Tsugumi dọn dẹp mất nửa ngày mới xong, sau khi chào hỏi hang xóm một lượt thì ra ngoài ăn tối. Từ đây tới nhà ga mất chừng hai mươi phút đi bộ, nhưng đổi lại tiền thuê nhà không đắt. Xung quanh có cả phố mua sắm, có khá nhiều người già đang đi bộ qua lại, bầu không khí yên ả mang tới cảm giác rất thoải mái. Anh phát hiện một quán cơm bán theo suất trông khá cũ kĩ nằm bên đường lớn, bèn ghé vào ăn đại một suất cá nướng. Trên đường về, anh còn vào cửa hang tiện lợi mua bánh mì và sữa cho bữa sang rồi mới về nhà.

Khi Tsugumi mơt cổng, một cơn gió nhẹ thôit qua, cuốn theo tờ quảng cáo vừa rớt khỏi thùng thư. Anh bước lên cầu thang, vờ như không thấy khung cảnh thê lương ấy, vừa mở cửa phòng ra, không gian tối thui đã bao trùm khắp các ngóc ngách.

“Tôi về rồi đây…”

Vì sống một mình nên khônga I đáp lại anh. Anh tự nhủ đó là điều đương nhiên rồi bật điện lên như bình thường. Căn hộ tuy đã sang, nhưng chẳng hiểu sao nhìn từ lối vào chật hẹp, phòng ốc cùng khu bếp trông càng lạnh lẽo hơn.

Tháng Mười hai đã trôi qua hơn nửa, trong phòng lạnh vô cùng. Tsugumi bật điều hòa được trang bị sẵn, nhẩm tính chuyện mua bàn sưởi. Điều hòa làm khô không khí sẽ dễ gây đau họng, hơn nữa tiền điện cũng tốn kém. Nếu là bàn sưởi thì chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ấm áp rồi. Cửa hang đồ gia dụng gần đây không biết có bán không nhỉ? Anh cố lấp đầy đầu óc bằng những chuyện vụ vặt thường ngày, không cho cái lạnh có bất cứ kẽ hở nào để tràn vào.

Nhưng nói thật, Tsugumi vẫn còn lo lắng lắm. Trong thời điểm sắp sang năm mới này, cat Giáng sinh lẫn Tết anh đều chỉ có một mình. Tuy đã tự nhủ đừng nghĩ tới những chuyện mai sau vội, thế mà cứ nghĩ sang năm cũng sẽ thế này, anh lại thấy chạnh lòng. Nhưng anh biết đây chính là hiện thưc.

Tsugumi đã 35 tuổi, trong tay chỉ có duy nhất một thứ, đó là khả năng dùng ngôn từ để kiếm sống. Vòa những lúc quan trọng, những lúc có chuyện đột xuất, đã bao lần anh cảm nhận sâu sắc được điều này. À, thì ra mình chỉ còn mỗi nó. Đứng trước sự thưc ấy, anh cứ hết buồn lại vui, tâm trạng thay đổi qua lại liên tục như một kẻ ngốc. Bây giờ, dù nhiều luca vẫn có cảm giác cô độc, nhưng anh thấy biết ơn khả năng đó nhiều hơn.

Tsugumi lấy giấy ra, bày lên chiếc bàn nhỏ.

Bình thường anh toàn dùng máy tính để làm việc, nhưng riêng cái này anh sẽ viết bằng tay.

Dạo gần đây, anh có thói quen cư hai ba ngày lại viêt một mẩu truyện nhỏ. Từ hồi quen biết Sakutaro, ah đã bắt đầu chắp vá linh tinh những chuyện này nọ. Không có tình tiết lớn lao chỉ là những nội dung tản mạn thường nhật dài tâmg ba, bốn trang…

Trước khi viết, anh bơm đầy mực vào cây bút máy rất lâu rồi không đụng tới. Khác với đánh chữ trên máy tính có thể lập tức sửa sai, khi viết tay, phải đắn đo mãi xem mình sẽ viết cái gì, viết ra sao rồi mới hạ bút được. Mỗi khi ngẩn người suy nghĩ, anh lại có cảm giác Sakutaro đang ở rất gần. Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong một ngày của anh.

