Ngự Phật

Chương 44: Chín cánh hoa sen

Chín cánh hoa sen

Nếu như mấy vị trưởng lão trong Kim Luân tự mà nghe thấy xưng hô này, nhất định sẽ bị hù dọa. Bởi vì hòa thượng này, chính là trụ trì Ấn Thiên của Kim Luân tự, theo lý thuyết, hắn và Ân Mạc phải ngang hàng mới đúng.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ân Mạc chẳng kiên nhẫn chút nào quay đầu nhìn hắn.

“Sư bá ngày nào cũng trốn trong này, không sợ nóng sao.” Nói chuyện với Ân Mạc, vị trụ trì này hoàn toàn không bí hiểm như với người ngoài, hai người lại giống bạn tốt lâu ngày hơn.

“Ngươi ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật, không thấy phiền sao?”

“Bần tăng ngày ngày tụng kinh niệm Phật, còn không phải là để cầu nguyện cho sư bá sao.”

“Cầu nguyện cho ta chết sớm siêu sinh sớm?” Ân Mạc nhạo báng.

“Nếu mà dễ dàng như vậy, e là các chư vị sư huynh trong chùa sẽ ngày ngày tụng kinh niệm Phật.” Bọn họ tuy là tăng nhân, nhưng cũng không nhất thiết mỗi ngày đều phải ngẩn người nhìn tượng Phật, trừ việc nghiêm cẩn tuân thủ Bát giới* của Phật gia ra, mọi người muốn làm gì đều tùy thích.

* Bát giới bao gồm: Không sát sinh; không trộm cướp; không tà dâm; không nói sai sự thật; không uống rượu; không trang điểm, thoa dầu thơm, múa hát và xem nghe múa hát; không được nằm ngồi giường cao, rộng đẹp đẽ; không được ăn quá giờ Ngọ

Những hòa thượng ngồi khô thiền*, dù sao vẫn là số ít, mà việc vị Ấn Thiên trụ trì trước mặt này thích làm nhất chính là ngồi khô thiền, bình thường cho dù có gặp mặt tăng nhân trong chùa cũng chỉ dùng phân thân mà không phải là bản thể, bản thể của hắn đến cùng ở nơi nào, chỉ có một vài người biết. Dần dà, vị trụ trì căn bản không lộ diện này cứ thế trở thành nhân vật thần bí trong giới Tu Chân.

* Hay còn gọi là Khô mộc thiền – pháp thiền ngồi suốt ngày đêm không nhúc nhích như một cây khô.

“Ngươi đến là để nói nhảm với ta?”

“A di Đà Phật, tính tình sư bá vẫn hơi nóng nảy, xem ra thời gian tu thân dưỡng tính vẫn chưa đủ rồi.” Hòa thượng Ấn Thiên cố ý trêu chọc nói. Thấy ngón tay của Ân Mạc hơi động đậy một cái, Ấn Thiên vội vàng dời đề tài, “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta chỉ muốn hỏi sư bá, bao giờ mới gỡ phong ấn trên ngọn núi này ra, bên ngoài bây giờ đã chớp giật sấm rền, hai gốc cây tiên quả Ly Hợp của ta cũng sắp bị sét đánh chết rồi.”

“Chờ đi.” Lúc hai người nói chuyện, Hỏa nguyên lực vẫn quấn quanh người Hoa Liên đột nhiên oành một tiếng bị đánh tan, từng cánh hoa sen sắc đỏ như máu vây quanh thân thể Hoa Liên, cánh này nối tiếp cánh kia bung ra, cho đến khi cánh thứ chín nở bung.

Trên chín cánh hoa sen, ngọn lửa đỏ thẫm nhảy nhót phía trên, những đường hoa văn màu hoàng kim ở trên giống như bị thứ gì đó xua đuổi, rút về phía đầu nhọn của cánh hoa, thoáng chốc đã bị Nghiệt hỏa đốt sạch sẽ.

Ân Mạc thấy vậy, mặt liền biến sắc, chuỗi Phật châu đỏ như máu trên cổ tay thoát ra ném về phía đỉnh đầu Hoa Liên. Nghiệt hỏa trên cánh hoa chợt nhảy lên mấy cái, cuối cùng cũng bị chèn ép trở lại, không còn cắn nuốt đường hoa văn màu vàng phía trên nữa.

Ấn Thiên đứng bên cạnh nhìn mà mắt đăm đăm, kim văn phía trên chính là chú Tịnh Thế, lấy tu vi của hắn hiện nay, ngay cả mép của nó cũng chưa chạm tới được, nghĩ chắc cũng chỉ có vị sư bá này của mình mới làm được.

Chuyện này cũng không lạ, trước kia lúc đánh nhau với sư bá, đã gặp qua không ít loại chú, có điều, từ xưa đến nay chưa từng thấy thứ gì có thể cắn nuốt cả phù chú. Lửa này, đúng là kinh khủng đến chí cực, phải cần đến cả chuỗi hạt châu kia mới áp chế được.

Giờ phút này, Ân Mạc đang khoanh chân ngồi giữa không trung, xung quanh thân thể tỏa ra một quầng ánh sáng màu trắng từ từ khuếch tán, lan về phía Hoa Liên. Miệng của hắn hé ra khép vào, không ai nghe rõ hắn đang đọc cái gì, nhưng, có thể nhìn thấy trên những cánh hoa đỏ như máu kia, những đường kim văn đang từ từ tăng lên, cho đến khi cả chín cánh hoa sen đều xuất hiện những đường hoa văn màu vàng xong, hắn mới khép miệng.

