Diêm Hạc chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ giành chăn với một tiểu quỷ lúc ba giờ sáng.

Anh im lặng mấy phút rồi thử đưa tay kéo chăn mình ra khỏi người tiểu quỷ.

Không kéo được.

Thậm chí tiểu quỷ kia còn theo chăn nhích tới cạnh anh, ra sức rúc vào chăn như đang rất dễ chịu, trong mơ vui vẻ ôm chăn thật chặt.

Tiểu quỷ ở rất gần, gần đến nỗi sắp chui vào ngực Diêm Hạc, ngủ hết sức ngon lành, không hề hay biết chuyện gì xảy ra.

Diêm Hạc phút chốc cứng đờ, động tác tay cũng dừng lại theo.

Anh rất hiếm khi tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.

Vì từ nhỏ đến lớn dễ thu hút những thứ không sạch sẽ nên ngay cả chó mèo cũng không muốn ở gần anh, từ lâu anh đã quen lẻ loi một mình.

Diêm Hạc cúi đầu nhìn tiểu quỷ trong ngực như chú mèo con lông xù thoải mái rúc vào lòng anh, hàng mi dài rậm, gò má ửng đỏ, ngủ rất ngon, khác hẳn bộ dạng nhếch nhác cách đây không lâu, có vẻ rất hài lòng.

E là ngay cả tiểu quỷ kia cũng không biết giờ mình đang nằm ngáy o o trên giường người sống.

Diêm Hạc bóp trán, nhìn tiểu quỷ bên gối hồi lâu cũng không biết là quỷ gì.

Hồi lâu sau, anh đành cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ điều hòa lên, không đụng vào chiếc chăn kia nữa.

Năm giờ sáng, bình minh ló dạng, ánh hừng đông mờ nhạt lộ ra khỏi tầng mây, âm khí giữa trời đất dần tan đi trong nắng sớm.

Trên chiếc giường lớn màu xám nhạt, tiểu quỷ ăn uống no nê còn ngủ một giấc ngồi dậy trên giường, lắc lắc đầu tóc bù xù, chỉ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, Mộ Bạch mới phát hiện trên người mình đắp hơn nửa cái chăn, còn người đàn ông ngủ say chỉ đắp một mảnh nhỏ.

Cậu hơi chột dạ, vội vàng trả chăn lại cho người đàn ông, còn sửa sang góc chăn cho anh, bọc kín người đàn ông trong chăn.

Ánh bình minh ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, Mộ Bạch vội vàng bay đi, trước khi đi còn chột dạ quay đầu nhìn người đàn ông.

Dường như anh đang ngủ rất say, tư thế giống hệt trước khi ngủ, chẳng mấy thay đổi, tựa như không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Tiểu quỷ đứng trên bậu cửa sổ thở phào nhẹ nhõm, màn cửa màu xám đậm khẽ lay động như bị gió sớm thổi qua, tiểu quỷ lập tức biến mất chẳng còn thấy tăm hơi.

———

Bốn giờ chiều.

Khu vực đắc địa ở trung tâm thành phố đầy rẫy cao ốc san sát, bắt mắt nhất là một tòa nhà hiện đại cao mấy trăm mét, gần như chọc thủng trời.

Trước cửa sổ sát đất to lớn là bàn làm việc rộng rãi, trên bàn đặt một chồng hồ sơ được xếp ngay ngắn.

Người đàn ông mặc sơmi đen cúi đầu phê duyệt hồ sơ, chuỗi Phật châu và chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay thỉnh thoảng chạm nhau, toàn thân toát ra vẻ nghiêm nghị trầm tĩnh.

Cửa văn phòng bị gõ nhẹ hai lần, Diêm Hạc trầm giọng nói: "Vào đi."

Thư ký đẩy nhẹ cửa, đi nhanh đến trước bàn làm việc rồi kính cẩn nói: "Diêm tổng, chỗ Hoằng Bạch đại sư hồi âm rồi ạ."

Diêm Hạc dừng bút lại, ngẩng đầu hỏi: "Họ nói sao?"

Thư ký do dự một lát mới đáp: "Người trả lời là đệ tử của Hoằng Bạch đại sư chứ không phải Hoằng Bạch đại sư ạ."

"Đệ tử Hoằng Bạch đại sư nói mấy tháng trước Hoằng Bạch đại sư đã đi du lịch xa, không rõ hành tung."

"Đệ tử Hoằng Bạch đại sư nói nếu Diêm tổng có việc gì thì cứ liên lạc với họ."

Diêm Hạc "ừ" một tiếng rồi để bút xuống nói: "Đưa số của đệ tử Hoằng Bạch đại sư cho tôi."

Thư ký đưa số liên lạc cho người trước bàn làm việc rồi rón rén đi ra văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng, Diêm Hạc dựa lưng vào ghế bấm số điện thoại.

