*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh báo: Phía trước là H! ➩
Lương Tiêu đỡ vai Diệp Quý An, giúp anh đứng thẳng, trầm mặc nhìn anh, ít nhất cũng đã trôi qua hai phút.
“Câu này đến bây giờ vẫn nghiêm túc chứ?”
Diệp Quý An khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cả nửa ngày, ngón tay út vẫn còn móc trên dây lưng của Lương Tiêu, “Tại sao lại không nghiêm túc?” Anh lập tức kéo Lương Tiêu về phía mình.
“Lại một phút trôi qua rồi?” Lương Tiêu nói, vẫn ôm lấy Diệp Quý An giống như khi nãy, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh cũng giảm đi vài phần, hai bả vai không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng lại chậm rãi vòng lấy phần thắt lưng của anh, động tác có thể coi là cẩn thận. Rõ ràng đang được ôm mà Diệp Quý An vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Cậu đang đợi anh hối hận sao?”
“Em đang đợi.”
“Anh, sẽ không hối hận đâu.” Diệp Quý An cuối cùng cũng buông tha cho chiếc dây lưng của Lương Tiêu, cánh tay đặt trên vai cậu, anh muốn cái ôm này thêm phần kiên định, “Tuy anh có uống rượu, nhưng anh dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
“Anh đã bắt đầu thích cậu rồi…” Diệp Quý An nói, trong lòng xoắn xuýt, vừa tủi thân lại vừa hài lòng.
Lương Tiêu bình tĩnh hơn, hồi lâu sau cậu khe khẽ cười bên tai anh, “Vậy bây giờ tiền bối đang trông đợi em làm điều gì? Dẫn anh tới nhà vệ sinh sao?”
“Ưm, còn phải hôn anh!” Diệp Quý An ấp úng đáp, lời vừa nói ra, anh cũng vô cùng kinh ngạc với chính mình, cảm thấy mặt mình dày quá mức rồi, nhưng thế thì có làm sao? Đến cả áo ngoài của hai người rơi rớt trên sàn không ai để ý anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Lương Tiêu quả nhiên là người làm việc hiệu suất lớn, đáp ứng người khác mười phần cậu phải làm tới mười hai phần, trực tiếp thực hiện hai yêu cầu của Diệp Quý An, cứ như thế ôm lấy anh hôn tới, đẩy anh hơi ngửa người ra sau.
Diệp Quý An loạng choạng từng bước lùi về sau, anh nhìn không rõ tình huống sau lưng mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng mà xuyên qua đoàn người, thực tế không khó khăn như tưởng tượng của anh, tuy trong đám đông có rất nhiều người nhìn anh, nhưng lại không đụng trúng ai cả. Cột đèn liên tục đổi màu, ở trên đỉnh đầu hai người đưa qua đưa lại, khói thuốc xung quanh có chút khó chịu, anh vội vàng nhắm chặt hai mắt, như vậy có thể cảm nhận được môi và cả hô hấp của đối phương.
Thật sự là ngay cả hai năm trước lúc chưa độc thân, Diệp Quý An cũng rất ít khi hôn môi như thế này, việc này với anh mà nói quá sức mãnh liệt, cũng quá mức không cần thiết. Từ nhỏ anh đã nhận giáo dục nghiêm khắc, lớn lên phải kết hôn sinh con cho phải đạo hiếu, sau này khi bạn gái cũ đắp mặt nạ ngồi ở đầu giường nổi giận đùng đùng vì anh tăng ca về muộn, đem chăn gối vứt xuống đất, cả đêm đàm luận với anh cũng về việc kết hôn sinh con giữ đạo hiếu, thì anh cảm thấy cái gọi là nhu cầu cũng chỉ có như vậy mà thôi, mục tiêu rõ ràng, quy tắc đầy đủ, vừa nhìn đã thấy kết quả, giống như một món nợ được hạch sẵn, dường như chưa từng có ai dạy anh làm sao để đón lấy một nụ hôn khi rung động.
