Nghe tiếng nói, số 55 ngẩng đầu liền nhìn thấy một người nam nhân, gương mặt tuấn dật cười như không cười, chậm rãi tới gần nàng.

Trong mắt hắn, số 55 không nhìn thấy được thoải mái và vui vẻ như Bạch Quốc Hành, chỉ có một mảnh lạnh như băng.

Người nam nhân này trên mặt mặc dù có vẻ mỉm cười, nhưng cả người lại giống như vương giả bước ra từ địa ngục, làm người ta không thể không mang theo một tia kính sợ.

Hắn. . . .chính là người cứu mình sao?

Số 55 không chút sợ hãi đánh giá hắn, bởi vì nàng biết siêu năng lực trên người giúp nàng có phần thắng tuyệt đối.

Cặp mắt kia quá mức lạnh lẽo, mà nụ cười lại càng quỷ dị, giống như hắn có thể tùy thời lấy xuống đầu của bất cứ kẻ nào, chỉ cần hắn không sợ bẩn tay.

Quan Hân Vân tùy tiện đứng trước mặt số 55, khẽ hất hàm, giống như khinh thường hết thảy mọi thứ, khiến số 55 mới gặp mặt liền thấy phản cảm.

"Ngươi là ai? Tại sao lại hôn mê ở đại thảo nguyên bên ngoài Quan gia trang?"

Hắn như đang thẩm vấn phạm nhân, giọng điệu đối lập hoàn toàn so với nụ cười trên môi hắn.

Nhưng ngược lại Vu Chiêu Đường và Bạch Quốc Hàng lại vì trong lời nói của hắn mang đậm mùi vị chất vấn mà nhíu mày. Nghĩ rằng, đương gia trang chủ của bọn họ không xem nàng là gian tế đấy chứ?

"Ta là. . . . ."

Số 55 muốn giải thích với hắn nguyên nhân nàng xuất hiện ở đây, nhưng mà, nàng lại nghĩ tới sự chênh lệch thời gian, làm nàng nhíu chân mày, không biết phải trả lời thế nào.

Quan Hân Vân thấy bộ dáng nàng trầm tư, nheo lại hai mắt, toàn thân tản mát ra mùi nguy hiểm.

Đột nhiên, ngay tại thời điểm số 55 chưa kịp phản ứng, bàn tay to của Quan Hân Vân đã nhanh chóng kháp ở cổ nàng, làm nàng giật mình nhìn hắn.

"Nói! Lập tức khai ra tên của ngươi, nếu không. . . . .ngươi đừng mong nhìn thấy mặt trời ngày mai."

"Đương gia trang chủ!" Vu Chiêu Đường và Bạch Quốc Hành ở một bên thấy vậy hô to ra tiếng.

Bọn họ thật không ngờ Quan Hân Vân sẽ xuống tay với một nữ tử yếu đuối bị bệnh, lại không nghĩ đến tâm địa của hắn đã làm từ băng, không có một chút độ ấm.

Hai tay số 55 vung lên, chịu đựng đau đớn, hai mắt đã muốn sôi trào rồi.

Hừ! Nàng sẽ cho hắn biết tư vị khi chọc tới “nữ hỏa diễm”.

Nhất thời, ý niệm muốn phản kháng hắn đã thiêu đốt sự thông minh cẩn thận thường ngày của số 55, tay phải của nàng thoáng chốc nắm chặt, sau đó bắt chước hắn nở một nụ cười tự tin, khiến ánh mắt đen của Quan Hân Vân trong tíc tắc hiện lên một loại ánh sáng khác thường.

Nhưng không được bao lâu, cánh tay truyền đến một trận nóng rực làm hắn không thể không buông cổ nàng ra.

"Chết tiệt! Đây là cái gì?" Quan Hân Vân rút tay phải về, phát hiện lòng bàn tay đã sưng đỏ.

Hắn nhìn chằm chằm số 55 đang cười đắc ý, trên mặt âm trầm.

"Đương gia trang chủ? Người xảy ra chuyện gì?"

Đám người Chiêu Đường ở một bên hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết Quan Hân Vân kháp cái cổ nhỏ của số 55, ép hỏi thân phận của nàng, nhưng sau đó liền kêu to nhảy khỏi người số 55, nhìn chằm chằm tay phải của mình, một bộ dáng muốn giết người, dọa bọn họ nhảy dựng.

