“Ồ, nhà văn à ? Tuyệt quá. Bút danh của anh là gì thế ?”

Biết ngay mà. Nhưng trong trường hợp này, anh không thể không trả lời.

“Là … Ito Tsugumi…”

Đúng như dự đoán, lại một khoảng lặng trôi qua.

“Ito Tsugumi?”

“À, chắc cậu chưa từng nghe đến nhỉ. Không sao đâu. Dù gì sách của tôi cũng không bán được mấy.”

Vừa định cười cho qua chuyện thì vẻ mặt chân thành của Sakutaro đập vào mắt anh.

“Anh là … Ito Tsugumi?”

Chân mày cậu chợt cau lại, Sakutaro hỏi với nét mặt như đang giận dữ.

“Cậu Areno…”

Đang bối rối thì anh thấy Sakutaro đột nhiên cúi gằm mặt xuống.

“A,xin…xin lỗi. Chẳng qua, hiện giờ, tôi không biết mình nên làm gì mới phải”

Sakutaro cúi đầu lẩm bẩm, tai cậu ta thoáng đỏ lên.

“Vì tôi không ngờ mình lại gặp được anh tại một nơi thế này nên mới…Xin lỗi, từ rất lâu về trước, tôi đã là fan của Tsugumi, à không phải, là của anh Ito mới đúng.”

Sakutaro ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Tsugumi còn đang đờ ra vì những lời đường đột này.

“Cuốn sách đầu tiên tôi đọc của anh là Màn đêm, tỏa sáng, cũng là cuốn sách tôi thích nhất từ đó đến nay.”

“Hả, cuốn đó ư?”

Thật ngoài sức tưởng tượng. Màn đêm, tỏa sáng là tác phẩm nặng nề và khác biệt nhất trong các tác phẩm của Tsugumi, ý kiến của độc giả chia thành hai luồng thích – ghét rất rõ ràng. Nhưng anh cảm thấy cậu trai trông có vẻ tốt bụng trước mắt mình không giống người sẽ thích một tác phẩm như vậy.

Câu chuyện kể về một người đàn ông mắc bệnh ưa sạch sẽ. Chuyện bắt đầu từ khi anh ta không thể bước đi trên nền gạch ướt và liên tục nghỉ những tiết học bơi thời tiểu học. Sau đó càng lớn, thứ anh ta không thể động vào cũng dần dần tăng lên, đến cuối cùng, nhân vật chính đã không thể ra khỏi vòng tròn bán kính một mét. Thế nhưng, anh ta vẫn rất an lòng, thoải mái say ngủ bằng tư thế gò bó nhất bên trong vòng tròn che chở anh ta.

Cuốn sách này từng nhận phải rất nhiều chỉ trích gay gắt khi nhân vật không được cứu giúp, nhưng cũng có những người cảm thấy hạnh phúc khi chứng kiến người khác bất hạnh. Màn đêm, tỏa sáng chính là câu chuyện được viết theo lối cực đoan như vậy.

“Trong câu chuyện đó, đến cuối cùng, bệnh của anh ta vẫn không chữa khỏi được. Mọi người xung quanh đều bỏ cuộc, tình trạng của anh ta không hề tiến triển tốt lên chút nào, ngược lại càng lúc càng xấu đi, nhưng bản thân anh ta lại rất hạnh phúc. Khi đọc tới đây, tôi đã từng hoài nghi không biết kết thúc như vậy có tốt không nữa, nhưng tôi thấy tác phẩm này hay ở chỗ, nó không phủ định bất cứ ai, kể cả người mạnh hay kẻ yếu, bất cứ ai cũng có thể sống trong thế giới đó.”

Tình huống trở nên kì lạ khi Sakutaro thao thao bất tuyệt, còn bản thân tác giả là Tsugumi chỉ biết vâng, dạ rồi liên tục gật đầu.

“Những người mắc căn bệnh như thế, không chừng đang ở ngay bên cạnh chúng ta. Vậy mà, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa một lần nghiêm túc suy nghĩ về sự tồn tại của họ. Có điều nhắc mới nhớ, hồi tôi còn là học sinh, tôi nhớ có một cậu bạn không bao giờ chạm vào tay cầm xe buýt. Tôi đọc sách của anh cũng đúng vào lúc bản thân đang gặp nhiều chuyện phiền não…”

Sakutaro thở dài rồi nói tiếp.

“Tuy không thể diễn đạt rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy thật may mắn vì bấy giờ gặp được cuốn sách ấy.”

Cậu cúi gằm mặt, nói lí nhí.

“Cảm…cảm ơn cậu.”

Tsugumi bối tối cúi đầu. Được người ta khen như thế, anh hạnh phúc đến mức suýt phát khóc. Chuyện viết văn đối với Tsugumi mà nói, chính là xắt nhỏ bản thân mình ra rồi tạo nên một Tsugumi khác. Nó được sinh ra từ chính cơ thể Tsugumi nên rất giống anh, nhưng lạ không phải là anh, nó sở hữu một trái tim đơn thuần biết vui khi được khen, và đau lòng khi bị chê trách.

“Chà, tôi thật sự không ngờ lại gặp được tác giả của cuốn truyện.”

Sakutaro híp mắt, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá đang đong đưa trong gió. Nhưng tia nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, loang những hình bóng méo mó trên khuôn mặt nghiêng nghiêng. Nụ cười lạ lùng nhìn như khóc.

“Có điều, tôi hơi bất ngờ vì cứ ngỡ tác giả là một cô gái trẻ.”

“Ừ, tôi cũng thường bị nói như thế lắm. Có lẽ do văn phong với bút danh đã làm mọi người nghĩ vậy chăng? Với lại tôi cũng không còn trẻ. Năm nay đã 35 tuổi rồi”

Sakutaro “Hả?” một tiếng, trợn to mắt.

“Xin lỗi, tôi cứ tưởng anh cỡ tuổi tôi mà thôi.”

“Cậu Areno bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay tôi 27.”