Hơn nữa đơn thân lâu như vậy, Diệp Quý An cảm thấy kỹ thuật hôn vụng về này của mình hoàn toàn không đủ, càng nghĩ lại càng hôn sâu hơn, dùng nhiệt tình bù đắp kỹ năng. Hôn lâu dần anh cũng cạn hơi, không thể không dừng lại để thở, sau đó không đợi được lại mãnh liệt ngậm lấy môi của đối phương, Lương Tiêu ngược lại thoải mái hơn anh nhiều, không nhanh không chậm giúp anh ổn định lại nụ hôn có chút cuồng loạn của mình, còn rất tỉnh táo vuốt vuốt sống lưng, cọ cọ sống mũi của anh.
Nhà vệ sinh và lối ra của quầy bar cách nhau một đường hành lang, gió vào thổi lạnh buốt, lối vào rơi đầy những đầu thuốc lá đã bị giẫm tắt, bên trong lại không một bóng người, sàn và tường đều lát gạch màu xám, đậm nhạt không đồng nhất, đứng trước gương ngửi thấy mùi nước xịt không khí nồng đậm. Lương Tiêu đột ngột dừng lại, nâng cằm Diệp Quý An để anh nhìn xung quanh, chọn một gian phòng vệ sinh. Diệp Quý An mất mát cúi đầu dựa vào người cậu, nghiêng mắt nhìn xung quanh, hơi không tình nguyện, anh cảm thấy mỗi lần hôn nhau Lương Tiêu đều dừng lại quá đột ngột, làm anh chóng mặt.
“Chỗ này đi.” Diệp Quý An chỉ vào gian ở chính giữa.
Lương Tiêu kéo cổ tay Diệp Quý An, nửa ôm nửa kéo đưa anh vào bên trong, cửa va đập mạnh kêu ầm một tiếng. Diệp Quý An đột nhiên bị cậu ép vào tường, hai tay bị đè chặt cố định tại hai bên tai. Nụ hôn lại lần nữa được áp lên, lần này là Lương Tiêu chủ động, so với khi nãy còn hung hãn hơn rất nhiều. Diệp Quý An lúc này chợt bừng tỉnh, giống như khi được dẫn đến một cảnh giới bí mật, dục vọng của Lương Tiêu mới thực sự biến thành dục vọng.
“Tiền bối à, tiền bối.” Lương Tiêu thấp giọng gọi, dùng phần hông dưới ghì chặt lấy eo của Diệp Quý An, đầu gối chống giữa hai chân anh, tỉ mỉ liếm láp bên trong khoang miệng của đối phương từ răng cho đến gốc lưỡi. Diệp Quý An chỉ có thể phản ứng lại bằng những tiếng rên ‘ưm’ trầm đục, cổ họng không ngừng co thắt, yết hầu lên xuống liên tục, nước bọt tràn ra lại bị Lương Tiêu nuốt xuống, cảm giác ngứa ngáy cùng ướt át lan tràn ra từng chút một, ngay cả khi sự quấn quýt đột nhiên dừng lại thì từng tế bào vẫn âm ỉ phản hồi cảm giác kích thích. Diệp Quý An dùng chút lý trí cuối cùng của mình, run rẩy đưa tay lên chốt lại then cửa.
Lương Tiêu vẫn giữ thế làm chủ, sau khi gặm cắn đôi môi của Diệp Quý An thì đưa nụ hôn chạy dọc theo xương quai hàm, Diệp Quý An cuối cùng cũng có thể nói chuyện được, “Anh cảm thấy cơ thể mình… Không được mẫn cảm cho lắm.”
Diệp Quý An vẫn cảm thấy vấn đề này anh nên nói ra trước thì hơn, vừa nói vừa mê man hít hà phần cổ của Lương Tiêu, giống như sợ nếu dừng lại sẽ lập tức bị cậu đẩy ra vậy, “Thì… có thể anh bị lãnh đạm.”
“Rất lâu rồi chưa làm ư?” Lương Tiêu bắt đầu hôn lên mí mắt.
Diệp Quý An run lên, phản xạ không điều kiện nhắm chặt mắt lại, “Rất lâu.”
“Tự mình thì sao?”
