Quãng thời gian ở cùng Tĩnh Kỳ, Hắc Sát liền trò chuyện hết trên trời lại tới dưới đất, y hoàn toàn không biết mình hiện tại hệt như phiên bản bà tám của Ngữ Ngôn vậy.

Tĩnh Kỳ cũng không keo kiệt mà nói hết với Hắc Sát về chuyện mà hắn trải qua lâu nay, đồng thời cũng dăn dò Hắc Sát không được lộ ra thân phận chân chính của chính mình.

Lòng người hiểm ác tham lam vô cùng, nếu được bọn Hắc Sát đều là ngụy long thì e rằng tai họa ngập trời sẽ xảy ra mất.

Tĩnh Kỳ không biết rằng dù hắn có dặn hay không dặn đều đã muộn rồi, tu chân giới mọi người đều biết hết thân phận của các ngụy long mất rồi.

Đáng cười thay, tai nạn này lại do chính mẫu thân của bọn chúng tạo ra vì bọn họ đã không còn bị chịu khống chế của bà ta nữa mà thôi.

Minh Ngọc cũng không suy nghĩ xem các ngụy long biểu hiện với bà ta như bây giờ là tại vì sao, tình mẫu tử vốn chưa từng tồn tại mà.

Trong lúc tu chân giới ầm ầm rung chuyển, thì các ngụy long vẫn phởn phơ mà tu luyện. Số người cũng tăng lên là sáu người.

Nửa tháng trước Hắc Sát đem bồ về khiến cái nhà nho nhỏ của bọn họ náo động đến gà bay chó sủa ầm trời.

Các ngụy long khác đều dùng ánh mắt soi mói hết mọi hành động cử chỉ của Tĩnh Kỳ, âm thầm hận đến nghiến răng nhưng lại không có phản đối. Hạnh phúc của ai thì do người đó định đoạt họ chỉ cần ủng hộ và chúc phúc là đủ.

Lâu La cũng như có như không mà đánh giá tên nam nhân kia, trong lòng miêu cũng có chút hâm mộ nhỏ. Lại nhìn kẻ nào đó, ánh mắt không tự chủ được mà phiêu phiêu.

Tĩnh Kỳ vốn muốn một lần liều mạng đi sâu vào trung tâm của Tử Minh sâm lâm thử vận, ai ngờ chưa bao lâu đã gặp phải thân ái nhà mình, còn bị thân ái nhà mình đả kích không nhẹ.

Lúc nghe thấy Tử Minh sâm lâm gần như bị thân ái dọn sạch thì biểu tình của hắn lúc đó là vô cùng vi diệu đó có được không.

Cho nên sau khi biết hết mọi chuyện xong, Tĩnh Kỳ cũng bỏ luôn cái ý nghĩ đi sâu vào Tử Minh sâm lâm luôn mà thay đổi thành bồi tiểu bảo bối.

Lúc tất cả đang chuẩn bị mần thịt một con yêu thú xấu số nào đó thì trận pháp bảo hộ hang động của bọn họ rất không nể tình mà rung động.

Các ngụy-heo-long nào đó vì thức ăn sắp tới mồm mà lại không thể ăn, nên vì thực mà nộ lập tức cầm đao cầm kiếm phi như không cần mạng mà ra ngoài.

Bỏ lại phía sau lưng một nhân một ngư một miêu bơ vơ hiu quạnh trong gió.

Khi thấy bốn bóng dáng trước mắt, các ngụy long cũng không mất bình tĩnh mà đánh giá mấy người trước mặt này. Ngự Thiên sắc mặt lạnh băng trầm giọng với mấy người trước mắt.

"Đạo hữu là ai, tại sao lại xông vào kết giới của bọn ta!!"

Nam nhân huyền bào trước mắt cũng không nhanh không chậm mà trả lời hoàn toàn không đánh mất khí chất cao nhã của mình.

"Đạo hữu thứ lỗi, ta tới để tìm một con hắc miêu tên Lâu La mà thôi!! Chẳng may xúc phạm tới đạo hữu mong đạo hữu thứ tội!!"

Các ngụy long quay mặt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía sắc mặt cứng đờ của Ngữ Ngôn thầm niệm "không xong". Quả nhiên thật không xong rồi, mấy ngụy long chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì Ngữ Ngôn đã tạc.

"Ngọa tào, mèo là của ta a a a a!"

Ngự Thiên âm thầm nhảy ra ba vạch hắc tuyến, Phong Vũ trực tiếp dùng tay che mặt mình không dám nhìn đời, Mặc Uyên im lặng thì vẫn tiếp tục im lặng mà né xa xa Ngữ Ngôn ra một tý, còn Hắc Sát thì day day huyệt thái dương đang đau nhứt của mình.

