Edit : tất cửu

" Ai nha, rất dọa người!" Ninh Khanh Khanh rất "sợ hãi "co nguoi lại, đáy lòng hận không thể vỗ tay vui mừng!

Đánh tốt, đánh hay!

" Thất vương gia, thật .... xin .... lỗi." Rốt cục Lâm Dong Dong phun ra một ngụm máu tươi, cũng không kịp hô hấp, vội vàng mở miệng nói xin lỗi!

Lâm Bất Vi lập tức ngừng tay, khẩn cầu nói: "Thất vương gia, xin ngài tha thứ cho nữ nhi là lần đầu tiên mạo phạm, tha cho nàng vô tội đi! "

Phượng Phi Bach liếc mắt nhìn Lâm Dong Dong một cái, trên mặt lại kinh ngạc, "Lâm đại nhân, ngày thường đều nghe nói ngươi thương nữ nhi như mạng, hôm nay thấy, chính là hữu danh vô thực.."

Lâm Bất Vi mặc dù không có bị đánh, lại cảm giác giống như có nội thương, Thất vương gia không kêu ngừng, ta nào dám không đánh? Chính là ngoài mặt còn cố chịu đựng.

" Cũng là ngày thường thần không có dạy tốt, mới mạo phạm Vương gia, hôm nay giáo huấn một chút, ngày sau sẽ không tái phạm."

PhượngPhi Bạch hơi nhướn mày,"Vậy Bổn vương không trở ngại Lâm đại nhân tiếp tục giáo huấn nữ nhi, đưa Thoát Cốt Thủy Phù Dong cho nha hoàn cuả Bổn vương, liền rời đi trước ."

Hiện tại gọi là nha hoàn cuả Bổn vương!

" Đúng vậy a, phụ thân.. "Ninh Khanh Khanh kéo dài giọng nói, "Người liền đem đồ cho nữ nhi, trở laị để giáo huấn muội muội thôi! "Lúc trước nếu không có chuyện Lâm Dong Dong mạo phạm, Lâm Bất Vi còn nghĩ tới từ chôí.

Chính là truóc mắt, Lâm Bất Vi đau lòng đến chết, cũng không dám lên tiếng cự tuyệt.

Lâm Dong Dong đã như vậy, tiện nghi nữ nhi kia nếu lại gây ra chuyện gì xấu nào đó, thì hôm nay Thất vương gia ở chỗ này, sẽ làm hư chuyện.

"Xin Thất vương gia chờ." Lâm Bất Vi xoay người hạ lệnh Lâm quản gia đi lấy Thoát Cốt Thủy Phù Dong đưa lại đây, lúc này mới dám đỡ Lâm Dong Dong lên ngồi ở trên ghế thị vệ đưa cho. Nhưng mà vẫn không dám triệu hồi Võ Linh của hắn ra, chữa bệnh ngay trước mặt Phượng Phi Bạch.

Lâm quản gia nhanh chóng rảo bước chạy đi, Ninh Khanh Khanh đoán hắn cũng có Võ Linh. Chả mấy chỗ liền từ hậu viện đã đến tiền viện, trong tay bưng một cái chậu hoa hình chữ nhật. Trong chậu hoa nước sóng sánh vươn lên bốn đóa Thủy Phù Dung hồng nhạt.

"Thất vương gia, Thoát Cốt Thủy Phù Dong đây ." Lâm Bất Vi tiếp nhận, nhìn toáng qua thật sâu, cắn răng nhịn đau, một mực cung kính đưa cho Phượng Phi Bạch.

Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn Ninh Khanh Khanh.

Ninh Khanh Khanh nhận lệnh liền bước lên đỡ lấy. Hiện tại nàng là nha hoàn của người ta, cần hầu hạ sẽ bắt đầu hầu hạ!

Huống chi, đây vốn là đồ của nàng mà.

"Thất vương gia, bông hoa này ưa nắng, đặt ở dưới cửa sổ thích hợp nhất." Lâm Bất Vi nhìn bảo vât trong phủ bị lấy ra ngoài nhu vậy, trong lòng không đành lòng, vẫn còn dặn dò một câu.

Đôi mắt Phượng Phi Bạch dừng trên người Lâm Bất Vi, âm thanh trở nên cực khẽ, nói thật chậm, "Bổn vương tuy không thèm để ý mấy thứ này, nhưng cũng không thích người khác có chủ ý đánh lén vào ta, thu xếp một chút chuyện không để người nhận ra."

So với trước đây, những lời này đã làm Lâm Bất Vi sợ đến quỳ xuống, hắn đã nói Thất vương gia như thế nào sẽ đến Lâm phủ, lúc đầu Lâm Khinh Khinh này, hắn đã sớm nhìn rõ ràng !

So với trước đây, những lời này đã làm Lâm Bất Vi sợ đến quỳ xuống. Hắn đang muốn tự giải thích tại sao Thất vương gia lại đến Lâm phủ, thì ra chuyện Lâm Khinh Khinh này, hắn đã sớm nhìn rõ ràng !

Mệt hắn vẫn còn tự cho là thông minh, nảy sinh chủ ý không để người nhận ra.

Bây giờ nghĩ lại, Thất vương gia cũng chưa chắc nhìn trúng bản thân Dong Dong!

"Xin Vương gia thứ tội, xin Vương gia thứ tội!"

Phượng Phi Bạch lạnh lùng liếc hắn đang không ngừng dập đầu, xoay người đi ra ngoài.

Ninh Khanh Khanh lại tỉ mỉ nhìn thoáng qua sắc mặt đang đau lòng của Lâm Bất Vi, lúc này mới đi theo phía sau "chủ nhân", hấp tấp đi tới .

Nhìn bóng lưng nam nhân cao to phóng khoáng phía trước, mặc dù bị Phượng Phi Bạch che khuất bóng rất khó chịu. Nhưng mà lúc nhìn thấy Lâm Bất Vi bị Phượng Phi Bạch giở trò độc, nàng cảm giác được hình tượng Phượng Phi Bạc trong nháy mắt cao lớn hơn!