“Cũng không có, chỉ cảm thấy… Không có hứng.” Bị Lương Tiêu ép chặt vào người, Diệp Quý An cảm nhận được vật cứng bên dưới của đối phương đang cọ vào đùi non của mình, thế nhưng chỗ đó của anh vẫn rủ xuống như cũ, chẳng khác gì trạng thái co lại dưới đũng quần âu thường ngày, hoàn toàn không có chút liên hệ gì với cảm giác kích thích đang cuộn trào trong não bộ. Diệp Quý An thường xuyên cảm thấy toàn thân mình đã mọc thêm vỏ, cả người bị bọc bởi từng lớp vừa kín vừa dày, bình thường anh có thể trốn an toàn bên trong đó, nhưng thời khắc này anh muốn ra ngoài, thế mà chẳng thể nào gỡ bỏ xuống tầng tầng vỏ cứng. Lương Tiêu ngược lại không chút gấp gáp, đưa lưỡi liếm khắp mí mắt anh, đôi môi mềm mại bao phủ cả hốc mắt, cứ tách ra lại hôn vào, “Tiền bối yên tâm đi, em có thể khiến anh trở nên mẫn cảm.”
Lương Tiêu tự tin hết tám phần, “Không cần cởi đồ, em giúp anh thoải mái.”
“Đã… Rất thoải mái rồi…” Nơi Diệp Quý An nhắc tới là miệng, và cả những nơi khác được cậu hôn tới. Anh cố ý rung phần dưới thắt lưng mình, khiến cho thân dưới ma sát mạnh hơn, anh muốn biến mình thành bộ dạng chật vật nhịn không được sướng đến động lòng người, cũng muốn Lương Tiêu nhìn thấy. Lương Tiêu thế nhưng lại áp chế hành động của anh, tiếp tục hôn, lần này bắt đầu từ trán, vị trí tưởng chừng chẳng có chút gợi tình nào, thế nhưng lại khiến Diệp Quý An toàn thân run rẩy, hơi ấm của năm đầu ngón tay đột nhiên quấn lấy cổ anh, tách anh ra khỏi bức tường lạnh lẽo phía sau, bị những ngón tay đầy vết chai vuốt ve mơn trớn, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa thỏa mãn. “Đây là nơi mẫn cảm của tiền bối sao?” Diệp Quý An trực tiếp bị hỏi thẳng.
“Không, không biết…” Diệp Quý An cúi đầu giống như sợ hãi, muốn vùi mặt vào hõm cổ Lương Tiêu.
“Ồ, em thấy rồi.” Giọng nói Lương Tiêu mang theo ý cười, nụ hôn của cậu cũng rẽ sang hướng khác, từ chân mày đến cổ, lông mày cọ lên cằm Diệp Quý An, do dự một chút cuối cùng cũng không hôn quá sâu mà dịu dàng chuyển lên phía trên vành tai anh. “Còn chỗ này nữa.” Dái tai bị cắn, lỗ tai bị đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng xoáy vào thật sâu, nơi này vậy mà có thể liếm được, người tình nguyện liếm nó lại là Lương Tiêu, là Lương Tiêu ngày thường kiêu ngạo không bận tâm đến điều gì.
Diệp Quý An rất ngứa, không phải ngứa ngáy do bị tiếp xúc da thịt, anh chỉ muốn khóc chứ không buồn cười. Tiếng thở gấp ngày càng nặng nề, tai nóng đến đỏ ửng, môi và răng nơi cứng nơi mềm cùng nhau gặm nhấm làm anh bị kích thích, đưa anh vào cảm giác vừa mê man vừa thoải mái, đầu óc như bị mắc trên chín tầng mây. Tay Lương Tiêu vuốt ve phía sau cổ anh chưa hề dừng lại, tay còn lại đang mân mê trước ngực anh, cách một lớp áo sơ mi không ngừng cấu ngắt, cảm giác không đau nhưng vô cùng ngứa ngáy. Có thứ gì đó đã dựng cứng dậy ở bên trong, cảm giác khiêu khích nổi cả da gà, Diệp Quý An không biết, anh cũng không hiểu nổi, chỉ cảm thấy nóng, run rẩy đưa tay cởi bỏ cúc áo.
Đây là mẫn cảm ư?
Anh chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị tê liệt.
Lương Tiêu nghiêng đầu ngậm lấy yết hầu của anh, “Thật muốn cắn một dấu lên đây, tiền bối là của em.”
Diệp Quý An ôm cậu vào lòng, hô hấp ngày càng dồn dập, “Cắn đi.”
