"...A lô?"

Anh rụt rè bắt máy.

"Tsugumi."

Trong chớp mắt, hoài niệm dâng trào như sóng vỗ khiến Tsugumi nghẹn lòng.

"Hôm nay em chuyển nhà phải không? Đã dọn dẹp xong hết chưa?"

"Ừ, cũng tạm."

Anh đã có thể cất giọng bình thường.

"Vậy sao? Em không giỏi thu xếp mấy chuyện này nên anh lo lắm."

"Lo cái gì..."

"Chẳng phải anh đã nói, dù chúng ta chia tay, anh vẫn coi Tsugumi như người nhà đó sao."

Anh đè bàn tay không cầm điện thoại lên lồng ngực, cố nén lại dòng cảm xúc đang chực trào dâng. Lời nói của Shinji loang ra khắp cơ thể anh. Kẻ khiến anh ra nông nổi này lại thốt lên những lời như vậy, khiến trong lòng Tsugumi dấy lên một cảm giác phức tạp. Anh thật sự không biết phải cất sự dịu dàng Shinji trao cho mình vào xó nào trong tim nữa. Cuộc trò chuyện đột nhiên ngắt quãng, ánh mắt Tsugumi dao động, rồi dừng lại trên bản hợp đồng đặt dưới sàn.

"Cháu của chủ nhà là một người rất tốt, cậu ấy đã giúp tôi chuyển đồ qua."

Anh đã tìm ra chuyện để nói tiếp. Shinji "ồ" một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tuy chúng tôi chỉ tình cờ quen nhau, nhưng nhờ cậu ấy tôi mới có thể thuê được nhà ở. Quả nhiên, không có người bảo lãnh thì đi đâu cũng gặp khó khăn, phiền phức. May mà có cậu ấy."

"Người bảo lãnh?"

"Ừ, lúc thuê nhà cần có người bảo lãnh."

Sau vài giây im lặng, Shinji hỏi, "Tại sao?"

"Tại sao gì cơ?"

"Tại sao em không nói với anh?"

"À, bởi vì..."

"Anh không phải hạng đàn ông vô trách nhiệm tới mức đó. Chỉ cần em mở lời, anh sẵn sàng đứng ra bảo lãnh cho em bất cứ lúc nào. Thế, không có người bảo lãnh mà vẫn thuê được nhà sao?"

"Ừm, cậu bạn kia sẽ nói chuyện với chủ nhà mà..."

"Anh sẽ làm người bảo lãnh cho em. Chiều any em có rảnh không?"

"Không cần đâu."

"Không rảnh à?"

"Tôi rảnh nhưng mà..."

"Vậy 5 giờ gặp nhau ở HARUCO nhé."

Là quán cà phê hai người từng hẹn hò ngày trước.

Tsugumi nhìn chằm chằm vào chiếc di động đã cúp máy. Suốt hai tháng nay, anh đã gọi cho Shinji rất nhiều cuộc nhưng không lần nào anh ta nghe máy, khiến anh muốn nói chuyện thẳng thắn với Shinji dù chỉ một lần cũng không được.

Nói chuyện với Shinji và tìm người bảo lãnh, hai việc khó khăn ấy lại đột nhiên được giải quyết nhanh gọn thế này...

Nhưng Tsugumi chẳng vui chút nào cả.

Lâu ngày không gặp, Shinji vẫn chẳng thay đổi gì. Sơ mi là lượt, quần tây gấp li thẳng thớm. Việc đầu tiên anh ta làm khi hai người gặp nhau là đóng dấu lên hợp đồng.

"Cảm ơn. Xin lỗi đã làm phiền anh."

Tsugumi cúi đầu sát tịt xuống mặt bàn.

"Cũng do anh không để ý đến mấy chuyện này. Em nói làm anh mới nhớ, lúc chúng ta thuê căn hộ kia, anh đã nhờ bố mẹ đứng ra bảo lãnh, vì trước đó anh vẫn sống cùng gia đình mà."

Không để ý cũng phải. Shinji dù gì cũng là nhân viên chính thưc của một công ty lớn, bố lại là quản lý trong công ty, thủ tục thuê nhà hoàn thành quá mức suôn sẻ thì đâu cần nhớ làm gì.

"Cơ mà, phải vậy mới đúng. Vì Tsugumi không có người thân nên đương nhiên anh phải lo chuyện này rồi."

"Không sao mà, những chuyện thế này không phải mới gặp lần đầu, từ giờ trở đi tôi phải tự thân vận động hết. Tự làm là đúng thôi."

Anh vừa dứt lời, vẻ mặt Shunji liền trở nên phức tạp.

"Tsugumi đã thay đổi rồi."

"Vậy sao?"

"Trông em ổn hơn anh nghĩ. Vậy anh có thể an tâm rồi."

Vì tôi cố tình tỏ ra như vậy cho anh thấy đó. Tsugumi thầm thở dài.