Cặp mắt vẫn nhắm nghiền của Hoa Liên đột nhiên bật mở, huyết sắc trong mắt lan tràn, một luồng khí bạo ngược dâng lên cao, nhưng lúc này, những đường kim văn kia đồng thời cũng lóe lên, đè ép luồng khí kia xuống.

Đau đớn khiến cho Hoa Liên vừa mới tỉnh táo lại hôn mê bất tỉnh. Ân Mạc chỉ phất một cái* giữa không trung đã nâng nàng dậy. Trong chớp mắt, Hoa Liên đã nằm gọn trong lòng hắn.

“Sư bá…” Liếc trộm Ân Mạc đang véo qua véo lại gương mặt của Hoa Liên một cái, Ấn Thiên ho khan một tiếng.

“Còn có việc?”

“Nàng chính là khách quý người đưa về?” Ấn Thiên vô cùng tò mò.

“Ừ.” Đáp một tiếng, Ân Mạc lại không nhịn được vươn ngón tay chọc chọc gương mặt của Hoa Liên, xúc cảm thật tốt. Lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã vô cùng muốn làm như vậy.

“Yêu?”

“Ngươi có ý kiến?”

“Dĩ nhiên không có ý kiến, sư điệt cáo từ trước đây.” Kim quang dưới chân Ấn Thiên lóe lên, phân thân nháy mắt đã biến mất trên đỉnh núi hành Hỏa. Đồng thời, cấm chế trên ngọn núi này cũng biến mất.

Khi Hoa Liên mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường. Nói là giường, chẳng bằng nói là một tấm gỗ thì đúng hơn, cứng đờ. Trên chiếc bàn cách đó không xa, có một chuỗi Phật châu, là chuỗi Phật châu sắc đỏ như máu quỷ dị mà Ân Mạc vẫn đeo trên cổ tay.

Phía trên tản ra ánh hồng nhàn nhạt, giữa đêm tối lại càng dễ thấy. Nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu kia một lát, Hoa Liên đột nhiên có một cảm giác kỳ quái, chín hạt châu trên đó tựa hồ như đang dẫn dụ mình, nàng nhấc chân xuống giường, mới đi chưa được hai bước đã bị vấp vào thứ gì đó, ngã bổ nhào.

“Ôi mũi…” Cho dù nàng là yêu, thân thể cứng rắn không phải bình thường, nhưng mà té đột ngột như vậy, sống mũi cũng vẫn thấy đau. Nàng ngã ngồi trên đất, vừa xoa mũi vừa tìm kiếm kẻ chủ mưu ám toán mình trong bóng tối.

“Ngươi làm gì mà ngồi ở đây?” Quay đầu, vừa đúng nhìn thấy Ân Mạc đang ngồi một bên, đầu sỏ khi nãy, trừ hắn ra tuyệt đối không ai khác.

“Đương nhiên là vì ngươi chiếm mất giường của ta.” Ân Mạc nhún nhún vai, giọng nói có chút vô tội.

“Vậy sao ngươi không lên tiếng!”

“Ta tưởng ngươi nhìn thấy ta.” Đúng vậy, năng lực nhìn ban đêm của nàng siêu cường, cho dù ở trong bóng tối, vật ngoài trăm thước cũng có thể nhìn thấy dễ dàng, có điều vừa nãy nhìn chuỗi Phật châu kia quá chăm chú, ai mà chú ý trên đất còn có người ngồi.

“Được rồi, là lỗi của ta.” Hoa Liên nhận sai cho xong, không định tiếp tục lằng nhằng với hắn nữa, dù sao có nói cũng nói chẳng lại với hắn.

“Vậy ta đành cố mà tha thứ cho ngươi.” Xem hắn nói biết bao ấm ức kìa, rõ ràng người ngã là mình. Thôi, nhẫn!

Được một lúc, Ân Mạc phát hiện Hoa Liên lùi về giường mà vẫn nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu kia, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia ảo não không dễ phát hiện, “Ngươi thích chuỗi Phật châu kia?”

“Không thích.” Hoa Liên lắc đầu, cho dù nàng còn chưa đụng phải vật kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Phật pháp kỳ bí lại thâm sâu đang không ngừng xoay vần bên trong, lấy cặp mắt của nàng, vậy mà lại không nhìn ra chuỗi Phật châu này đến cùng đã được bao nhiêu năm tuổi, thuộc phẩm cấp loại gì.

Bất quá, đây là một bảo bối hiếm có không thể nghi ngờ.

Trong bóng tối, cặp môi mỏng của Ân Mạc mím lại, tay nhấc lên, chuỗi Phật châu kia liền bay trở lại tay hắn, sau đó đứng dậy nhìn Hoa Liên một cái, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài một chuyến.”

Đưa mắt nhìn Ân Mạc bỏ đi, Hoa Liên ngồi trên giường ngẩn ra một lúc, sau đó chợt bắn lên, lúc nãy vừa mới tỉnh lại, nàng còn chưa suy nghĩ được gì, giờ mới đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, nàng vậy mà đã vọt tới Yêu Soái kỳ!!!

Tốc độ này có phải nhanh quá rồi chăng?