“Đừng.” Lương Tiêu lắc đầu, “Nghỉ bảy ngày nên không cắn được, còn phải trở lại làm việc.”
Diệp Quý An ngây người, sau đó bật cười, tay Lương Tiêu vuốt ve anh ngày càng chậm rãi, giống như đã vô cùng thuần thục, nụ hôn của cậu cũng vậy, bàn tay thành thạo cởi bỏ dây lưng của anh. Nếu như trái tim có thể dùng mềm và cứng để đo lường, anh cảm thấy lồng ngực mình bây giờ là một cây kem sữa đặt ngoài trời cả buổi, sắp bị tan ra trong chiều tối mùa hè, lại bị bóp chảy trong tay người khác. “Anh còn muốn hỏi cậu, ưm…” Không nhịn được rên rỉ thành tiếng, Diệp Quý An lập tức ghì chặt cổ họng mình lại, đôi mắt mơ màng mở ra một nửa, “Hai người đàn ông làm tình…” Hai từ này nói ra ngoài miệng còn xấu hổ hơn so với anh tưởng tượng, “Phải phân trên dưới nhỉ?”
“Em chỉ từng ở trên.” Mí mắt Lương Tiêu cắt qua xương quai xanh của Diệp Quý An.
Diệp Quý An lòng nghĩ quả nhiên là như vậy, nhưng ít nhiều anh cũng chuẩn bị trước tâm lý, “Đứng thẳng lên trước đã.”
Anh đẩy vai Lương Tiêu đang ép lên người mình ra.
Lương Tiêu đơ ra và giây, vẫn cong lưng như cũ, ngẩng mặt lên nhìn anh, “Nhưng tiền bối muốn sao cũng được.”
Sao anh lại nhìn ra cậu đang khẩn trương, thậm chí… sợ hãi nhỉ? Não Diệp Quý An giờ phút này nghĩ không ra, anh say rồi, cho nên làm gì cũng dứt khoát, “Này, cậu đứng thẳng lên trước đã, thẳng người chút.” Lương Tiêu nghe lời làm theo.
Diệp Quý An bỗng bật cười, vuốt ve gương mặt Lương Tiêu, tự mình ngồi xuống trước hạ thân cậu.
Ngồi không vững, anh trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối tách ra, đệm lên hai mũi giày da của Lương Tiêu, giày da của anh bị bẻ gấp khúc, đế giày chạm hai lần vào mông, “Chưa luyện qua, chắc là không được tốt.” Sau đó vụng về cởi bỏ dây lưng của Lương Tiêu, kéo khóa quần cậu xuống, “Nhưng mà, có câu này nói rất đúng, chúng ta quen tay hay việc.” Anh đỏ mặt, ngẩng cao cổ cười với cậu.
Lương Tiêu không nói lời nào, đứng ngược sáng nên nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ duỗi thẳng tay, nhẹ nhàng chạm lên đuôi mắt của anh.
Cánh tay cậu đang run.
Cậu ta run cái gì, người nên run phải là mình mới đúng, Diệp Quý An nghĩ, cái miệng của mình sắp làm ra trò cười rồi. Anh dằn vặt cái đó của bản thân không có sức lực, hiện tại đối diện với một người con trai khác, anh càng không chắc chắn được điều gì. Diệp Quý An biết mình buộc phải đi bước này, Lương Tiêu lo lắng anh sẽ hối hận, anh càng muốn chứng minh cho cậu thấy mình sẽ không như thế, cơ hội bày ra trước mắt một khi để tuột mất, sau này dù tìm lại được cũng sẽ có sai lệch. Vì thế khi đã nghĩ kĩ anh sẽ không chậm chạp nữa, Diệp Quý An trực tiếp kéo quần lót của cậu xuống, dương v*t đã dựng đứng thành hình, bật ra ngoài cắm thẳng lên mặt anh.