Số 55 mỉm cười làm mọi người say mê mà không biết, đến khi Quan Hân Vân đến gần nàng một lần nữa, nàng mới cảm thấy nguy hiểm.

"Ngươi tên gì?" Hắn lại hỏi lần nữa.

Nhưng lúc này vẻ mặt của hắn vừa chuyên chú lại tò mò, làm cho Vu Chiêu Đường bọn họ giật mình lần nữa.

Bọn họ rất ít khi thấy Quan Hân Vân dùng vẻ mặt "chăm chú" nói chuyện với nữ nhân, cho dù là với nữ nhân đã từng phát sinh quan hệ thân mật cũng vậy.

Số 55 chăm chú nhìn hắn, phát hiện hắn không vô tình giống vừa rồi. (mèo: bạn thử tưởng tượng đang hỏi tên một người hai ba lần mà người đó cứ trố mắt nhìn bạn chứ không trả lời thì bạn có nổi điên không. hừ. .)

Mà trong lòng nàng như có loại xôn xao mơ hồ, khiến nàng muốn tìm ra cái nguyên nhân kia, nhưng nàng lại bác bỏ ngay lập tức, nàng không thích nam nhân quá mức tự đại, vì vậy Quan Hân Vân trước mắt dĩ nhiên thất bại.

"Ta không có tên." Số 55 tự nhiên đáp, nói đúng sự thật.

Chủng người mới các nàng từ khi ra đời cũng chỉ có số thứ tự.

Tên, đối với các nàng mà nói, căn bản không cần, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có người hỏi tên nàng.

Quan Hân Vân lẳng lặng nhìn nàng, giống như muốn từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì đó. Cuối cùng, khóe miệng hắn khẽ cười lần nữa. "Ngươi không muốn nói đúng không? Hỏa Nhi, nếu không nói, thì cả đời này đừng mong bước ra ngoài Quan gia trang."

Dứt lời, hắn không đợi số 55 phản ứng liền rời khỏi phòng.

Hỏa. . . . Hỏa Nhi? Hắn vừa rồi gọi mình là cái gì? Hỏa Nhi. . . . đây là tên mình sao?

Số 55 ngồi im trên giường, hai mắt không chớp, lấy hai tay ôm gò má phấn của nàng.

Tên. . . . . Hỏa Nhi?

Đột nhiên, nàng kéo khóe môi xinh đẹp lên, nở nụ cười.

Trời ạ! Thật không ngờ nàng cũng sẽ có tên, nàng thật vui vẻ nha, đáng tiếc, tên này là do cái tên kiêu ngạo kia nghĩ ra được.

Nhưng hắn lại không sợ siêu năng lực trên người nàng làm nàng rất tán thưởng.

Chủ tớ ba người rời khỏi phòng sớ 55, Bạch Quốc Hành bọn họ liền nhịn không được vì số 55 nói chuyện.

"Đương gia trang chủ, người không phải muốn nhốt vị cô nương ấy trong phòng thật chứ?"

Tuy rằng nói như vậy có điểm dĩ hạ phạm thượng, nhưng mà đem người nhốt trong phòng cũng không phải quang minh gì, cho nên bọn họ mới lo lắng như thế, sợ người chủ tử có tư duy không giống người thường này có thể làm ra cái hành động kinh người gì.

Quan Hân Vân quay đầu nhìn bọn hắn, nói: "Sao vậy? Các ngươi có ý với nàng? Như vậy ta lưu nàng lại đối với các ngươi không tốt à?"

Lời này vừa nói ra khiến cho gương mặt của hai đại nam nhân từ đen chuyển sang đỏ bừng, không tự nhiên ho khan vài tiếng.

Bởi vì bọn họ thừa nhận, qua mấy ngày đưa thuốc bọn họ đã sớm thầm mến số 55, chẳng qua là không dám nói ra. Bây giờ bị Quan Hân Vân nói ra, dĩ nhiên lúng túng đến nỗi hai tay chẳng biết phải để vào đâu.

Quan Hân Vân nhìn phản ứng của bọn họ, chỉ chốc lát sau, khóe miệng hạ xuống, nhanh chóng bước về phía thư phòng.

Vu Chiêu Đường và Bạch Quốc Hành thấy hắn đi xa, không khỏi liếc mắt nhìn nhau cười khổ rồi vội vàng đuổi theo.

Aizz. . . Ai bảo bọn họ đi theo một chủ tử tính tình kì quái làm gì? Trách được ai đây?

