Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 31: Không đánh mà thắng

Giấc ngủ của Thẩm Tu vốn không quá sâu, thế nhưng cũng không đến nỗi gió thổi cỏ lay đã thức tỉnh, chỉ có điều cái loại cảm giác bị người ngậm trong miệng… Hắn bất động thanh sắc tiếp tục ngủ say, trong đầu nhanh chóng nhớ lại nội dung bên trong [Ngự Quỷ trụ cột], vào lúc này không biết ngự quỷ muốn làm gì, cho nên bình tĩnh tâm tình tiếp tục quan sát là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần không tạo thành uy hiếp đối với an toàn của thân thể là được…

# ở nhà vào buổi tối, ngự quỷ muốn ăn ta thì làm sao bây giờ? #

# bắt đầu ăn từ ngón tay ăn đi thật sự giống với đang ăn cánh gà a!#

# thế nhưng lại còn dùng đầu lưỡi liếm liếm…#

Trong lòng suy nghĩ lúc này nếu như không tỉnh lại, có thể phát sinh chuyện gì hay không, Thẩm Tu cảm thấy đầu ngón tay một trận ướt át, sau đó rời xa cảm giác ấm áp, bắt đầu có chút man mát, quỷ tộc kia ngẩng đầu lên, tựa hồ vô cùng an phận, vẫn duy trì tư thế ngủ ban đầu, mãi cho đến khi trời sáng.

Sáng ngày hôm sau, như thường lệ, hắn tỉnh dậy vào đúng thời gian đã hẹn trước, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu đến bên cạnh khung cửa sổ, đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, nghiên cứu đầu ngón tay của mình, bên trên ngón tay tự nhiên không còn một vết tích nào, chỉ là cảm giác của tối hôm qua rõ ràng ngay trước mắt, quỷ tộc kia… Thèm thịt?

Chưa từng nghe nói quỷ tộc thích ăn thịt người, đây là chuyện mà chỉ có hung ma mới làm. Thẩm Tu đi ra khỏi nhà tắm, có chút suy nghĩ nhìn quỷ tộc vẫn đang canh giữ ở ngoài cửa, ánh mắt của đối phương yên tĩnh, gương mặt lạnh lùng không thể nhìn ra một chút biến hóa nào.

Lúc Lục Chiến nấu bữa sáng, nó để ý thấy chủ nhân dùng một loại ánh mắt đánh giá nào đó quan sát nó, nó cũng không cảm thấy việc lén lút trị liệu cho chủ nhân là việc làm sai trái, kể cả việc con người này đã từng vứt bỏ nó, Lục Chiến cứ như vậy mà không khỏi rơi vào ký ức của ba năm trước mất nửa phút, dư quang của khóe mắt theo bản năng liếc nhìn đến chỗ của chủ nhân, sau đó liền nhìn thấy chủ nhân đang lơ đãng nhấc ngón tay tối hôm qua bị nó ngậm, nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi mỏng đỏ ửng.

Lục Chiến nhất thời cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nó vội vã thu hồi ánh mắt, hết sức chuyên chú mà nấu mì.

Thẩm Tu dựa vào ghế sa lông phòng khách, từ góc độ này có thể nhìn thấy được một phần tình hình ở trong phòng bếp, hai con mắt híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười không dễ nhìn ra. Hắn trả [Ngự Quỷ trụ cột] trả lại Tống Bân, quyển sách này hắn đã đọc xong rồi, danh xứng với thực, xác thực chỉ có những kiến thức cơ bản, các bí quyết ngự quỷ cũng chẳng được ghi chép chi tiết, phần lớn các kỹ thuật đều cần phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm.

Mùa đông dài đằng đẵng, Thẩm Tu còn chưa kịp suy nghĩ về cuộc sống sau này, phải làm những gì, hoặc là làm một số việc gì đó có giá trị lớn hoặc nhỏ để khiến cho cha mẹ vui mừng, mà không phải mang theo cảm giác đưa vào thế giới một đống rác thải , đã bị chủ trạch của Thẩm thị triệu hồi qua đó. Đại trưởng lão mang biểu hiện hòa ái dễ gần, đứng ở vị trí cao trong gia tộc, bọn họ cùng với Tần gia tiến hành một cuộc đàm phán vô cùng hòa bình hữu hảo rồi cùng thỏa thuận, cuối cùng đạt thành nhất trí, tên Đấu Linh mới được Tần gia mời tới ngoại viện kia, đã từng bị bại dưới tay Thẩm Tu, cho nên theo lý thuyết là đánh không thắng Thẩm Tu, cho nên hiện tại có một phương án được quyết định thông qua, liền để cho tên Đấu Linh kia cùng với Thẩm Tu đánh lại một trận, trực tiếp phân thắng thua, cũng là cấp cho đại gia một cái công đạo, khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Đối với cái danh ngạch trọng yếu mấu chốt này, vô luận là gia tộc nào cũng đều không dễ dàng từ bỏ.

Một phần lớn người trong Thẩm gia cảm thấy Thẩm Tu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, tốt mã dẻ cùi, không đáng sợ, chỉ là thích tạo thị phi, lừa Đại trưởng lão mà thôi, những người này đều đang chờ mong để xem vở kịch đánh rắn giập đầu lớn được tổ chức hàng năm, mặt khác một bộ phận nhỏ lại cảm thấy Thẩm Tu thực lực siêu quần, hiểu chuyện mà điệu thấp, có thể làm được việc lớn, những người này đều đang chờ hắn làm vẻ vang gia tộc!