Diệp Quý An hít vào một hơi, loại kích thích trực quan này trước đây anh không có khả năng nghĩ đến. Hơn nữa, vừa cởi quần xuống đối diện nhìn vào, anh mới phát hiện thằng nhóc Lương Tiêu thật trắng, vật dài trước mặt anh màu phiếm hồng, hoàn toàn không dễ thương chút nào, ngược lại những đường gân hiện lên trông thật dữ tợn. Diệp Quý An ngửi thấy mùi cơ thể nhàn nhạt, nhưng không hề khó ngửi, chỉ là chân thực nhắc cho anh biết, đây là dương v*t của đàn ông, trước mặt anh là một người đàn ông.
Hít vào một hơi, Diệp Quý An đỡ lấy hạ bộ người trước mặt, bắt đầu mở miệng.
Quy đầu bị anh ngậm lấy, ngón tay của Lương Tiêu vẫn đang vuốt ve đuôi mắt anh.
Nặng trĩu, cũng thật thô cứng, thậm chí cạ vào lưỡi có chút đau, nhưng hô hấp của anh vẫn thông thuận. Sự tự tin của Diệp Quý An tăng lên gấp bội, anh ngậm sâu hơn chút nữa, ngậm vào một nửa, môi anh đụng trúng bàn tay đang đỡ lấy dương v*t của mình, dương v*t thô cứng chiếm hết toàn bộ không khí trong khoang miệng anh, trước giờ anh chưa từng ăn cây kem hay cây kẹo mút nào có kích cỡ to được đến thế, Diệp Quý An hơi khổ sở.
Anh thử động đậy trước sau, lại cảm giác mình rất mù mờ, môi lưỡi không biết phải làm thế nào cho đúng. Tuần trước anh đặc biệt tìm xem video hướng dẫn, một cô gái trông có vẻ rất chuyên nghiệp, đôi mắt hững hờ, đối diện với một cây dương vât giả đặt trên bàn hướng dẫn thực hiện từng động tác. Khi đó anh cũng trốn trong nhà vệ sinh của công ty xem video, thỉnh thoảng phải tạm dừng để bình tĩnh lại, còn dùng bản ghi nhớ chép lại nội dung học, cuối cùng có không ít tự tin về lĩnh vực này, bây giờ giống như đã quên bằng sạch. Anh đang tắc ở chỗ này, thử dùng lưỡi xoáy một vòng, lại bị dương v*t ấn chặt không động đậy được, Diệp Quý An không can tâm nhả nó ra ngoài.
Chung quy lại là nó quá lớn, đạo cụ trên video dạy học không phải như thế này.
Diệp Quý An nhịn không được cảm thấy bi thương, hơi thở càng thêm gấp gáp, nước bọt chảy ra từ khóe miệng bị dương v*t bịt kín, trượt vài hàng xuống cằm anh, thậm chí còn chảy dọc theo cổ rơi xuống làm ướt nhẹp vạt áo trước ngực.
Ngẩng mặt lên nhìn, bóng mắt Lương Tiêu rất đậm, cũng không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng nhấp hông ra vào, tuy cục diện hơi căng thẳng, Diệp Quý An vẫn bị ấn nghẹn đến phát ra vài tiếng rên ư ư, tiếng nhèm nhẹp của nước bọt bị dương v*t khuấy đảo phát ra từ trong miệng anh, căn bản không khống chế nổi.
Nghe rất gợi tình.
Anh đối với chút tự tin trong mình lại tăng thêm vài phần.
Diệp Quý An nhắm mắt, hai tay vẫn đỡ lấy hạ bộ Lương Tiêu, chuẩn bị chuyên tâm dùng tay vuốt ve nó, lại bị Lương Tiêu nhéo mạnh phía sau gáy, kéo anh đứng dậy, răng anh dường như cắn phải thứ đó của cậu, Diệp Quý An cũng không muốn thừa nhận, anh chưa kịp làm gì cả đã bị nhấc lên xoay ngược lại, bị cậu hung hăng ấn lên tường, cổ chạm vào bức tường sứ lạnh lẽo, cả thân sau cũng lạnh, quần tây đang lấp lửng chưa rơi hẳn cũng bị kéo xuống, kéo theo cả quần lót cùng rơi xuống mắt cá chân.
“Tiền bối.” Hơi thở của Lương Tiêu phả vào tai anh, giống như sóng biển đập dữ dội vào bờ cát, bàn tay của Lương Tiêu thâm nhập vào giữa khe giữa hai chân anh vuốt ve đến ấm nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào lỗ nhỏ phía sau, “Vừa rồi anh làm em đau lắm đấy.”