Xem ra, số 55 phải ở lại Quan gia trang rồi, vậy cũng tốt, gần quan được ban lộc, bây giờ nhìn xem ai có thể "hái" xuống ánh trăng số 55 kia trước!

Số 55. . . . Không! Bây giờ nàng có một thân phận mới, theo họ Quan của Quan Hân Vân, lấy tên Hỏa Nhi, nàng chính là Quan Hỏa Nhi.

Mọi người trong Quan gia trang đều biết - chỉ có mình nàng không biết, nàng đã trở thành nữ nhân xinh đẹp bị Quan Hân Vân nhét dưới cánh chim để bảo vệ. (mèo: Cũng may anh này không bị "viêm cánh" )

Mới đầu đám người Vu Chiêu Đường cứ nghĩ mục đích khi Quan Hân Vân giữ Quan Hỏa Nhi lại vì coi nàng gian tế, muốn hỏi mục đích của nàng là gì, nhưng hôm nay nghĩ lại mới thấy bọn họ sai be bét.

Từ trước đến nay Quan Hân Vân chính là người cao cao tại thượng, chính là nam nhân tự đại không coi trọng bất cứ kẻ nào, thế mà lại hỏi bọn họ về tình hình phục hồi của Quan Hỏa Nhi, đây chính là chuyện trước nay chưa từng có !

Chuyện vui còn chưa hết đâu, hắn thế nhưng tự mình lựa chọn hai bộ y phục nữ nhân, nói là không muốn cho nàng mặc cái bộ đồ màu bạc đáng chết kia nữa, nếu không, cứ để nàng trần truồng trong phòng, ngay cả đình viện cũng không cho đi.

Nhất thời, đỉnh đầu bọn họ giống như bị sét đánh, trợn mắt cứng lưỡi.

Bởi vì hắn chưa từng mua y phục nữ nhân cho ai, ngay cả thân mẫu (mẹ ruột) của hắn cũng vậy. Mà Quan Hỏa Nhi này là thần thánh phương nào mà lại được hắn xem trọng như thế? Chuyện này dĩ nhiên được truyền miệng, làm oanh động cả Quan gia trang.

Vậy còn người trong cuộc Quan Hỏa Nhi thì sao? Nàng hoàn toàn không biết.

Nàng chỉ biết buổi chiều hôm ấy sau khi Quan Hân Vân thẩm vấn nàng, lúc nàng tỉnh ngủ thì thấy hai tiểu nha hoàn cười hi hi gặp nàng, nói là muốn tắm cho nàng, rồi thay một bộ y phục thoải mái.

Quan Hỏa Nhi nghĩ thầm trong lòng: cũng đúng, nàng mặc bộ đồ bạc này mấy ngày rồi, mặc dù có tắm nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái, vì vậy liền lập tức đáp ứng. Nàng không nghĩ tới đây là ý kiến của Quan Hân Vân, là Quan Hân Vân chọn y phục rồi gọi nha hoàn tới.

Cuối cùng sức khỏe của nàng cũng gần hồi phục như lúc đầu, nàng dĩ nhiên không muốn ở lại cái nơi giống nhà tù này, số 63 và số 77 còn chưa biết ra sao, nàng phải đi tìm các nàng ấy.

Nhưng khi hai gã gia đinh gác cửa nói cho nàng biết, nàng không thể tùy ý ra khỏi Quan gia trang, thì nàng không thể khống chế được mà nổi giận.

Sau khi hỏi đường đến thư phòng của Quan Hân Vân, nàng liền phóng thẳng tới đó.

"Rầm!" một tiếng, Quan Hỏa Nhi đẩy cửa thư phòng ra, dẫn đến cái nhìn lạnh lùng của Quan Hân Vân, nhưng môi hắn lại hiện lên nụ cười quỷ dị.

Trong thư phòng, ngoại trừ Quan Hân Vân còn có vài người, đều là những người Quan Hỏa Nhi chưa từng gặp.

Khiến nàng chán ghét chính là, có hai người một già một trẻ nhìn nàng kinh diễm, toát ra vẻ thèm thuồng.

Quan sát nàng từ trên xuống dưới đã đành, còn muốn vạch y phục của nàng ra mà mà xem, khiến cho nàng khinh bỉ không muốn nhìn thấy bọn họ.

Khi Quan Hỏa Nhi còn chưa kịp mở miệng hỏi Quan Hân Vân tại sao không để cho nàng rời đi, thì có một lão già nói.

