Nhìn Komine nghiêng đầu khả ái, Tsugumi cảm thấy tâm trạng mình như được kết nối với cậu bằng wifi. Khuynh hướng giống nhau, tuổi tác sàn sàn nhau, đây là lần đầu tiên Tsugumi có một người bạn cùng là tác giả, có thể nghiêm túc thảo luận về chuyện sáng tác. Vấn đề duy nhất ở đây là, anh hy vọng cậu đừng gọi mình là “Tsugumi” nữa.

“Sakutaro, xin lỗi đã khiến cậu mất nhiều thời gian này. Công việc ngày mai của cậu không bị ảnh hưởng chứ?”

Tsugumi khẽ nói với Sakutaro đang ngồi bên cạnh. Sau khi bữa tối kết thúc, họ bị Komine ngây ngất trong men say kéo đi thêm tăng nữa nên mới ngồi ở chỗ này.

“Không sao đâu. Anh Komine tính tình vui vẻ thật.”

Hai người đang vui vẻ chuyện trò thì..

“Á à, bên kia đang làm gì thế? Không cho phép hai người tán tỉnh nhau!”

Komine tình mắt, chỉ tay về phía này.

“Chúng tôi đâu có tán tỉnh nhau?”

“Cơ mà, không hiểu sao, tôi thấy Tsugumi với Areno hợp nhau lắm, chẳng lẽ hai người đang hẹn hò à?”

“Hẹn… hẹn hò cái gì chứ!”

Thấy anh hoảng hốt lắc đầu, Komine bèn bĩu môi.

“Ái chà, Tsugumi giỏi thật đấy! Làm tác giả thì được biên tập viên quý mên, làm đàn ông lại được một thanh niên vừa trẻ vừa đẹp thế này săn sóc. Còn tôi thì chẳng được ai yêu thương cả.”

“Cậu Komine chẳng có hơn mấy triệu độc giả trên thế giới yêu quý đấy thôi.”

Nakanishi lập tức tiếp lời như một biên tập viên thực thụ.

“Cóc cần mấy số liệu ảo ấy, tôi muốn người người chỉ yêu một mình tôi cơ.”

Cả đám thanh niên đều xúm vào an ủi Komine đang bắt đầu hờn dỗi.

“A đúng tồi, nếu nói đến chuyện không có ai yêu…”

Một anh chàng trong số đó mở lời, cố gắng bẻ hướng câu chuyện.

“Gần đây, trong một lần đi nhậu tăng hai, tôi ngội cạnh một người mới chia tay với người yêu đã quen nhau tận mười năm đấy. Mà lý do chia tay của họ cũng vô lý lắm!”

“Vô lý thế nào cơ?”

Một cậu trai khác tiếp lời.

“Vì tự dung anh ta muốn có con. À, tất nhiên anh ta cũng là gay nhé.”

Tsugumi giật mình, cánh tay đang cầm ly cũng khựng lại.

Liếc mắt nhìn sang, anh thấy mặt Sakutaro cũng cứng đờ khi nghe được câu chuyện quen tai.

“Hả? Cái gì chứ? Thằng cha kia thật không xứng làm gay mà!!”

Komine tỏ ra hứng thú với câu chuyện.

“À, Tsugumi cũng chia tay với bạn trai cũ vì lý do này nhỉ? Chúng ta cũng hiểu cảm giác khao khát có một đứa con lắm chứ, nhưng khi biết mình là gay, cho dù là chán ghét đối phương cũng không thể lôi chuyện con cái ra làm cớ để chia tay chứ. Khoan nói tới chuyện đăng kí nhận con nuôi, ai không quán triệt nổi tư tưởng này thì đừng làm gay nữa, chỉ tổ làm phiền toái cho người xung quanh.”

Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Tsugumi đều gật đầu.

