếng Bạch Ngọc trắng như tuyết, bởi vì đánh nhau mà hơi nghiêng về bên phải.

Nếu bàn về những mỹ nam tử Ninh Khanh Khanh gặp, khí chất của Phượng Phi Bạch là bên trong tôn quý, lộ ra sự lạnh lùng vô tình, giống như bông Tuyết Liên trên núi cao, không thể chạm tới.

Mà Vân Triệt, chính là sự yên tĩnh dịu dàng, như hoa lê tháng ba, trong sáng, thuần khiết, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần.

Còn thiếu niên ở trước mắt là bên trong sự cao quý lộ ra vẻ tao nhã , lại có chút hương vị bất cần đời. Như là một gốc Mẫu Đơn sinh trưởng nơi hoang dã, mặc dù ung dung, nhưng lại càng tùy ý.

"Này, sao câu nói đầu tiên lại là động thủ vậy!" Ninh Khanh Khanh né tránh, hắn lại công kích một lần nữa, vội vàng nói: "Đây là một hiểu lầm!"

"Tại sao ngươi đi theo ta?" Thiếu niên kia cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói cố tình khác đi nên có vẻ thô lỗ một chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến âm sắc tuyệt đẹp kia, có điều hắn cũng không chịu ngừng công kích.

Ninh Khanh Khanh tiện tay giơ lên một cái, ngăn cản hắn đánh tới "Có người đuổi giết ta, ta chạy trốn. Thấy ngươi ở phía trước, tò mò nên đi vào theo!"

Thiếu niên kia vẫn không lên tiếng như trước, tiếp tục công kích về phía Ninh Khanh Khanh.

Hắn ra tay có chút giống như một võ hiệp có võ công cao cường. Ninh Khanh Khanh vẫn còn có thể ứng phó, sau khi né tránh một chưởng của hắn, cười hắc hắc, đột ngột nhắm tới phía dưới háng hắn đá vào.

Dường như thiếu niên không thể ngờ một cô gái trẻ tuổi như nàng lại xuất ra chiêu thức thế này, sửng sốt một phen. Ninh Khanh Khanh tiện đà, nhân cơ hội, bịch một cái định quật ngã hắn xuống đất. Nàng không ngờ toàn thân thiếu niên xuống tấn vững chắc, không chuyển động chút xíu. Nàng trái lại bị hắn đá cho một cước, một tiếng "huỵch" vang lên, cả người bị áp chế ở dưới thân hắn.

"Ngươi là lưu manh à?!" Ninh Khanh Khanh bị áp chế ở phía dưới, không thể động đậy, ngửi được mùi cỏ xanh tươi mát trên người hắn, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trưng ra mặt mũi tuyệt đẹp, cắn răng mắng.

"Ngươi đánh dưới háng ta được, lại không cho ta đè ngươi sao?" Thiếu niên hả hê, dương dương tự đắc, khóe miệng nhếch lên một bên, rất có mùi vị lưu manh vô lại.

Tính lưu manh này cùng với khí chất tao nhã kia của hắn kết hợp chung một chỗ, chính là phong thái đại thiếu gia trong truyền thuyết sao?

"Tên tiểu tử nhãi ranh chẳng biết tốt xấu chưa đủ lông đủ cánh như ngươi, nói đè cũng quá sớm!" Ninh Khanh Khanh không yếu thế đánh trả, ngón tay lại tìm tòi trên mặt đất xem vật nào có khả năng đánh trả.

"Có đủ lớn chưa thì ngươi có muốn ... thử xem hay không?" Thiếu niên làm ra vẻ cởi đai lưng của mình.

Ninh Khanh Khanh không để ý, hắn đang tìm cách, ngón tay cũng không động, chính là muốn hù dọa nàng!

Thiếu niên thấy nàng hoàn toàn không bị hù dọa, hiển nhiên cảm thấy có chút không có ý nghĩa, "Nếu không ta thật sự thử xem?"

Còn muốn làm thật?

Ninh Khanh Khanh đúng lúc mò ra một vật hình tròn, nhắm tới trên đầu của hắn đập.

Ánh mắt thiếu niên thoáng nhìn động tác Ninh Khanh Khanh, hài hước mở miệng, "Ngươi tốt nhất là không nên đập, bên ngoài có thể có người canh gác, phát ra âm thanh, bị bọn họ phát hiện, hai người chúng ta đều không trốn thoát được."

Ninh Khanh Khanh nghi ngờ nhìn hắn, nghe được bảo vệ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện phiếm loáng thoáng. Nhìn chung quanh bốn phía một chút liền sáng tỏ, nhìn bố cục này, hình như là một hang núi cất giấu kho báu?

Đám người bảo vệ bên ngoài hẳn là đã tìm ra nơi này trước, mà tên tiểu tử kia, nếu đoán không sai chính là đến nhặt báu vật.

Nàng hạ cái tay đang giơ lên xuống, trong lòng bắt đầu tính toán, hì hì cười nói: "Không đập cũng được. Cái gọi là cùng thấy cùng hưởng, đồ vật nơi này, chúng ta liền chia đều nhé? Nếu không, làm náo loạn lên, để cho người bên ngoài nghe thấy, có thể chúng ta cái gì cũng không chiếm được."

Vốn tưởng rằng phải hao phí miệng lưỡi một phen, nào có biết thiếu niên hoàn toàn không thèm để ý, nhếch nhếch khóe miệng liền xoay người đứng lên, còn tiện thể kéo tay Ninh Khanh Khanh lôi nàng đứng lên theo.