"Hân Vân à! Vị cô nương này không lẽ là cô gái mấy hôm trước ngươi cứu vào trong trang? Còn không giới thiệu cho phụ thân nhanh lên."

Tên còn lại cũng háo sắc lên tiếng.

"Đúng vậy a, Hân Vân, ngươi giấu lâu như vậy rồi, cũng nên để cho chúng ta biết chứ?" Nước miếng hắn cũng sắp chảy ra rồi, Quan Hỏa Nhi nhìn thế cảm thấy buồn nôn.

Trời ạ! Thứ người như thế chính là huynh đệ và phụ thân của Quan Hân Vân? Hèn gì tính cách của hắn kì quái như vậy, Quan Hỏa Nhi cảm thấy thật đáng thương cho hắn, tức giận vừa rồi cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Quan Hân Vân giễu cợt bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phụ thân đại nhân và đại ca không cần biết nàng là ai, chút nữa nàng sẽ theo ta về nông trường, cho nên không cần phí tâm giới thiệu."

Rõ ràng ý hắn chính là không muốn nói cho bọn họ biết, thái độ của Quan Hân Vân đã chọc tức đôi phụ tử này.

Quan Hỏa Nhi lại có chút thưởng thức hắn, nhếch miệng, nhìn bọn họ tức đến đỏ con mắt, tay run run chỉ thẳng vào Quan Hân Vân.

"Ngươi. . . .cái đồ nghịch tử này! Nếu không phải vì nể lời mẫu thân ngươi, ta đã sớm thu hồi quyền lợi của ngươi rồi! Hừ!" Quan Trường Tiếu phất tay áo, nói với đại nhi tử một tiếng : "Phú Dân! Chúng ta đi!" liền bước ra cửu rời đi.

Quan Phú Dân thấy Quan Trường Tiếu đi xa, đôi mắt hắn không cách nào tự kiềm chế đắm đuối tung bay đến bên người Quan Hỏa Nhi.

"Cô nương, chúng ta hẹn gặp lại!" Hắn ném cho Quan Hỏa Nhi một khuôn mặt tươi cười đắc ý, sau đó mới không nhanh không chậm rời đi.

Làm Quan Hỏa Nhi run rẩy một hồi, hoài nghi người kia đầu óc có vấn đề, nếu không khuôn mặt hắn cũng quá ra vẻ đi.

"Nàng có chuyện gì sao? Hỏa Nhi."

Cho đến khi thanh âm hùng hậu trầm thấp của Quan Hân Vân vang lên trên đỉnh đầu của nàng, kêu một thân da gà của nàng trở về, nàng mới giật mình.

"Ngươi. . . . dựa vào quá gần." Quan Hỏa Nhi lui ra sau vài bước, giận dữ nói.

Nàng không thích nam nhân dựa vào quá gần, nhất là sau khi xảy ra chuyện đó, những nam nhân muốn dựa vào nàng đều có chung một kết quả, đó chính là bị lửa gây thương tích, xem bọn hắn có dám đụng chạm nàng nữa không.

Bất quá, cái tên Quan Hân Vân này hình như là ngoại lệ, hắn đã một lần bị siêu năng lực của nàng đả thương mà còn dám gần sát nàng nói chuyện. . . . . Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Trên mặt Quan Hân Vân treo một nụ cười đáng ghét nhìn nàng, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng không khỏi phỏng đoán, không biết hắn có lúc nào bình thường không đây? Nàng thật muốn xem một chút.

Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị nàng hủy bỏ. Nàng đang suy nghĩ cái gì a.

"Phải không? Ta dựa vào quá gần à?" Quan Hân Vân giật nhẹ khóe miệng hỏi.

Trước đây không lâu hắn mới phát hiện, trên người Quan Hỏa Nhi có một cỗ mùi tự nhiên thơm ngát làm hắn vô cùng thích, cho nên mỗi khi nàng đến gần, hắn nhịn không được muốn đem mặt dựa vào cổ nàng, tỉ mỉ ngửi mùi thơm đó.

Hắn thích, mà hắn luôn không làm trái với suy nghĩ của mình, cho nên Quan Hỏa Nhi mới bị hắn dọa cho sợ đến nỗi quên mất mình vốn có hình tượng lạnh nhạt như khi ở sở nghiên cứu, không nhịn được muốn nổi giận.