Chỉ có một mình Thẩm Tu, sau khi xác nhận lời từ chối của mình bị cự tuyệt, thở dài quyết định tìm một cái lý do hợp lý để buông tay, việc bị gây khó dễ không phải là một chuyện khiến người ta sung sướng, bất quá, dù sao cũng là con cháu Thẩm gia, trong cái lúc này không quá dễ nói rõ ai đúng ai sai, cường ngạnh mang vinh dự của gia tộc vất xuống đất chà đạp cũng không đáng.

Sau đó lại đi uy hiếp tên Đấu Linh kia, thống nhất khẩu cung, đem chuyện lớn này thu nhỏ lại, từ chuyện nhỏ hóa thành không có, cũng miễn cho có lời nói bóng gió truyền xa, miệng người đáng sợ, hắn không ngại bị người nói, thế nhưng có thể ra tay ngăn cản ngay từ ban đầu, thà có còn hơn không.

Ngày quyết chiến, đầu tiên Thẩm Tu đóng kỹ cửa phòng, nơi nào cũng không đi, chờ đợi bị tuyên bố không đánh mà hàng, sau đó chờ trưởng lão đến cửa rồi lại tìm một cái lý do hợp lý không có sơ hở… Hắn kiên nhẫn chờ đến khi mặt trời lên cao, vẫn không có người đến thăm. Mãi cho đến buổi chiều, Đại trưởng lão mới tự mình lại đây, vừa vào cửa liền tản ra một loại khí tức khi tinh thần vui sướng, thoải mái, hài lòng, nhìn thấy Thẩm Tu, đầu tiên là tặng hắn một cái ôm thật lớn, sau đó người ở bên ngoài chen chúc tiến vào chúc mừng, liền chen chúc đem căn nhà đơn lẻ hai tầng này nhồi cho chật ních.

Hắn còn chưa kịp chuẩn bị giả bộ mang gương mặt xin lỗi…

“Chúc mừng a chúc mừng!” Thẩm Vinh mang gương mặt chân thành, một đám người cùng thế hệ cũng theo đó mà chúc.

“Thẩm gia chúng ta quả nhiên có phúc vận thâm hậu, có thể nuôi dưỡng được một nhân tài kiệt xuất như vậy!” Đại trưởng lão uy nghiêm mở miệng khen.

“Thẩm Tu, thật ra ta rất yêu quý ngươi, thật sự, vẫn luôn như vậy!” Nhị trưởng lão cười híp mắt, mặt không đỏ, tim không loạn nói theo.

“Mặt mũi của người nhà họ Tần bị đánh đến kêu ba ba, Thẩm Tu, ngươi thật lợi hại!” Tam trưởng lão hiền hòa mang một bộ dạng dáng dấp đầy hãnh diện.

“Không tồi không tồi, có hai tiêu chuẩn, Thẩm gia chúng ta chiếm một cái, cũng không thẹn với tổ tông.” Tứ trưởng lão nhìn qua cảm giác như không còn gì tiếc nuối mà nhắm mắt.

Thẩm Tu vội vàng đỡ lão ngồi xuống, đừng thở hổn hển mà cảm khái.

“Không biết sau khi rời khỏi đây sẽ tao ngộ những gì, lo trước khỏi họa, Thẩm Tu, khoảng thời gian này ngươi đến ở bên chỗ của ta, hảo hảo học tập một chút kiến thức cơ bản ở Không Đảo, cũng miễn cho đến lúc đi ra ngoài chọc tới một số người, gặp một số vấn đề.” Đại trưởng lão để mọi người yên tĩnh lại, lời nói thấm thía.

Thẩm Tu im lặng liếc nhìn phòng khách bị chen lấn không khác gì chợ thực phẩm, nghi ngờ nói “… Ngày hôm nay ta không có xuất chiến.”

“Đúng là không cần đi, xem ra ngươi đã biết trước, nửa đêm hôm qua, tên Đấu Linh mà Tần gia mời tới ngoại viện kia, tự mình đến Thẩm gia chúng ta cầu xin, nói hắn bị Tần gia bức bách đến mức phải xuất chiến, thật sự là không có tự tin sẽ thắng lợi, vì mạng nhỏ nên quyết định rời khỏi nơi này, sau này cũng sẽ không trở lại.” Sắc mặt Đại trưởng lão nhu hòa mà nghiêm túc, hòa ái dễ gần, giải thích “Đương nhiên chúng ta không phải không thắng được Tần gia, chỉ là biết thời biết thế đưa tên Đấu Linh kia đi mà thôi.”

“Thẩm Tu a, ngươi giấu rất khá, cho chúng ta một cái kinh hỉ vô cùng lớn!” Tam trưởng lão vỗ vỗ bả vai thanh niên, gương mặt tán thưởng.

Thẩm Tu “…” Hắn chỉ cảm thấy bản thân thu được một trận kinh hãi vô cùng lớn.

Theo dự đoán không đánh mà hàng! Một buổi tối liền biến thành không đánh mà thắng rồi?

Tên Đấu Linh kia cũng quá thiếu đánh, thiệt thòi hắn khi đó vì không muốn phá hỏng bộ mặt thành phố, để lại cho đám người đó một cái mạng nhỏ, có thù báo thù hoàn toàn có thể tự tìm đến cửa, Thẩm Tu đều chưa che giấu mặt mũi của bản thân, quang minh chính đại mà đánh người.
N/A: =.=! Cảm thấy anh Tu nhà mình thật thiếu đánh.

Giải thích một chút đoạn (*), ở đây anh Tu nghĩ là cũng nên làm gì đó để phụ huynh vui lòng, để phụ huynh không cảm thấy hổ thẹn vì anh ấy. Đơn giản là, bố mẹ anh Tu sinh ra anh Tu, mà anh Tu lựa chọn không làm gì, giữ tiếng xấu muôn đời tương đương với một đám phế thải. Nên mới nói bố mẹ anh ấy sinh ra một đám phế thải đó.