Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 31: Mai Hoa Ngọc Lệnh

"Oanh!"

Một tiếng va chạm thật lớn vang lên. Mẫu tử Vân Mộ vẫn bình yên vô sự đứng nguyên tại chỗ nhưng ngược lại Huyền Linh cự báo của Vân Phi Báo đã bị Huyền Linh mãng xà ngăn cản.

"Lão Tam, cần gì kích động như vậy!"

Vân Phi Long triệu hồi lân mãng, vẻ mặt tươi cười khuyên:" Vân gia chúng ta vẫn là nơi có công bằng, ngươi đánh nhau với một tiểu bối, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người khác chê cười."

"Ngươi…"

Vân Phi Báo nắm chặt tay thành quyền, muốn phát tác nhưng không thể, đành cố nén tức giận nói: "Đại ca, người này tuy còn trẻ nhưng tâm địa xảo trá,miệng lưỡi lươn lẹo, là kẻ đại gian đại ác. Hôm nay nếu không bắt lại trị tội thì Vân gia chúng ta mới thực sự bị chê cười."

"Không phải vậy."

Vân Phi Long lắc đầu nói: "Người này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời nói không phải là không có lý. Hơn nữa theo như hắn nói, đây là so tài đọ sức cùng thế hệ, lại không ra tay giết người. Chúng ta thân là bậc trưởng bối vốn nên cổ vũ cạnh tranh như vậy, sao có thể vô lí chèn ép vãn bối phát triển."

Vân Phi Báo tức giận: "Chịu thua thiệt không phải con cháu các ngươi nên đương nhiên không thấy tức giận. Đại ca đứng nói chuyện mà không thấy đau thắt lưng sao?"

Vân Phi Long chợt nhăn lông mày, sắc mặt không vui nói: “Vi huynh chỉ là theo việc mà xét, lão Tam sao có thể vô cớ đổ oan cho người khác như vậy. Hơn nữa việc này rõ ràng là các ngươi làm sai. Nhiều người cùng xông lên đánh một người, kết quả tất cả bị đánh ngã, xem ra Tam đệ phải chỉnh đốn lại thật tốt nề nếp của phòng thứ ba các ngươi rồi."

"Nói láo!"

Vân Phi Báo không kiềm được lửa giận, vẻ mặt bực tức nói: "Chuyện của phòng thứ ba còn chưa tới phiên đám con cháu ngươi xen vào. Đừng cho là ta không biết các ngươi nghĩ như thế nào. Trước mặt ta không cần miễn cưỡng bày ra bộ mặt dối trá kia. . ."

Hai người còn đang tranh chấp không ngừng, một âm thanh trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng đã cắt ngang.

"Này, các ngươi đã nói đủ chưa? Nếu không còn gì, vậy chúng ta đi.”

Vân Mộ đưa tay kéo mẫu thân muốn rời khỏi đây, hoàn toàn không xem gia chủ ba phòng ra gì.

Hộ vệ xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên ngăn cản không nữa. Bọn hắn thật sự không rõ, hai vị chủ phòng rõ ràng là tới hỏi tội, nhưng sao lại biến thành ngược lại hai người tranh cãi với nhau rồi.

Nội bộ lục đục mẫu thuẫn, ở kiếp trước Vân Mộ đã thấy rất nhiều…Vân Phi Long làm vậy là vì muốn bao che cho con hắn mà không phải là mượn chuyện này để dập tắt khí thế của chi thứ ba hay lôi kéo Vân Mộ. Hắn làm vì chính bản thân có thể tăng thêm chút lợi thế khi tranh chức gia chủ Vân gia.

Đáng tiếc, Vân Mộ đã sớm thất vọng cực độ đối với Vân gia, hoàn toàn không có suy nghĩ ở lại nơi này.

"Muốn đi, không có cửa đâu!"

Vân Phi Báo không quan tâm đến tranh chấp với Vân Phi Long, lần nữa chỉ huy Huyền Linh cự báo xông lên.

Lúc này Vân Phi Long cũng nhíu mày, không có ý ra tay giúp đỡ.

"Vân Thừa Đức, tới bây giờ, ngươi còn không ra sao?"

Vân Mộ vừa mở miệng đã gọi thẳng tên gia chủ khiến tất cả những người đứng xung quanh đều cảm thấy kinh sợ.

Vân Phi Báo dừng tay ngay lại, quay đầu nhìn về phía cửa vào Bắc Uyển, chỉ thấy Vân Thừa Đức và lão quản gia không nhanh không chậm, cùng nhau bước tới.

"Bái kiến phụ thân đại nhân!"

"Bái kiến gia chủ!"

Tất cả mọi người xung quanh đều khom người cúi xuống, duy chỉ có mẫu tử Vân Mộ là đứng yên tại chỗ.

"Ngươi chính là con của Vân Thường?"

Vân Thừa Đức khoát tay, miễn đi lễ bái của mọi người, thẳng hướng mẫu tử Vân Thường mà đến: "Ngươi thật to gan, dám gọi thẳng tên của lão phu, mẹ ngươi dạy ngươi như vậy sao?"

"Không, không phải như thế, phụ thân người…."