“Nhưng mà chuyện chưa dừng ở đó. Mặc dù lấy lý do muốn có con để chia tay với người mình đã chung sống gần mười năm, sau khi quyết định kết hôn với phụ nữ xong, anh ta mới biết mình không thể có con được.”

“Vô sinh hả?”

“Đoán trúng phóc!”

Mọi người im lặng một giây, rồi đồng loạt cười phá lên. Trong lúc cả đám nhao nhao mồm năm miệng mười “Tự làm tự chịu”, “Đáng đời”, thì Tsugumi cúi gầm mặt. Những chuyện như vậy trên thế giới có rất nhiều, không chắc là chuyện của Shinji. Vậy mà vô số cảm xúc bủa vây khiến anh không thể ngẩng đầu lên.

“Bây giờ người đó vô cùng hối hận về việc chia tay với bạn trai. Quen nhau mười năm rồi, chia tay cũng không phải vì ghét người ta, nếu có thể làm lại từ đầu thì anh ta rất muốn cứu vãn mối quan hệ cũ.”

“Nói sảng gì thế? Cái thứ đàn ông ích kỷ chết luôn đi cho đỡ chật đất!”

Komine đột nhiên trở nên hung hăng. Một cậu trai vừa cười vừa giải thích, rằng mỗi khi Komine uống say, hình tượng đáng yêu bình thường sẽ hoàn toàn biến mất.

“Trái tim của một con người là thứ anh ta dễ dàng đẩy bên nọ ném bên kia như thế chắc. Tôi cầu mong người bạn trai bị ruồng bỏ kia đừng bao giờ tha thứ cho anh ta, phải bắt hắn quỳ xuống rồi giẫm lên đầu mới được. Phải không, Tsugumin?”

Đột nhiên bị hỏi tới, anh giật mình ngẩng mặt lên.

“À, ừ, có lẽ thế.”

Anh vừa gật đầu lấy lệ thì nghe thấy giọng chào mừng của nhân viên phục vụ trong quán, một vị khách bước vào. Nhân vật chính trong câu chuyện “quen tai” ban nãy xuất hiện.

“Ủa anh Ito? Cám ơn anh hôm nọ đã tới quán.”

Tim Tsugumi run rẩy đánh “thịch” một tiếng rất lớn.

“Lần trước tôi nhận được danh thiếp rồi.”

Đúng là giọng của Shinji.

“Cảm ơn anh, mời anh qua bên này.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước lại gần. Anh đã cố tình cúi đầu để không phải chạm mặt nhau nhưng…

“… Tsugumi?”

Khi nghe tên mình vang lên, một cơn đau nhới chạy dọc bao tử anh. Tsugumi chậm rãi ngẩng đầu.

“Là em thật hả? Tình cờ quá. Hiếm khi thấy Tsugumi đến những nơi thế này.”

“Bạn anh hả Tsugumin?”

Nghe Komine hỏi, anh không còn cahs nòa khác ngoài gật đầu.

“Nếu vậy thì cùng ngồi xuống uống vài ly. Rượu uống càng đông thì càng vui mà.”

Hăng hái bừng bừng vì hơi men, Komine nhừng ra một chỗ mời Shinji ngồi xuống. Shinji tuy khách sáo “Làm phiền mọi người!”, nhưng vẫn tươi cười bước vào bàn.

“Anh Nakanishi, đã lâu không gặp.”

Shinji chào Nakanishi. Nakanishi làm biên tập cho Tsugumi từ ngày anh mới ra mắt tới bây giờ nên giờ đã nhiều lần có dịp bước vào căn hộ hai người chung sống, cũng từng đi ăn uốc với Shinji.

“Ừ, lâu rồi không gặp. Trông cậu vẫn khỏe, à không, ờ… thật trùng hợp quá.”

Nakanishi lắp bắp trả lời. Có vẻ như anh cũng đoán ra câu chuyện “quen tai” khi nãy chính là chuyện của Shinji. Sakutaro vẫn giữ nguyện nụ cười giả tạo.