Khi anh đang nghĩ về chuyện nổi tiếng quá cũng không tốt thì Komine ngẩng mặt lên.

“Tôi thích tiểu thuyết của anh Ito từ lâu rồi. Tuy tôi rất tự hào về truyện tranh của mình, nhưng vẫn ao ước được vẽ nên một thế giới khác, điều này đã làm tôi khổ sở suốt một thời gian dài. Tuy có chút lo lắng vì phong cách sáng tác của anh Ito và tôi không giống nhau, nhưng tôi thực sự nghiêm túc. Rất mong được hợp tác với anh!”

Komine cúi đầu. Một tác giả nổi tiếng đến thế lại chân thành cúi đầu trước một nhà văn không bán được sách như anh. Bỏ qua khía cạnh nổi tiếng thì Komine là một người rất nghiêm túc trong công việc.

Nếu làm chung với người này, mình có thể cố gắng được.

“Tôi cũng vậy, mong cậu giúp đỡ.”

Tsugumi cũng cúi đầu.

Khi Tsugumi về tới chung cư, cửa phòng đột nhiên bật mở, anh thấy Sakutaro lao ra ngoài.

“Tsugumi, anh đã về rồi! Tôi xem cái này rồi đấy!”

Trên bìa tạp chí Shinpa Sakutaro đang cầm trên tay có đăng dòng chữ “Phỏng vấn Ito Tsugumi” thật to.

“Cậu mua rồi sao? Tôi còn tính tặng cậu một tờ mà. À, nhưng cậu không cần đọc cũng…”

Không màng tới Tsugumi đang lúng túng, Sakutaro mở to trang báo ra.

“Tấm hình này rất đẹp. Áo sơ mi trắng cùng kiểu tóc vuốt ngược thế này thật hoài cổ, lại còn in đen trắng nên càng giống những văn hào ngày xưa. Tạo hình khắc kỷ thế này quá hợp với anh Tsugumi.”

Tai Tsugumi nóng rực. Mặc dù anh có biết về phỏng vấn nhưng không ngờ họ còn chụp cả hình. Lần đầu tiên trong đời vừa phải ăn mặc chải chuốt, tạo kiểu tóc cầu kỳ để nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp quay chụp, vừa phải nói chuyện về tác phẩm mới, anh đã cảm thấy mình sử dụng hết khả năng giao tiếp của cả một đời rồi.

“Ban đầu tôi còn ngạc nhiên, anhTsugumi mà chịu để người ta phỏng vấn thì đúng là chuyện lạ.”

“Ừm, tôi cũng phải đấu tranh tư tưởng lắm ấy chứ.”

Tsugumi mỉm cười xấu hổ rồi cúi gằm mặt xuống. Tuy anh viết ra được tiểu thuyết, nhưng lại không giỏi giới thiệu về tác phẩm mình viết chút nào. Vi ngại người lạ nên anh rất khó mở lời trước mặt người khác, cũng vì vậy mà từ chối hết những lời mời phỏng vấn. Anh không giỏi phô bày bản thân, nhưng lại muốn được người ta chú ý đến. Những mâu thuẫn dồn nén đó đều được dốc hết vào tiểu thuyết của mình.

Dù biết bản thân có vấn đề, anh vẫn tự an ủi rằng mình không phải là nghệ sĩ hài dùng tài ăn nói để tranh thắng thua nên không giao tiếp cũng chẳng làm sao. Nhưng giờ đã tới lúc phải ngừng việc trốn tránh ấy.

Có người phải đấu tranh với số phận mỗi ngày để tiếp tục sống sót, bản thân anh muốn ở bên một người như thế, nên không muốn cứ ngây thơ như trước nữa.

Gần đây anh đã tự giác mở rộng phạm vi công tác. Ngoài bên Shinpa đang hợp tác để ra sách mới, anh còn nhận lời phỏng vấn của những nơi khác nữa. Tuy rất xấu hổ khi phải để lộ mặt nhưng vẫn đồng ý chụp hình. Tsugumi cũng nhận viết bài và phê bình văn học cho một số nơi, mà việc đầu tiên chính là sáng tác cốt truyện cho truyện tranh thiếu nữ.

Anh muốn rễ cây của mình trở nên to lớn cứng cáp hơn, cho dù chỉ chậm chạp từng chút cũng được.

Để nhỡ Sakutaro có ngã xuống thì anh sẽ không hoảng hốt, mà có thể làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu.

Nỗi bất an khi không có người thân để nhờ vả, nỗi lo sợ bệnh tật ốm đau, những bước chân loạng choạng không dứt nay đã được củng cố vững vàng. Đây là lần đầu tiên anh có tâm trạng như thế, như một mảnh vải cotton được kéo căng ra.