"Đúng vậy, Tích tiên sinh*!" Quan Hỏa Nhi cắn răng nghiến lợi nói, dẫn tới một tràng tiếng cười của Quan Hân Vân.

(*) khúc này mèo không hiểu lắm sự châm biếm bên trong mặt chữ, bạn nào biết giúp mèo với nhé !

"Ta còn tưởng là chuyện gì, nếu như nàng vì chuyện nhỏ này mà đến, vậy thì lần sau đến thì gõ cửa rồi mới được vào nha!"

Thấy hắn nói cứ như nàng là một tiểu cô nương không biết lễ phép, khiến ngọn lửa của nàng lại bốc lên.

"Không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa ta cũng không phải vì chuyện này mà đến." Hắn nghĩ là nàng thích tới lắm à, đúng là quá tự đại.

Quan Hân Vân cười rồi lại cười.

Niềm vui gần đây của hắn chính là nói chuyện với Quan Hỏa Nhi, bởi vì nói chuyện với nàng, hắn cảm thấy không cần tốn tâm tư đi che dấu chính mình, cho nên lời nói cũng càn rỡ hơn.

Hắn trở về trước bàn đọc sách của mình, mở ra một quyển thật dày.

"Ồ? Không phải là việc nhỏ? Như vậy nàng tới là để giúp ta xem sổ sách sao? Ta rất hoan nghênh." Hắn còn đem hai tay mở ra, dáng vẻ đó làm tim Quan Hỏa Nhi đập chậm một nhịp.

Người này so với những nam nhân xấu xa trong sở nghiên cứu càng làm nàng thấy ghét, cũng càng dễ dàng làm nàng tức giận.

Đáng chết! Từ khi nào nàng trở nên dễ kích động như thế rồi hả? Nàng không phải là số 63, đương nghiên phải chững chạc hơn.

Vì thế Quan Hỏa Nhi bắt buộc chính mình hít thở sâu, chậm hạ lửa giận, mới nói: "Ta muốn biết tại sao ta không thể rời khỏi nơi này?"

Quan Hân Vân cười rất đáng hận.

"Ta không phải đã nói rồi sao? Hỏa Nhi, chỉ cần nàng không nói ra thân phận của nàng, tên của nàng, nàng liền không thể rời khỏi phạm vi thế lực của ta. . .Ừ! ta nghĩ là nàng đủ thông minh, nghe một lần cũng sẽ không quên. . . . ."

Hắn. . . . .nàng thật muốn biến hắn thành cây đuốc, đem hắn đốt sống chết tươi luôn.

Chỉ là nàng không thích giết người, dĩ nhiên sau này cũng không.

Cho nên mới nói cái tên gia hỏa Quan Hân Vân làm người ta chán ghét này vận khí thật tốt, gặp được nàng tính tình hiền lành, nếu như người hắn gặp chính là số 41 thì hắn đã sớm bị thực vật xỏ xuyên qua người đến chết rồi.

Quan Hỏa Nhi bắt ép mình hít thở sâu một lần nữa, làm tức giận lắng xuống.

"Ta đã từng nói! Ta là người tới từ thời không khác, không có thân phận, không có tên, ngươi không phải đã biết à? Ngươi cũng không quá thông minh, ta nói trên mười lần rồi mà ngươi vẫn không nhớ được." Nàng đem lời của hắn trả lại cho hắn.

Có trời mới biết trong lúc nàng dưỡng bệnh, ba ngày hai bữa thấy nàng Quan Hân Vân liền hỏi những chuyện này, mà nàng cũng nói không dưới mười lần, nhưng hắn vẫn luôn cười đến đáng ghét, hoàn toàn không nghe lọt tai.

Quan Hân Vân tuôn ra tiếng cười một lần nữa.

Thú vị! Thật là thú vị! Đây là lần đầu tiên có người không sợ ánh mắt lạnh lẽo âm u cùng nụ cười quỷ dị của hắn. Một nữ tử dám đối nghịch với hắn, thật là hiếm có, hiếm đến nỗi hắn muốn đem nàng làm của riêng.

Hừ hừ, cái chủ ý này thật không tệ, hơn nữa hắn thích!

Quyết định chủ ý, mắt Quan Hân Vân lộ ra một tia gì đó làm Quan Hỏa Nhi cảm giác được nguy cơ, khiến nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn, có chút sợ hắn đột nhiên sẽ tiến tới gần nàng.

