Edit : Mỉu

Nhắm mắt. Khá tốt, không tỉnh.

Ninh Khanh Khanh rút tay về, tính đi nơi khác, ai ngờ nam nhân đang ngủ đột nhiên nhấc tay, một phen ôm lấy nàng kéo vào trong lòng.

Trong nháy mắt phía sau lưng truyền đến hơi thở ấm áp của nam nhân, làm cho Ninh Khanh Khanh có một khắc mất hồn, hơn nữa là kinh hãi.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn mặt Phượng Phi, lại phát hiện căn bản là hắn không tỉnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hô hấp cũng không có hỗn loạn chút nào.

Sau khi ôm lấy nàng, một tay khoác lên ngang hông nàng, một chân cực dài liền tự nhiên mà gác trên người nàng, hoàn toàn coi nàng là gối ôm.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Mặt dây chuyền còn chưa tới tay, người lại bị Phượng Phi Bạch áp chế ở dưới thân, tay chân đều bị trói buộc, một ít cũng không động đậy được.

Nếu như nàng giãy dụa, tất nhiên là Phượng Phi Bạch sẽ tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại sẽ đối phó với nàng như thế nào, nàng còn không thèm nghĩ đến nữa.

Nhưng mà phiền lòng chính là, trên đỉnh đầu có tiếng nam nhân hít thở đều đều. Thỉnh thoảng xẹt qua đỉnh đầu nàng, khí tức ấm áp lại xa lạ kia thổi qua, làm da đầu giống như có một loại kỳ quái, truyền xuống cảm giác tê tê ngưa ngứa, làm cho lòng nàng phát run.

Ngoài ra vừa chun mũi, một khí tức nam nhân xen lẫn mùi hương thơm dịu kín đáo , cứ như thế mạnh mẽ nhuộm cả miệng mũi cổ họng nàng. Thậm chí cảm giác được toàn thân tựa hồ đều bị khí tức như vậy bao bọc.

Thật kỳ quái, thật xa lạ.

Ninh Khanh Khanh không sao diễn tả nỗi cảm giác hơi khô nóng, muốn kéo kéo cổ áo chính mình lại không được, càng thêm bức bối. Nàng ưỡn thân vươn cổ lên chỗ cao nhất, để tránh xa tiếng hít thở kia.

Kết quả là luồng khí hô hấp kia lại chuyển đến chỗ cổ nàng. Luồng hơi thở kia lại càng nhiều hơn, càng ngứa càng mơn trớn.

Phun khí nóng vào cổ làm cho người càng thêm hầm hập. Một đại nam nhân, ngủ như thế nào mà cứ dúi mũi tới cổ người ta a!

Ninh Khanh Khanh sắp chịu hết nổi rồi, hận không thể xốc đầu Phượng Phi Bạch lên, dứt khoát đứng dậy đi luôn.

Lúc không thể chịu đựng được nữa, Phượng Phi Bạch giật giật, đầu trở lại trên cái gối, chỉ còn lại cánh tay thon thả với cái chân cực dài vẫn gác trên người nàng.

Cái này chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi Phượng đại xú cước (bốc mùi nồng nặc) dời tay chân đi, thì nàng mới có thể đứng dậy.

Chỉ còn cách sẽ chờ đến hừng đông.

Ninh Khanh Khanh mơ mơ màng màng một hồi tỉnh, một hồi ngủ, lúc tỉnh dậy phát hiện tay chân Phượng Phi Bạch rốt cuộc dời đi.

Nàng thở phào một hơi cực dài, chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch còn trong giấc mộng, nhẹ nhàng trở mình đứng lên.

Chân tê rần.

Tay cũng tê rần.

Nhìn xú cước mảnh khảnh thế mà nặng như vậy.

Ninh Khanh Khanh chống tay chống chân nhổm lên, lại không cam lòng cả đêm bị đè nặng như vậy mà vẫn còn không tìm được mặt dây chuyền.

Nàng vừa mới xoay người, tính đi lục soát quần lót gì gì đó , vậy mà còn không hề động thủ, lông mi Phượng Phi Bạch có hơi rung động, đôi mắt sâu và đen từ từ mơ ra.

Bốn mắt nhìn nhau. Trong đầu Ninh Khanh Khanh nghĩ nhanh như chớp. Phượng Phi Bạch nghiêng thân, mắt phượng hơi mang theo sự ấm áp của tia nắng ban mai, giọng nói hơi khê khê đúng kiểu mới tỉnh ngủ vang lên ề à chậm rãi: " Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta?"

"Vương gia a, người tỉnh rồi?" Ninh Khanh Khanh tức thì nịnh nọt : "Ta không phải nhớ là tới đây hậu hạ Hậu vương gia ngài a, cho nên thật sớm đã đến phòng chờ ngài sai bảo a!"

Phượng Phi Bạch nắm chắc tay Ninh Khanh Khanh đỡ đứng lên, bạc môi hé cười: "Càng ngày càng có phong thái nha hoàn đây mà."