Qủa dưa chuột lồi lõm kì lạ cho ra một hình trái tim màu xanh tươi mát.

“Elly nhìn thấy chắc sẽ vui lắm.”

Vì cậu ta rất thích những thứ dễ thương.

“Còn anh Kudo chắc sẽ lại tặc lưỡi.”

“Anh Kudo có vẻ trầm tính nhỉ. Ngay cả quần áo cũng toàn màu tối.”

“Sao anh ấy lại làm biên tập truyện tranh thiếu nữ được chứ nhỉ?”

Hai người cứ thế ngồi xổm trong bóng mát của tán lá xanh um, vui vẻ nói cười. Thật may, vẻ âm u trên khuôn mặt của Sakutaro đã tan đi. Tsugumi vừa thở phào thì Sakutaro bỗng nhiên cúi đầu.

“Anh Tsugumi!”

“Uhm.”

“Cảm ơn anh.”

Sakutaro khẽ nói.

“Không có gì đâu.”

Sakutaro mới là người lúc nào cũng ân cần với anh. Anh còn chưa thể đền đáp một nửa lòng tốt đó.

“Tôi có một chuyện muốn nhờ anh Tsugumi.”

“Chuyện gì thế?”

“Tôi muốn…nắm tay anh.”

Sakutaro vẫn cúi gầm mặt xuống, nên Tsugumi không thể nhìn thấy vẻ mặt cậu.

“Tôi…cũng giống anh Tsgumi vậy.”

“Giống tôi?”

“Tôi cũng thích đàn ông.”

Thông tin quá bất ngờ khiến anh không thể đáp lại ngay được.

“Nhưng mà, chuyện tôi muốn nắm tay anh lúc này không phải là có ý kia đâu, như vậy có được không?”

Sakutaro ra sức giải thích.

Tsugumi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Sakutaro. Anh nhớ lần hai người đặt tay lên nhau trong công viên khi anh vừa đi gặp Shinji về. Cho dù không phải là yêu, đôi khi người ta cũng muốn chạm vào hơi ấm của một ai đó. Và có thể bản thân sẽ được hưoi ấm ấy cứu rỗi. Sakutaro đã từng giúp anh điều đó, bây giờ cậu cũng đang trải qua cảm giác tương tự.

“Sakutaro.”

“Vâng.”

Cậu đáp, giọng gần như tha thiết.

“Bất cứ khi nào cậu muốn, tôi sẽ nắm tay cậu. Tuy chỉ giúp cậu được thế này, nhưng tôi vẫn luôn sẵn sàng.”