"Nàng sợ cái gì nha? Ta cũng sẽ không ăn nàng, nếu muốn tìm hai người muội muội của nàng, ta có thể giúp, nhưng mà, nàng cũng phải đem tên thật nói cho ta biết chứ?"

Hắn từ trong miệng Bạch Quốc Hành biết được sau khi nàng tỉnh dậy đã từng hỏi thăm hai muội muội cùng đi với nàng nhưng lại mất tích. Vì vậy hắn mới lấy chuyện này nói ra để biết chút chuyện của nàng.

Nhưng mà Quan Hỏa Nhi lại cực kì tức giận.

Hắn đúng là sẽ không ăn tươi nàng, nhưng ánh mắt kia, bộ dáng kia, rõ ràng chính là một con sói to hung mãnh khoác da dê, khiến nàng dù chết cũng không tin tưởng lời hắn nói.

Hắn còn hung dữ hơn cả sói, nhưng thật may mắn là nàng không phải cô bé choàng khăn đỏ, siêu năng lực trên người có thể giúp nàng. Bây giờ nàng ngược lại thấy mình thậy may mắn vì có khả năng điều khiển lửa, cho nên nàng sẽ không để mặc hắn xâm lược.

"Ta không muốn ngươi hỗ trợ, chỉ cần ngươi chịu thả ta, tự ta sẽ đi tìm các nàng ấy."

Hai người bọn họ đều có siêu năng lực, cho nên nàng tin tưởng các nàng ấy tạm thời sẽ không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng vẫn phải nhanh chóng hội hợp cùng các nàng ấy. Nếu như bọn họ cũng ở niên đại này, như vậy nhất định phải tìm được họ. Không biết họ có mạnh khỏe hay không?

Vào lúc này, Quan Hân Vân mới phát hiện ra tính khí của nàng thật cố chấp, vì thế hắn đứng dậy, đi tới bên người nàng, làm cho Quan Hỏa Nhi khẩn trương căng thẳng đứng im tại chỗ.

Nàng sẽ không lùi bước.

"Hừ, ta nghĩ, chúng ta lại lượn một vòng trở về điểm ban đầu rồi."

Hắn đã nói rõ, nếu như nàng không muốn nói ra thân phận của bản thân thì sẽ không để nàng rời đi. Nhưng nàng vẫn muốn chống lại hắn, la hét muốn rời đi.

Chẳng lẽ, muốn nàng đi theo hắn, đối với nàng mà nói thì đây là việc rất khó?

Vì cái ý niệm đột nhiên xuất hiện này, Quan Hân Vân không vui đến cạnh nàng, càng thấy nàng nhe răng nhếch miệng trong lòng của hắn càng thống khoái. (mèo: Cái này là tâm lý biến thái trong truyền thuyết ?? o_0 )

Nữ nhân của hắn chỉ có thể ở một nơi, đó chính là bên người hắn.

Vả lại hắn cũng không có ý định để nàng rời đi, cứ xem như hiện tại nàng không yêu hắn, một ngày kia nàng nhất định sẽ yêu. Đối với sức quyến rũ của bản thân, trước giờ hắn luôn có lòng tin.

"Ta không có trở về điểm ban đầu, chính ngươi mới là người lượn một vòng rồi trở về điểm xuất phát." Nàng luôn không hiểu ý nghĩ của hắn, vì vậy tức giận nói. Nhưng hắn chẳng những không tức giận, ngược lại càng cười đến đểu cáng.

"Ồ. . .Thì ra người lượn một vòng trở về điểm ban đầu là ta, như vậy, ta cũng không thể làm gì khác hơn là dắt nàng cùng trở về điểm ban đầu, bởi vì người lén chạy đi là phạm quy nha."

"Cái gì? Phạm quy?"

Dứt lời, hắn không đợi Quan Hỏa Nhi phản ứng, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng khiến nàng ngã vào ngực hắn.

"Hỏa Nhi, tên nàng là ta đặt, mạng nàng là ta cứu, nên nàng là người của ta." Hắn thân mật hôn gò má phấn hồng của nàng lẩm bẩm nói: "Điều này, nàng vĩnh viễn không cách nào trốn tránh."

Sau đó hắn mới ôm Quan Hỏa Nhi , trước cặp mắt kinh ngạc của đám người Vu Chiêu Đường, từ từ ôm nàng trở về Lạc viện, làm cho bọn hắn kinh ngạc há hốc miệng đủ để nhét vừa ba quả trứng gà.