Nếu như vậy anh có thể thu hồi sạch sẽ chỗ nhược điểm đã bị phơi bày kia.

“Xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ bị ghét nếu cứ than thở mãi.”

“À, cái đó thì , hẳn là vậy.”

Sakutaro gật đầu.

“Chẳng thấy ai vui khi phải nghe một người lạ than vắn thở dài cả. Tuy tôi với anh Tsugumi chỉ vừa mới quen biết, nhưng tôi muốn hiểu anh hơn nữa, vậy nên nếu muốn than thở hay phàn nàn gì thì anh cứ thoải mái. A, lẽ nào tôi khiến anh Tsugumi cảm thấy không thoải mái? Hay là do cách nói của tôi? Tôi biết là mình rất vô duyên mà.”

Sakutaro bỗng trở nên bối rối, khiến Tsugumi phải liên tục lắc đầu phủ định.

“Tôi chỉ ra vẻ mà thôi. Sakutaro đã vô cùng cởi mở, thế mà tôi lại cứ xù lông nhím như vậy, đã là ông chú hơn 30 rồi mà còn…xấu hổ quá.”

Tsugumi vừa dứt lời, vẻ mặt Sakutaro lại trở nên khó tả.

“Sao thế?”

“Tôi thấy từ “ông chú” với anh Tsugumi chẳng liên quan gì đến nhau cả.”

“Không đâu, tôi đã thành ông chú thật rồi mà.”

“A, có lẽ cách hành xử khiêm tốn của anh rất giống mấy ông già chăng?”

Tsugumi bật cười. Mỗi khi nói chuyện với Sakutaro, lòng anh lại thư thái lạ. Sakutaro đã khéo léo nhắn nhủ với anh rằng, những người nghiêm khắc chỉ ra khuyết điểm của mình tuy thật đáng trân trọng, nhưng cho dù là người hiền lành đến mấy, khi bị chỉ trích nghiêm khắc, trái tim vẫn sẽ bị tổn thương.

Trước giờ anh chỉ nghĩ Sakutaro là người giỏi giao tiếp, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, anh mới nhận ra cậu còn là người biết thông cảm. Đối với anh, thu hẹp khoảng cách với người khác là việc đòi hỏi rất nhiều dũng khí, nhưng Sakutaro đã không ngần ngại tiến lại gần anh. Cho dù có thể bị từ chối hay lảng tránh, cậu vẫn tiếp tục tiến tới.

“Anh Tsugumi thực sự không cần phải gắng sức quá đâu.”

“Ừm.”

“Anh hứa đi! Vì con người dễ suy sụp lắm.”

Giọng Sakutaro nghe bức thiết lạ lùng, nghiêng đầu nhìn sang, Tsugumi thấy cậu đang ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm.

“A, chữ “độ” kìa, anh Tsugumi.”

“Chữ “độ” ?”

Sakutaro chỉ tay lên trời đêm, “Ở đó đó.”

Chênh chếch phía trên mảnh trăng lưỡi liềm có một ngôi sao nhỏ, hợp với trăng thành một ký hiệu trông giống chữ ºC.

“Gọi đầy đủ là độ C

“Hay chính xác hơn là độ celsius.”

“Ngày xưa tôi cũng học cái này rồi thì phải.”

“Trong giờ thực hành vật lý hồi cấp hai…”

Hai người vừa nhìn ngắm bầu trời, vừa huyên thuyên nói những truyên không đâu.

Cảm giác thật kì lạ. Cứ mỗi lần ở bên Sakutaro, trái tim bị vỡ nhăn nhúm của anh lại được trải phẳng từng chút, trong đầu như hiện lên hình ảnh của một đóa hồng tử từ hé nở. Một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua. Tiếng lá cây xào xạc dịu dàng. Còn có cả tổ hợp trăng sao hình chữ C nữa.

Từ lúc chia tay với Shinji tới giờ, đây là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận được thiên nhiên rõ nét như vậy, nhất định phải lưu giữ khoảnh khắc thư thái hiếm hoi này. Nên miêu tả nó bằng từ ngữ thế nào đây? Đang lúc Tsugumi thần người suy nghĩ, chợt có một giọt nước chảy xuống đáy lòng anh. Còn chưa kịp hiểu đó là gì thì một giọt, hai giọt, ba giọt rồi vô số giọt nước nối tiếp nhau nhỏ xuống. Những nỗi niềm chất chứa trong suốt thời gian dài đọng lại thành hồ.

“Anh Tsugumi.”

Tsugumi giật mình sực tỉnh.

“Sao thế?”

Sakutaro ngạc nhiên hỏi. Lúc này anh mới nhận ra mình đang khóc.

“Xin lỗi. Tôi vui quá nên khóc ấy mà.”

Anh bối rối quệt mắt.

“Vui đến rớt nước mắt à?”