Hai tay Quan Hân Vân ôm ngực đứng trước giường, tuy rằng vừa rồi bị nàng ói lên người nhưng bây giờ vẫn có tinh thần trêu chọc nàng, nàng chịu không nổi.

"Đừng làm phiền ta, ta muốn nghỉ ngơi." Quan Hỏa Nhi vùi đầu vào trong chăn.

Hành trình bỏ trốn lần này nàng rút ra một kinh nghiệm: trăm lần ngàn lần đừng bao giờ cưỡi ngựa của Quan Hân Vân.

Đúng là chủ nào thì. . . ngựa đấy, cái con ngựa vừa đen vừa điên kia, cư nhiên chở nàng chạy vòng quanh Quan gia trang đến hừng đông, nàng có thể không chán nản sao? Đúng là cái con ngựa điên.

Nhưng là Quan Hân Vân không thèm để ý bộ dáng của nàng, từ trước đến nay hắn chỉ làm theo ý mình muốn, đương nhiên bây giờ cũng không ngoại lệ.

Hắn cười tà, bước lên ba bước, không báo động trước vươn tay kéo chăn của nàng, hại nàng kêu lớn ra tiếng.

"Oa! Ngươi làm cái gì vậy? Trả chăn lại cho ta!" Nàng thở phì phò quát.

Thì ra cái đồ tự đại cuồng này đối xử với bệnh nhân như vậy. Vậy lần trước nàng bị nhiễm phong hàn mà không có chết là do số nàng hên, hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

"Ta còn chưa trừng phạt nàng, cho nên bây giờ nàng không được nghỉ ngơi."

Nhìn hắn nói nghiêm túc, khiến Quan Hỏa Nhi không nhịn được tức giận, nhưng nhìn nụ cười trên mặt hắn lại làm nàng hơi sợ.

"Trừng phạt. . . trừng phạt cái gì? Là ngươi bá đạo hạn chề tự do của ta, tại sao ta không thể trốn?" Bệnh thần kinh, người này thực sự là tự đại quá đáng.

Nhưng khuôn mặt anh tuấn của Quan Hân Vân lại phóng đại trước mặt nàng, khiến nàng lăn vào trong góc giường.

"Ta đã nói rồi, mạng của nàng là của ta, ta đương nhiên có quyền quyết định tự do của nàng." Thanh âm chân thật khàn khàn của hắn vang lên, làm thân hình Quan Hỏa Nhi run rẩy.

Tại sao hắn cùng những người ở sở nghiên cứu lại giống nhau như vậy. Tưởng tạo ra sinh mệnh của nàng, liền vọng tưởng hoàn toàn khống chế nàng sao? Đừng có mơ !!!

Nghĩ đến đây, mặt nàng liền trầm xuống.

Nàng không thích như vậy, nàng muốn chạy trốn, nàng nhất định phải trốn!

"Nàng xảy ra chuyện gì?" Lực quan sát của Quan Hân Vân luôn luôn kinh người, thô lỗ bắt lấy hai vai nàng, cau mày hỏi.

Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Hỏa Nhi đột nhiên mất đi ánh sáng làm cho tâm hắn không khỏi đau đớn.

Hoàn hồn, cơn tức của Quan Hỏa Nhi cũng ập tới.

Dùng sức dãy dụa, nàng hét lên: "Ngươi buông ra. . . Đừng lắc nữa, đầu ta đau, ngươi muốn ta ói lên người ngươi nữa à?" Lúc này Quan Hân Vân mới đánh giá nàng hồi lâu, buông nàng ra.

Quan Hỏa Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi trở lại giường, hai tay giao nhau xoa vết trảo phát đau.

Quan Hân Vân không những tự đại mà còn thô lỗ, soa bây giờ nàng mới phát hiện ra nha!

"Không phải ngươi muốn trừng phạt sao? muốn cũng nhanh lên một chút, ta muốn nghỉ ngơi." Người kia luôn khiến nàng tâm phiền ý loạn, vẫn nên rời xa hắn một chút.

Nói đến chuyện trừng phạt, tên tự đại biến thái cuồng Quan Hân Vân này cư nhiên nhếch miệng cười, khiến nàng ngay lập tức hối hận vì những lời đó.

Nàng nhắm chặt hai mắt, kiên trì chờ tiếp nhận trừng phạt, nhưng chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, khiến cho nàng tức giận đến phát điên.

Thật sự là kiếp trước nàng thiếu nợ hắn, nếu không vì sao nàng thấy kiếp này xung khắc với hắn quá vậy?

Quan Hân Vân nhìn nàng trừng mắt với hắn, má phấn phồng lên, hắn nhịn không được muốn đùa nàng.

Tiếng cười của hắn chậm ngưng, hắn mới nhíu mày nói: "Ta thấy nàng bộ dáng lừng lẫy xả thân, hào hiệp trượng nghĩa nên mới cười."

Rồi khuôn mặt hắn lại tới gần, hơi thở gần gũi đều phả lên mặt nàng.

"Ngươi. . . lại muốn làm gì?" Nàng giống như ngừng thở, cả người dán lên tường, bất động. Sau đó hắn cười, cười đến làm cho nàng quên cả hô hấp, tim cũng đập lỗi một nhịp.

Trời ạ! Cái tên tà khí này cười rộ lên nhìn thật đẹp mắt. . . Ặc! Nàng lại nghĩ loạn cái gì nha! Mặt nàng nóng bừng, càng lúc càng không giống chính mình.

Quan Hỏa Nhi đang muốn đẩy thì hắn đã tới sát bên người, bàn tay nhỏ bé bất ngờ bị nắm lấy, đưa tới bên miệng hôn.