Diệp Quý An cả người đổ mồ hôi, phía sau áo sơ mi bị kéo lên lộ ra hình xăm, cơ chân căng cứng, anh bị vuốt ve đến rên rỉ liên tục, “ Xin… Xin…”
Lời xin lỗi bị chặn lại, Lương Tiêu hôn lên miệng anh, ngón tay cuối cùng cũng chạm được vào cái miệng nhỏ kia, cảm giác khô khan, hậu huyệt co rúm lại dưới những ngón tay khiêu khích, nhưng cũng chỉ chạm vào mà thôi.
“Em không muốn làm đau tiền bối ở những nơi như nhà vệ sinh.” Cậu vừa nói vừa vuốt dọc theo đường eo nhỏ của Diệp Quý An, khiến anh nâng cao mông lên, Diệp Quý An nhắm chặt hai mắt, không muốn làm đau mình sao? thật ra có làm đau cũng không sao cả. Anh tập trung lực chú ý toàn thân đợi một sự xâm nhập, dù là cảm giác toàn thân tê liệt anh cũng chấp nhận, thậm chí cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ phát ra, chỉ để đợi cậu tiến vào giữa hai chân.
Thứ đó của Lương Tiêu trượt lên xuống giữa khe đùi Diệp Quý An, chạm vào vật đang đung đưa của anh. Diệp Quý An cả người mê man, cúi đầu nhìn hai vật cứng đang trượt lên nhau, nhìn đôi chân trần trụi đang bị xâm phạm, một màn này còn làm người ta xấu hổ hơn so với trực tiếp đâm vào. Lương Tiêu không báo trước túm lấy bạn nhỏ của anh, bàn tay đẹp đẽ vân vê cọ sát, ngón cái xoáy nhiều vòng trên đỉnh đầu, ngón út mơn man khiêu khích. Thái dương Diệp Quý An mạnh mẽ nhảy, tiếng rên của anh còn dữ dội hơn khi nãy. dương v*t vốn chỉ cứng một nửa của anh duỗi căng hết mức, nó đang cương lên rất khoa trương, làm anh cảm thấy mình đã trở về thời học sinh tinh lực dồi dào.
Tiếng rên rỉ ngắt quãng của anh bị Lương Tiêu nghe hết, độ cứng bị Lương Tiêu nắm chặt hơn, chỉ vuốt ve vài nhịp, tốc độ va chạm của Lương Tiêu bỗng gấp gáp hơn, “Tiền bối, kẹp chặt chân lại.” Nhắc nhở như vậy, chất giọng trầm ấm đến mê người, “Giúp em thoải mái hơn một chút.”
Diệp Quý An làm theo, khép hai chân lại, đầu gối chạm vào nhau, khe giữa hai đùi kẹp chặt bị cự vật nóng bỏng nhét vào giữa hiện thành dạng hình một cái lỗ tròn, đôi chân trơ trụi trắng nõn bị dương v*t ma sát đến nóng đỏ, chiếc cổ đầy vết hôn cùng cơ thể không ngừng dao động. Anh khổ sở chống tay lên tường, cổ ngoảnh sang một bên, đôi mắt ngập nước nhìn người trước mặt khóe mắt đỏ ngầu, một nụ hôn được hôn lên, anh phát ra nhưng âm thanh “ưm ưm” đầy thỏa mãn.
“Thoải mái… quá.” Anh chỉnh âm thanh nhỏ lại, “Cậu… chạm vào anh.” Lương Tiêu bật cười, chiếc lưỡi ẩm ướt gợi tình liếm hết những giọt mồ hôi trên mặt anh, dương v*t đang rút ra cắm vào giữa hai đùi anh không còn nhẹ nhàng nữa.
Đột nhiên, không một chút chuẩn bị, bên ngoài vang lên tiếng động, có người đi vào, còn không phải chỉ có một người, giọng điệu ngà ngà say nói gì đó với nhau. Diệp Quý An chẳng có tâm tình để nghe kỹ, chỉ nghe thấy tiếng va đập phía xa vẫn tiếp tục, nhưng chẳng đập dữ dội bằng nhịp tim anh lúc này, anh thấy hơi sợ hãi, mùi của nước xịt không khí đã không còn ngửi thấy nữa, thay vào đó là mùi mồ hôi bốc lên giữa không trung, với anh mà nói vô cùng gợi dục, vì thế anh không muốn người khác ngửi thấy.