Vẻ mặt Vân Thường đầy lo lắng, vội thay Vân Mộ giải thích: "Bình thường Tiểu Mộ luôn lễ phép lại rất nghe lời. Nếu không phải vì ta, hắn sẽ không tự tiện xông vào Vân gia, không ra tay với Vân gia hộ vệ và đệ tử. Phụ thân muốn trách thì trách ta đi, là ta không tốt, đều là ta không tốt!"

"Được rồi, ngươi câm miệng lại!"

Vân Thừa Đức nghiêm mặt, lạnh lùng quát lớn: "Lão phu còn chưa có mù, chuyện nơi đây lão phu tự nhiên thấy rõ ràng. Còn có… Ta và ngươi đã cắt đứt quan hệ phụ tử, sau này không được gọi ta là cha nữa."

"Là. . . Đúng vậy, gia chủ."

Khuôn mặt Vân Thường hiện rõ vẻ thất vọng, im lặng không nói gì.

Tiếp theo Vân Thừa Đức chuyển hướng sang Vân Mộ, liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá đối phương, chậm rãi nói: "Tiểu tử, ngươi cho rằng dùng chút thủ đoạn như vậy thì có thể lôi kéo sự chú ý của lão phu khiến lão phu sinh ra lòng yêu tài, miễn đi tội của ngươi sao? Lão phu…"

"Gia chủ suy nghĩ nhiều."

Vân Mộ không để ý, cười cười, chỉ mới như vậy đã cắt đứt toàn bộ suy đoán của Vân Thừa Đức, nói: "Kỳ thật, những điều này ta chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không để ý qua từng người, gia chủ thật sự đã nghĩ nhiều rồi."

"Hừ!"

Vân Thừa Đức hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Mộ ở trước mặt mình mà vẫn dám nói như thế, vẻ mặt sững sờ biến thành trầm như nước: "Tiểu tử, ngươi thực cho rằng lão phu không dám trừng phạt ngươi?"

"Hừ, ta cảm thấy… Ngươi thật sự không dám."

Vân Mộ nhẹ gật đầu, thái độ vô cùng chân thật.

Thoáng cái, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Dù là hộ vệ hay chủ phòng, toàn bộ không có ai dám tin nhìn theo Vân Mộ, cho rằng đối phương đã bị điên rồi. Nhất là Vân Thường, hoàn toàn sững sờ ở một bên, đầu óc một sớm quay cuồng.

". . ."

Xung quanh hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng hít thở đang dần cứng lại.

Nhưng mà ngoài tưởng tượng chính là, Vân Thừa Đức lại không giận dữ, chỉ là sắc mặt hắn ngày càng âm trầm, nhìn chằm chằm Vân Mộ.

Trong mắt tất cả mọi người, gia chủ Vân Thừa Đức tuyệt đối là người vô cùng quyết đoán. Tính cách lạnh lùng khắc nhiệt của hắn từ việc cắt đứt quan hệ với nữ nhi thì ai cũng có thể nhìn ra một chút. Vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?

Lúc này, Đặng Thạch Công vờ ho hai tiếng, cố ý giảng hòa nói: "Gia chủ, dù sao cũng chỉ là tranh đấu giữa đám tiểu bối với nhau. Theo lão hủ thấy, sự tình cứ quyết định như vậy đi?"

Được rồi? Cứ như vậy là xong?

Mọi người xung quanh sững sờ. Không chỉ lão gia chủ đổi tính mà đến lão quản gia cũng giúp mẫu tử Vân Thường nói chuyện. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

". . ."

Trầm mặc thật lâu, Vân Thừa Đức nói với giọng lạnh như băng: "Không tôn trọng trưởng bối, cuồng vọng tự đại, Vân gia chúng ta không thể có kẻ ngỗ nghịch như thế được. Vân gia hộ vệ ở đâu, trục xuất hai người này khỏi Vân gia cho lão phu, vĩnh viễn không cho phép bước vào Vân gia nửa bước."

"Vâng!"

Hộ vệ hai bên đang muốn tiến lên bắt người, Vân Thường đã vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Đợi một chút! Phụ… Gia chủ không nên đuổi chúng ta đi! Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói năng lung tung, thật sự hắn không cố ý! Gia chủ người rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, xin người tha thứ cho Tiểu Mộ. Hơn nữa…"

Đang nói giữa chừng, Vân Thường đã từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội to khoảng lòng bài tay nói: "Gia chủ người xem, ở đây ta có tín vật của Mai gia -Mai Hoa Ngọc Lệnh. Chỉ cần Tiểu Mộ cầm Mai Hoa Ngọc Lệnh tới Mai gia, thì có thể ở trong Mai gia Bí Cảnh tu luyện ba tháng. Tương lai Tiểu Mộ chắc chắn trở nên nổi bật, thành nhân tài của Vân gia, trụ cột của quốc gia. Van cầu người ngàn vạn không thể trục xuất Tiểu Mộ khỏi Vân gia!"

"Mai Hoa Ngọc Lệnh? Mai gia Bí Cảnh?"

Vân Thừa Đức bỗng nhiên biến sắc, một tay túm lấy miếng ngọc bội để trong tay cẩn thận quan sát.

Ai cũng không chú ý tới, khuôn mặt anh tuấn của Vân Minh Hiên bỗng nhăn lại, ánh mắt dữ tợn lộ trộn giữa đó là một chút không cam lòng.