Cuộc gọi nhanh chóng kết nối, nghe giọng là một thanh niên còn rất trẻ, hắn cười nói: "Diêm tổng, đã lâu không gặp."

Diêm Hạc chào hỏi ngắn gọn, anh dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, hồi lâu sau mới hờ hững nói: "Có thứ gì đó đã vào nhà tôi."

Giọng Hoằng Huy ở đầu dây bên kia lập tức ngưng trọng: "Lại bị ám nữa à?"

Diêm Hạc "ừ" một tiếng.

Từ bé nhà họ Diêm đã phát hiện ra thể chất kỳ lạ của anh, phát sốt giống như bị bóng đè, không khóc cũng chẳng quấy mà nằm li bì mấy ngày mấy đêm, còn thường xuyên nói chuyện với không khí.

Nhà họ Diêm lập tức tìm Hoằng Bạch đại sư xem tướng bắt mạch cho anh, xua đuổi tà ma và sắp xếp lại phong thủy nhà cửa, nhờ vậy tình trạng Diêm Hạc lúc nhỏ mới khá hơn chút ít.

Nhưng vì Diêm Hạc có thể chất cực âm, mấy năm trước nhà họ Diêm lại có ơn với Hoằng Bạch đại sư, thế là Hoằng Bạch đại sư tặng cho anh một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn cực kỳ quý hiếm để phòng thân.

Nếu ác quỷ có sát ý thì tới gần Phật châu sẽ lập tức hồn bay phách tán.

Chắc vì giết nhiều ác quỷ có tác dụng răn đe mạnh nên lâu lắm rồi Diêm Hạc không còn tìm đến Hoằng Bạch đại sư vì chuyện tà ma nữa.

Đệ tử Hoằng Bạch đại sư là Hoằng Huy cũng biết Diêm Hạc từng bị ác quỷ đeo bám, trầm ngâm giây lát rồi trịnh trọng nói: "Giờ sư phụ không ở trong chùa, tiểu quỷ kia đã làm việc ác gì với anh?"

Diêm Hạc đêm qua bị cướp chăn: "......"

Anh im lặng một lát mới ngập ngừng nói: "Cũng không phải việc ác gì lớn......"

Hoằng Huy ở đầu dây bên kia nghiêm giọng hỏi: "Tiểu quỷ kia trông thế nào?"

Diêm Hạc: "Nhìn như thiếu niên, tuổi tác có vẻ không lớn, không giống ác quỷ khát máu."

Hoằng Huy trầm ngâm giây lát: "Có nhìn ra được là quỷ gì không?"

Quỷ thắt cổ sẽ lè lưỡi trợn mắt, quỷ đói thì người gầy bụng ỏng, các loại quỷ phổ biến đều có đặc điểm nhận dạng.

Diêm Hạc nhớ lại tiểu quỷ tối qua co ro ngủ say trên giường mình, cổ quái nói: "Nhìn không ra."

Hoằng Huy suy nghĩ một lát rồi thở dài: "Tôi học hành chưa tới đâu nên không thể tính giùm anh tiểu quỷ kia là gì như sư phụ."

"Mấy ngày tới tôi sẽ liên lạc với sư phụ giùm anh, để xem có liên lạc được không, nếu được tôi sẽ báo ngay cho anh."

"Mấy ngày tới anh nhớ để ý vật kia nhiều một chút, tốt nhất là nhìn ra được đó là quỷ gì, nếu vậy sẽ dễ đối phó hơn."

Diêm Hạc ậm ừ, cúp điện thoại rồi dựa lưng vào ghế, ngón tay hờ hững gõ bàn, dường như đang tự hỏi rốt cuộc tiểu quỷ kia là quỷ gì.

———

Trong khu rừng nghĩa địa ở ngoại ô, tiểu quỷ ăn uống no nê bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Cậu ngồi trên cành cây, xoa mũi lẩm bẩm: "Ai nói xấu mình thế nhỉ......"

Nhưng ngẫm lại Mộ Bạch cảm thấy chẳng có ai nhớ tới mình cả, ngoại trừ ma da A Sinh luôn thân thiết với cậu.

Cậu vốn là tú tài vào kinh đi thi sau khi Hoàng đế Càn Long lên ngôi mấy năm, ai ngờ trên đường gặp phải lũ lụt, bị nước cuốn mất mạng, sau khi tỉnh lại thì biến thành tiểu quỷ lang thang khắp thế gian.

Trước khi chết cậu còn mơ màng nghĩ chưa để mẹ mình được làm mệnh phụ nở mày nở mặt, sau khi tỉnh lại con quỷ đầu tiên nhìn thấy chính là A Sinh.