Lương Tiêu vẫn chẳng có ý định dừng lại, chỉ đưa cái đó vào chậm hơn, tránh cho anh phát ra âm thanh khi nãy, cậu không muốn người khác nghe được tiếng rên rỉ của Diệp Quý An. Hôn khẽ lên miệng anh, lại bị đầu lưỡi mềm mại của Diệp Quý An liếm lên, giống như khi nãy đã làm với hạ bộ của cậu, vừa vụng về vừa chuyên tâm, tiếng thở gấp vẫn tràn ra ngoài, Lương Tiêu giữ chặt cằm anh khiến nụ hôn sâu hơn, nuốt những âm anh kia xuống không để chúng truyền đi, nào ngờ lưỡi vừa chạm lưỡi, Diệp Quý An đã trực tiếp bắn ra, bắn lên tay cậu, dịch thể trắng đục dính nhơm nhớp không ngừng phun ra, từng hàng từng hàng chảy xuống mặt đất.
Diệp Quý An đã mở không được mắt, run rẩy nhăn mày lại, gương mặt mơ màng mê người, cơ thể anh cũng run rẩy theo, đôi chân không ngừng kẹp chặt khiến Lương Tiêu tê cứng da đầu. Cậu hôn tới, ôm cơ thể Diệp Quý An vào lòng mình, khiến Diệp Quý An cảm thấy vô cùng an toàn, ngón tay không còn sức lực trượt từ trên tường xuống.
Lại có âm thanh truyền tới, cửa lại mở ra, sau đó bỗng nhiên im bặt, nơi này lại một lần nữa chỉ còn hai người bọn họ.
“Anh… anh cũng giúp cậu.” Trong lòng Diệp Quý An hiện ra cảnh tượng ái muội, to gan duỗi tay chặn người phía trước, rút ra chỗ đó của mình đang mềm xuống sau khi kết thúc cao trào, muốn chạm vào vật thô cứng đang đung đưa qua lại kia, nhưng cũng không bắt kịp, Lương Tiêu đút vào quá nhanh, cái eo cậu giống như không biết mệt, hô hấp dồn dập lên cổ anh, hôn đến mức anh run lẩy bẩy. Dịch thể của cả hai người trộn lẫn vào với nhau, bôi ướt dương v*t đang cương cứng đến mức nổi gân tím. Bàn tay Lương Tiêu lại tìm đến hậu huyệt của Diệp Quý An vuốt ve mơn trớn. Về đoạn sau này, khi Lương Tiêu không nhịn được cắn xuống cổ anh, thấp giọng rên rỉ bắn vào giữa hai chân anh, cũng là lúc Diệp Quý An cảm thấy cơ thể mình mệt lả, nửa thân dưới ướt nhẹp, dính nhớp nháp.
Hô hấp của Diệp Quý An dần dần bình ổn trở lại, chỉ cảm thấy cổ mình rất lạ, vết cắn từ đằng sau vẫn chưa hết đau, lại có một loại khoái cảm ngọt ngào, giống như chạy qua một dòng điện nhẹ, “Quả thật.” Anh cười ngốc, “Cổ của anh, là nơi mẫn cảm nhất.”
Lương Tiêu ôm anh càng chặt hơn, “Tiền bối thấy thoải mái không?”
“Ừ,” Diệp Quý An nghiêng mặt qua, tai cọ cọ lên tóc cậu, “Nhưng mà cảm giác, rất ngượng… Lần sau đi vệ sinh anh sẽ nhớ lại.”
Diệp Quý An không nhịn được lại bật cười.
“Thực ra khi nãy em hồi hộp muốn chết.” Lương Tiêu cũng cười, giọng còn mang theo âm mũi, mơ mơ màng màng như tiếng trẻ nhỏ, “Nếu như em không thể khiến anh thoải mái, vậy phải làm sao?”
“Nếu em dọa sợ tiền bối, vậy cũng phải làm sao?” Câu bổ sung.