“Vì thích anh…nên mới thấy nặng.”

Sakutaro đã nói như vậy, cậu ấy không ghét mình. Tsugumi tự nhủ cần hiểu roc điều đó, không được để thói tự ti của bản thân bóp méo tình cảm của Sakutaro. Sức mạnh để nghĩ được như vậy cũng là thứ anh nhận được từ Sakutaro. Thế là đủ rồi. Anh không cần gì thêm nữa.

Dồn lực vào bàn tay cầm bút, Tsugumi từ tốn khắc từng nét chữ lên giấy.

Chuyện Sakutaro.

Tiêu đề vẫn như mọi khi. Anh chậm rãi lấp đầy từng ô kẻ trên giấy như đang chon xuống từng món bảo vật. Đêm nay, anh thuật lại chuyến đi thăm ông Areno. Không phải chuyện về anh và Sakutaro mà lag cuộc hội thoại của hai ông cháu họ.

Anh chép lạu theo ký ức những sự kiện giữa Sakutaro và mọi người xung quanh, nhưng lại né tránh kỉ niệm của hai người bọn họ. Vì anh không muốn Sakutaro phải đau lòng khi nhớ về chúng. Hơn nữa, Tsugumi cảm thấy không cần lưu giữ những chuyện cảy ra giữa anh với cậu.

Chuyện về con bướm say ngủ như một nụ hoa trắng trong bụi đỗ quyên ở công viên. Chuyện quả dưa chuột hình tráu tum. Chuyện hai ngón tay gần như tan chảy dưới sắc trời chiều. Chuyện đóa sơn trà trong đêm tối. Những khoảnh khắc trải qua cùng Sakutaro đều đang sống trong lòng anh. Sau này cũng không thể nào quên.

Anh muốn viết ra những điều mà khi người ta đọc được nó, dù không đến mức hạnh phúc, nhưng chí it tâm tình sẽ trở nên vui vẻ hơn. Tuy vậy, anh vốn không định để cho ai khác đọc tập truyện này, ngoài Sakutaro. Vậy nên nhan đề mới là Chuyện Sakutaro. Sauk hi gạt bỏ những chi tiết thừa thãi, trong dầu anh xuất hiện một câu chuyện giản dị vô cùng phù hợp với hình tượng của cậu.

Một câu chuyện không được ai đón đọc. Không hướng tới mục đích nào. Chẳng có ích gì cho đời.

Cho dù như vậy, chỉ cần viết ra thôi, bản thân anh đã hạnh phúc lắm rồi.

Tiếng ngòi bút máy sột soạt trên giấy nghe thật êm tai. Tsugumi cảm thấy may mắn vì có thể chạm tới hạnh phúc một cách dễ dàng như vậy, ở trong căn phòng chật hẹp thế này. Có tiếng “bụp” vang lên, một giọt mực xanh rỉ xuống.

Vì sao lại khóc? Rõ rang anh còn đang cảm thấy may mắn, cả niềm hạnh phúc này cũng đâu phải giả. Cơ mà, quả nhiên con người không thể chỉ sống nhờ vào hai thứ đó. Tsugumi chăm chú nhìn những con chữ xanh đang mơ hồ nhảy nhót, trong lòng xốn xang lạ.

Một chiều lạnh buốt tháng Hai, anh nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại công cộng.

“Đã lâu không gặp”, một giọng nói già nua vang lên khiến anh bất chợt đứng thẳng người dậy. Là ông của Sakutaro.

“Đã lâu không gặp ạ. Cháu chuyển nhà mà không đến chào ông, thật sơ…”

“Không sao, không sao, không cần câu nệ như thế. Hôm nay ông có chuyện nghiêm túc muốn nhờ Tsugumi đây. Chuyện không tiện nói qua điện thoại, có thể phiền cậu tới đây một chuyến không?”

“À, vâng ạ.”