Nhưng A Sinh là ma da nên lợi hại hơn tiểu quỷ gây bóng đè như cậu, khác với tiểu quỷ ban ngày chỉ có thể trốn ở nghĩa địa âm khí nặng nề.

A Sinh thường xuyên ra ngoài làm một vố lớn, đem về nhang đèn đủ xài nửa năm một năm, tiện đường tiếp tế chút nhang đèn cho cậu, nhờ vậy mấy năm nay cậu mới không chết đói.

Mộ Bạch trên cây hơi ngửa người ra sau, ngồi trên cành cây đung đưa chân, hăng hái đếm ngón tay tính xem còn mấy canh giờ nữa sẽ đến đêm.

Tiểu quỷ nhìn về hướng nào đó phía xa, lần đầu tiên chờ mong mặt trời lặn xuống núi như thế.

Khi trời tối, cậu sẽ lại được ăn cơm.

Nhớ lại cảm giác no nê ấm áp tối qua, Mộ Bạch thèm ăn cực kỳ.

Hết sức thư thái.

Cảm giác hút tinh thần khí giống như mùa đông lạnh cóng ngâm cả người trong nước nóng, thoải mái đến nỗi làm người ta thở dài khoan khoái.

Tối qua cậu đói muốn chết nên ăn vừa nhanh vừa vội, gần như nuốt chửng tinh thần khí, chưa kịp nếm thử hương vị.

Đêm nay phải từ từ nhấm nháp mới được!

Mấy tiếng sau.

Khi tia nắng cuối cùng bị đường chân trời nuốt chửng, thành phố lần lượt lên đèn.

Trên bậu cửa sổ biệt thự, Mộ Bạch thuần thục nhanh nhẹn leo vào phòng khách.

Tối nay cậu tới sớm hơn tối qua, lúc nhảy xuống cửa sổ còn bị một vật tròn như cái đầu làm giật nảy mình.

Mộ Bạch vừa tò mò vừa dè dặt đứng trên ghế salon, nhìn cái đầu tròn tròn kia tự động dọn rác trên sàn, sau đó chạy vù vù từ phòng khách về phía phòng ngủ.

Trong lòng cậu ngứa ngáy khó nhịn, lén đưa tay sờ vật chạy vù vù khắp nơi kia, nhưng chỉ chốc lát sau sự chú ý của cậu đã bị tiếng nước ào ào thu hút.

Đó là tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.

Hai mắt Mộ Bạch tỏa sáng, háo hức bay vào phòng ngủ như hôm qua, cần cù chăm chỉ trải giường sẵn, sau đó bắt đầu chờ đợi mục tiêu mới ra khỏi phòng tắm.

Mới đầu cậu còn kiên nhẫn chờ đợi nhưng thật sự quá thèm ăn, trong lòng mong mỏi mục tiêu mới tắm xong lên giường ngủ sớm một chút, thế là cứ mãi lén lút thăm dò tình hình trong phòng tắm.

Sau đó Mộ Bạch dứt khoát chạy tới cửa kính phòng tắm, hai mắt lóe sáng như sao chờ mục tiêu mới tắm rửa bên trong.

Phòng tắm lát đá cẩm thạch vàng đen rất rộng, hơi nước lượn lờ, đứng dưới vòi sen âm tường là một người đàn ông vô cùng cao lớn, vai rộng eo hẹp, làn da tái nhợt, cơ bắp săn chắc mịn màng.

Diêm Hạc nhắm mắt đứng dưới dòng nước, lồng ngực khẽ phập phồng, tóc mái vuốt ngược ra sau để lộ khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, xương mày hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, anh nhắm mắt ấn nút màu đen, dòng nước chảy từ vòi sen trên đầu đột ngột dừng lại.

Diêm Hạc vuốt tóc mái ướt sũng, tắm xong vừa ngẩng đầu lên đã thấy tiểu quỷ biến mất cả ngày nay háo hức bám vào cửa phòng tắm nhìn mình.

Hết sức quang minh chính đại, chẳng có chút lén lút nào.

Diêm Hạc: "......"

Anh im lặng một hồi, cuối cùng đưa tay cầm khăn tắm quấn quanh người.

Tiểu quỷ trên cửa kính cúi đầu xuống, sau đó xuýt xoa một tiếng, trầm trồ thán phục tặc lưỡi: "To ghê luôn......"

Cứ như củ cải đột biến gen vậy.

Tiếng trầm trồ của tiểu quỷ không hề nhỏ, qua cửa kính vẫn nghe rõ mồn một.

Diêm Hạc bình tĩnh lau tóc, sau đó chậm rãi quấn chặt khăn quanh háng.

Anh đã biết đại khái tiểu quỷ trước mặt là quỷ gì.

Tám chín phần mười là sắc quỷ rồi.