NGU HẾT THUỐC CHỮA!!

Đó là suy nghĩ đồng lòng của đám ngụy long lúc này. Tĩnh Kỳ cũng vừa lúc ôm tiểu ngư và Lâu La bay tới liền nghe thấy tiếng hét như heo bị chọc tiết của Ngữ Ngôn xong liền như bị định hình tại chỗ vậy.

Cảm nhận được tầm mắt của mấy người kia đều đổ dồn lên mình, Tĩnh Kỳ cũng tỉnh bơ mà ôm hai mỗ thú nào đó đi đến chỗ bảo bối nhi của mình.

Ngữ Ngôn khi thấy mèo cưng của mình thì cũng nhào qua ôm lấy nó nhét vào lòng mình, còn không yên lòng mà trừng cái tên nam nhân đang mỉm cười đến rút gân mồm kia.

Bị hành động của Ngữ Ngôn làm cho một mặt mộng bức Thanh Minh tươi cười cũng cương lại một phần. Chẳng biết tại sao mình bị trừng một cách hung hãn như vậy hết, lúc nào đắc tội thiếu niên lam bào này y cũng không biết.

Lâu La trong lòng Ngữ Ngôn cũng im lặng thoáng trừu khoé mắt vài cái, mới lấy lại bình tĩnh mà nhìn về phía Thanh Minh.

Hai mắt nó thoáng trầm hẳn, dụi dụi đầu nhỏ vào lòng ngực kẻ dở hơi nào đó rồi nó khẽ giãy giụa ra khỏi lòng của Ngữ Ngôn tiến đến chỗ nam nhân kia.

Ngữ Ngôn cũng bị hắn làm cho cứng đờ, đảo mắt nhìn tiểu hắc miêu kia quay đi, khoé môi y giật giật nhưng thuỷ chung lại không cất nên lời.

Từng câu từng chữ cứ như nghẹn trong cổ họng của y vậy, Ngữ Ngôn dùng gần hết hơi sức còn lại của mình chỉ để hỏi một câu duy nhất, cũng làm y đau thấu tâm can.

"Lâu La.... ở cạnh ta....được không?!"

Lâu La cũng bị lời nói run rẩy của y làm rung động đáy lòng, nhưng rất tiếc nó sẽ không vì vậy mà lưu lại, nhìn đôi mắt tràn đầy khẩn trương cùng hy vọng kia tâm Lâu La nhoi nhói nhưng là nó vẫn rất nhẫn tâm.

"Xin lỗi!!"

Chỉ nhẹ nhàng hai chữ lại như vạn con dao sắc nhọn không thôi, Ngữ Ngôn cố gượng cười lại có chút mê mang không thấu.

Vốn chỉ là một chỉ miêu tại sao ta lại cố chấp đến thế, nó cũng như bao người lướt qua rồi để lại một dấu ấn trong tâm hồn ta mà thôi!!

Liễm mi che dấu đi nỗi chua sót đau buồn không biết tên kia, Ngữ Ngôn cũng chỉ yên lặng tươi cười đứng đó mà nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra mà thôi.

Lâu La run rẩy mấy sợi râu rồi cũng không nói gì, tất cả đều trầm mặc. Các nguỵ long vừa tức vừa đau lòng nhưng cũng không tiện vạch nỗi đau của huynh đệ mình ra.

Chỉ đành trơ mắt nhìn đám người kia đi xa, cuối cùng đem cái người đang thất hồn lạc phách kia trở về. Không ai chủ động nhắc, chính Ngữ Ngôn cũng không nhắc tới. Y đem cái nỗi đau khó hiểu kia dìm vài nơi sâu nhất của đáy lòng mình, mặc cho thời gian xoa dịu nỗi đau tê tái này.

Trong lúc các nguỵ long tìm cách an ủi Ngữ Ngôn thì bọn họ cũng không ngờ tới mình bị truy sát khắp nơi chỉ vì lòng tham không đáy của con người.

Trong những ngày yên bình là sự tĩnh lặng trước một cơn bão to lớn. Nỗi đau lớn nhất là gì ai thấu hiểu, tâm tình tuyệt vọng bi thương ai có thể san sẻ. Liệu tình cảm mà họ đã trả giá hi sinh có đáng giá hay không.

Tháng năm đẹp nhất là gì?! Khi bị lừa dối phản bội các nguỵ long sẽ ra sao?!