Gia đình cậu cũng ủng hộ nên làm vậy thì hơn. Không lâu trước đó, khi Sakutaro cho biết về bệnh trạng của mình, bố mẹ cậu đều vô cùng hoảng hốt. “Nhất định phải chữa!” “Hay con thử đi du lịch đây đó cho khuây khỏa tinh thần đi?” “Đây chỉ là vấn đề tâm lý thôi.” “Mạnh mẽ lên con nhé!” Bố mẹ càng lo lắng, thì những áp lực Sakutaro phải chịu càng tăng.

Cuối cùng, người giải vây cho cậu chính là ông. Ông đã kéo Sakutaro đang sắp bị đè bẹp bởi những lời an ủi và động viên của gia đình ra khỏi nhà, và cho cậu ở tạm chỗ ông.

Thế nhưng, cho dù chuyển về sống ở khu chung cư, tình trạng của Sakutaro vẫn không khá khẩm hơn. Cậu làm thủ tục xin nghỉ việc, mỗi tuần đều đến bệnh viện để được tư vấn và kiểm tra căn bệnh đãng trí. Cuộc sống của cậu chỉ quanh quẩn có vậy. Hằng ngày cậu chẳng phải làm gì nên không cần lo là mình sẽ quên. Mà có quên cũng chẳng sao hết. Ngoài việc lo lắng cho bệnh tình của mình ra, cậu không còn việc gì để làm cả.

Trước khi gặp tai nạn, Sakutaro cũng có giấc mơ và hy vọng của riêng mình.

Cậu từng nghĩ, chỉ cần bản thân cố gắng thì ước mơ và hy vọng sẽ thành hiện thực.

Nhưng bây giờ thì sao? Cái đầu hỏng hóc này y như vòi nước hỏng van, ký ức cứ nhỏ tong tong ra ngoài từng giọt một. Cậu tránh mặt bạn bè. Người yêu thì không có. Thời đại học cậu từng hẹn hò với một người, nhưng sau khi ra trường, vì lý do công việc bận rộn mà dần dần bỏ bê nhau, cuối cùng dẫn đến chia tay. Tuy cậu có để ý một người, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè. Cậu không muốn khiến người mình thích bị liên lụy, nên cho rằng bỏ qua là tốt nhất.

Dối trá! Chẳng qua vì Sakutaro sợ, sợ bị người mình thích vứt bỏ, giống như bị người ta đuổi khỏi công ty. Thực ra cậu không hề bị sa thải, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy như thế. Sakutaro nghĩ mình bệnh thật rồi. Cuộc đời cậu đã bị đảo lộn hoàn toàn, hệt như Othello1.

1. Othello là nhân vật chính trong vở bi kịch cùng tên được đại văn hào Shakespeare sáng tác năm 1603, dựa trên một truyện ngắn tên là Un Capitano Moro cua nhà văn Ý Cinthio.

Chính vào khoảng thời gian đó, cậu đọc được tiểu thuyết của Tsugumi.

Hình như có người bỏ quên nó khi đang đợi tới lượt tư vấn.

Màn đêm, tỏa sáng.

Cậu cảm thấy hứng thú với tiêu đề cuốn sách.

Đã lâu lắm rồi Sakutaro mới nảy sinh hứng thú với một thứ gì. Không chỉ thờ ơ với người, cậu còn hững hờ với những bản nhạc mình thường nghe, những bộ phim từng thích, phòng tập thể hình vẫn hay ghé qua. Chuỗi ngày lãnh cảm trước tất cả cứ kéo dài như một sợi dây thừng cuộn lỏng lẻo, rã rời.

Cuốn tiểu thuyết đầu tiên cậu đọc của Tsugumi là câu chuyện kể về người đàn ông mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ. Những thứ anh ta không thể chạm vào cứ tăng dần, từ nền gạch ướt, toilet, vòi nước ở bên ngoài, tay cầm trên xe bus… Anh ta bị cả xã hội xa lánh. Chính sự dồn ép cua xã hội đã khiến bệnh tình anh ta càng thêm trầm trọng hơn. Sakutaro đọc tới đây thì dừng lại. Nhưng cậu thực sự muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo nên lại rụt rè mở sách.

Cuốn sách này y như lời tiên tri về tương lai của cậu.

Đến cuối truyện, nhân vật chính vẫn không chữa được căn bệnh ưa sạch sẽ của mình. À không, phải nói là bệnh tình của anh ta ngày càng tồi tệ hơn. Thế nhưng, nhân vật chính đã tìm được hạnh phúc bên trong bán kính một mét những thứ anh ta có thể chạm vào. Bằng tư thế cuộn trọn như thai nhi, anh ta nhắm mắt lại, an giấc từ tận đáy lòng. Cũng có thể cho rằng anh ta không được cứu vớt. Nhưng kì lạ thay, cảm giác hạnh phúc bồng bềnh trôi giữa những hàng chữ trong mấy trang giấy cuối truyện kia là gì vậy? Bi thảm. Nhưng cũng hạnh phúc quá!

Tại sao tâm trạng cậu bỗng thư thái thế này, Sakutaro không thể nào giải thích rõ bằng lời.

Dù bi thảm vẫn tiếp tục sống. Cho dù sống tiếp cũng không vấn đề gì. Anh ta được quyền như vậy. Có le nhân vật chính đã nghĩ như thế. Nếu là trước khi gặp tai nạn, chưa chắc Sakutaro đã lý giải được điều này. Cậu sẽ cho rằng đây là một câu chuyện buồn rồi lập tức quên đi, hoặc chỉ giả vờ thấu hiểu, rằng ừ thì hạnh phúc đối với mỗi người mỗi khác, rồi cứ để mặc nó trôi qua.

Nhưng Sakutaro lúc này không thể quên, cũng không tài nào để nó trôi qua được.

Từ khi mắc bệnh, cậu đã luôn nghĩ, mình không thể ở “nơi như thế”. Luôn cuống quýt tự nhủ mình phải rời đi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vậy mà tiểu thuyết của Tsugumi lại vẽ nên một “nơi như thế” mà Sakutaro vẫn muốn chạy trốn, hơn nữa cậu còn thấy được bóng dàng mình trong đó.