“Này, tự tin một chút có được không.” Diệp Quý An nhéo lòng bàn tay cậu, “Cậu nói xem, chúng ta gặp được nhau sớm như vậy, lại có thể bên nhau như lúc này.” Anh cố gắng điều chỉnh ý tứ, “Là loại duyên phận mà bố cậu từng nhắc tới. Cậu phải có lòng tin vì điều này chứ.”
“Đúng vậy, tiền bối, em biết rồi.” Giọng của Lương Tiêu bống nhiên thanh thoát trở lại, như bầu trời trong xanh quang đãng, có gió thổi vi vu, “Trời định kiếp này anh phải yêu em.” Cậu nói.
Diệp Quý An không có ấn tượng gì nhiều về những chuyện khác sau khi hai người xong việc, đại khái là anh được cậu lau sạch cơ thể rồi mặc quần áo cho, ra khỏi nhà vệ sinh được Lương Tiêu lái xe đưa về nhà.
Ngày hôm sau tỉnh dậy khỏi giường, đầu đau như búa bổ, bất chợt ý thức sờ sang bên cạnh, người ôm mình ngủ không có ở đây. Diệp Quý An đã được tắm rửa sạch sẽ, cả người phảng phất mùi sữa tắm nhè nhẹ. Nhìn vào đồng hồ đã là hơn mười giờ sáng, trên màn hình điện thoại dán một mẩu giấy nhớ, nét chữ đều đều của Lương Tiêu vẫn còn chưa khô mực: “Em xuống dưới mua đồ ăn sáng, tiền bối phụ trách mở cửa sổ thông khí.”
Diệp Quý An bật cười, không có cách nào khác, nghĩ đến giọng ông chủ tiệm ăn sáng mang nặng khẩu âm địa phương phía nam, lại nghĩ tới phát âm tiếng phổ thông chầm chậm từng chữ quá mức tiêu chuẩn của Lương Tiêu cùng biểu tình lúng túng của cậu, anh lại phì cười. Lật chăn ra mới phát hiện mình trần như nhộng, ngay cả quần lót cũng không mặc, nghĩ lại những việc tối qua đã trải qua, anh lại bất giác mỉm cười, rất ít việc có thể khiến anh trong lúc đau đầu mà còn cong đuôi mắt bật cười được như thế này, không nói đến những cái khác, đây chính là phần thưởng cuối năm của anh.
Anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc quần lót mặc vào, cũng không biết có phải của mình hay không, sau đó cầm lấy một chiếc áo sơ mi rộng, cái này anh biết, là của Lương Tiêu.
Khoác lên người, có thể che khuất phần mông.
Diệp Quý An tin sau khi Lương Tiêu ra ngoài mua đồ ăn sáng trở về, chắc chắn muốn nhìn thấy anh mặc đồ của cậu, thậm chí bên dưới chỉ cần mặc đồ lót là đủ rồi, những thứ khác không cần mặc nữa.
Đứng trước gương chải đầu, ngoại trừ quầng thâm mắt, Diệp Quý An rất thỏa mãn với diện mạo của bản thân, tiếng mở cửa vang lên, anh đẩy cửa bước ra, anh đã chuẩn bị nhào tới ôm chặt lấy Lương Tiêu, lại nghĩ áo khoác dính tuyết nhất định rất lạnh, vậy thì cởi ra rồi ôm người sau.
Nào ngờ cửa vừa mở ra, một giọng nữ tràn đầy năng lượng cùng gió lạnh dồn dập ập vào: “Thiếu gia à, sắp năm mới rồi dì qua dọn dẹp cho cậu nè.”
Diệp Quý An ngây ra một cục, đứng như trời trồng trước cửa phòng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Là một phụ nữ trung niên béo, nhìn ra hơn năm mươi tuổi, mặc áo bông đỏ, đi bốt cao cổ, cô đặt túi lớn túi nhỏ xuống chân, hét lớn lên đầy kinh ngạc: “Ôi, cậu có phải là… chủ quản Diệp?”
Diệp Quý An quý sợ kinh hồn bạt vía, chỉ muốn chạy ngay vào trong phòng mặc quần.
Người phụ nữ béo đuổi theo túm lấy anh: “Ôi trời ơi, nghe danh từ lâu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”