"Ta bắt đầu trừng phạt nha!" Quan Hân Vân vừa nói vừa nhìn Quan Hỏa Nhi không thể động đậy.

Hai tay hắn ôm hai bên má nàng, ánh mắt nóng rực, khiến nàng nuốt nước miếng, thân mình căng cứng, cuối cùng nhắm chặt mắt không dám mở ra.

Vẻ mặt đứng đắn cùng ánh mắt lạnh băng của Quan Hân Vân thoáng chốc nhu tình, tay vỗ về khuôn mặt run run không thôi của nàng, nói: "Trừng phạt bắt đầu!"

Nghe vậy, toàn thân Quan Hỏa Nhi càng cứng ngắc hơn, cho đến khi một vật nhẹ tựa lông ngỗng lướt qua khuôn mặt của nàng, nàng mới mở to mắt. "Ngươi. . . " Nàng mở mắt ra, tay xoa xoa chỗ vừa rồi, không hiểu tại sao hắn làm như thế?

Quan Hân Vân lại nở nụ cười, lúc này ánh mắt hắn còn sót lại tình ý khiền nàng há hốc mồm.

"Hỏa Nhi ngốc, trừng phạt xong rồi, nàng có thể nghỉ ngơi." Ngón tay hắn nhẹ nhàng vì nàng mà vén lên vài sợi tóc, sau đó đứng dậy khỏi giường xoay người ly khai.

***

Cuộc đào tẩu của Quan Hỏa Nhi kết thúc làm bọn hạ nhân trong Quan gia trang rất kinh ngạc. Quan Hỏa Nhi cư nhiên không bị Quan Hân Vân nghiêm trị. Lấy tính cách quái gở ngày thường của Quan Hân Vân, ai cũng nghĩ mạng của Quan Hỏa Nhi khó bảo toàn, dù sao thì ví dụ như vậy cũng rất nhiều.

Nhưng Quan Hân Vân lại bỏ Quan Hỏa Nhi lại mà rời Quan gia trang đi. Nghe nói hàng tháng có mấy ngày hắn trở về nông trại của hắn để xử lý vụ sự, vì thế Quan Hỏa Nhi có thể thoải mái một chút, nhân tiện tìm hiểu thứ cảm giác bồn chồn khi ở bên Quan Hân Vân, đến tột cùng là có nguyên nhân gì.

Mà lần này Quan Hân Vân rời đi còn lưu lại cho Quan Hỏa Nhi hai cái phiền toái.

"Này! Các ngươi đừng đi theo ta nữa! Ta chỉ dạo trong này một chút thôi, sẽ không té vào trong ao đâu." Quan Hỏa Nhi nói với hai cái đuôi phía sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hai cái phiền toái kia chính là Bạch Quốc Hành và tiểu nha hoàn mới của Quan Hỏa Nhi, tên là Tinh Tinh. ( Tinh Tinh là tươi tốt, sum suê, không phải là con tinh tinh đâu nhé các nàng ^^)

Bây giờ hai người bọn họ giống như cái bóng dưới chân nàng vậy, trước mặt sau lưng không nói, mà ngay cả khi nàng ngủ họ cũng không tha cho nàng. Tiểu nha đầu Tinh Tinh thì chuyển đến ngủ ở trướng ngoài phòng, Bạch Quốc Hành thì cứ cách một khoảng thời gian lại lượn vài vòng trước cửa phòng nàng.

Trời ạ! đây đúng là giám sát người a, Quan Hỏa Nhi thầm rủa Quan Hân Vân thối đầu, lại lén lút tính trốn đi.

"Không được, Hỏa Nhi tiểu thư, lần trước ngài nằm bên ao ngắm cá xém chút nữa té xuống, cho nên bây giờ chúng ta nhất định phải theo ngài mới được." Tiểu nha đầu Tinh Tinh nói.

Nàng năm nay mới 16 tuổi mà thôi, xấp xỉ với tuổi của số 63, nhưng mà nàng ngoan ngoãn nghe lời hơn so với số 63 bướng bỉnh kia nhiều. Điều duy nhất khiến Quan Hỏa Nhi chịu không nổi là, nàng ấy và Bạch Quốc Hành giống nhau, đều coi mệnh lệnh của Quan Hân Vân là trên hết, luôn tận tâm chấp hành.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, đáng sợ là, chỉ cần Quan Hỏa Nhi có một chút hành vi "phạm quy", nàng ấy sẽ giống như bây giờ, hé ra đôi mắt giống như tùy thời có thể chảy nước ra nhìn nàng, khiến nàng nhớ tới số 77, cho nên đối với nàng ay61cang2 thêm bó tay.

" Tinh Tinh ngoan, lần đó là ta bị tiếng thét của ngươi dọa cho nhảy dựng lên, dưới chân vô ý bị trượt, nhưng mà ta cũng đâu có việc gì, đừng lo lắng nữa được không?" Quan Hỏa Nhi mỉm cười trấn an nàng, chỉ sợ nàng khóc lớn không ngừng nghỉ giống số 77, đến lúc đó, nàng không phải té vào trong ao cá mà trực tiếp bị nước mắt của nàng ấy dìm chết.

Bạch Quốc Hành đứng ở một bên, bản tay to gãi gãi mái tóc, chân tay luống cuống nhìn các nàng.

Thứ hắn không hiểu nhất chính là ở chung với nữ nhân, cho nên bình thường là hắn theo các nàng ở một khoảng cách, tùy thời chú ý hành tung và an toàn của các nàng.